Hướng Vinh nói, tôi luôn luôn bị một vật gì đó rất mềm mại chạm vào nỗi đau trong đáy lòng.
Ví dụ như nước mắt của người kia, ví dụ như quyết định chia lìa một cái ôm cuối cùng, ví dụ như một gốc cây khô tàn bốc cháy nhưng ở thân cây lại chảy ra một tia tàn màu xanh, hay ví dụ như một người đang mỉm cười thì không có nghĩa là vui sướng.
Tôi nở nụ cười, đàn bà hay lãng mạn, cho dùng đó là đàn bà trong giới xã hội đen.
Nhưng Hướng Vinh lại nói: Nụ cười của cậu.
Bởi vì câu nói kia nên tôi đã không cười được nữa.
Đêm hôm đó tôi chỉ lấy mấy thứ tư liệu lập tức rời khỏi nhà, ở khách sạn một đêm nhưng không cách nào ngủ được. Ngày thứ hai lập tức đến công ty phụ cận phòng địa sản công ty Hoa Ốc Tử. Bởi vì tôi dùng tiền nên rất nhanh đã tìm được chỗ ở, ban ngày anh không có thời gian ở đây nên tôi trở lại đem hành lý dọn đi hết, hoàn toàn rời khỏi cái gọi là gian nhà này.
Nhìn phòng trống rỗng, trong lòng tôi dù sao vẫn có vài phần không muốn, nơi này có quá nhiều hồi ức và những cảm giác quen thuộc, mặc dù rất cả đều là những hồi ức thảm thương tàn khốc, mặc dù tất cả đều là những hồi ức đã qua.
Nếu như tôi không bị bán đứng, nếu như mà tôi không có bị anh mua, nếu như tôi chưa từng đến căn phòng này…có lẽ, tôi đã không thể gặp anh, mà là một người khác.
Cuộc sống của tôi sẽ là những gì đây?
Ngay cả trăm ngàn khả năng thì chỉ có một loại chân thực. Đi qua đường không thể quay đầu lại cũng giống như việc người bị tôi giết sẽ không cách nào sống lại.
Tôi không có tương lai nào để mong đợi.
Mười năm.
Mười năm dài đằng đẵng. Đã từng có người nói, khi gặp được thiên sứ thì cuối cùng cũng sẽ gặp một ác ma.
Mà thứ tôi gặp phải, rốt cuộc là loại nào?
Tiểu Nguyên khóc lóc nói muốn cùng tôi rời đi, tôi cự tuyệt. Tôi nói với cô bé, nơi này là của Hoa Thái Trương Mạt, bảo vệ đếm không hết, nếu rời đi thì thân phận của tôi sẽ không thể tưởng tượng được sẽ nguy hiểm đến mức nào đâu, tôi không cách nào bảo vệ được bản thân thì làm sao bảo vệ được cho cô?
Tiểu Nguyên nói, cô cái gì cũng không quan tâm, chỉ là không muốn rời xa tôi.
Thật ra trong lòng tôi rất cảm động, nghĩ đến mấy năm này thì cô bé là người duy nhất thâm tình với tôi, tuy rằng cô không có yêu cầu quá.
Sau đó tôi cho cô một khoảng tiền để rời khỏi nơi này, cũng không cần phải tới tìm tôi nữa.
Tuy rằng Hướng Vinh rước lấy giúp tôi một phiền toái lớn nhưng tôi cũng không ghét cô, ngược lại. Cô đã khiến tôi hạ quyết tâm rời khỏi nơi không có ánh mặt trời đó.
Cô thường tới công ty ăn cơm và nói chuyện phiếm cùng tôi, đối với thư ký giám sát kia tôi cũng không ngại cũng không có ý định xa thải. Cho dù xa thải thì cũng có người khác đến, cho nên muốn nói cái gì thì cứ nói đi.
Hướng Vinh cũng xem như có thể khiến cho tôi cười lại, trong công ty thậm chí có người đồn, tôi dụ dỗ thê tử của tổng tài, hơn nữa một số người biết qua thân phận của tôi thì những lời đồn đãi phía sau càng thêm phức tạp.
Cái gì cũng không quan trọng, vì tôi vốn không để bụng những lời người khác nói.
Có thích hay ghét tôi cũng không quan tâm, người duy nhất tôi để ý là một người không cách nào nhìn thấu được, dù tôi có để ý bao nhiêu cũng không thể nhìn được một ít nội tâm chân thực của người đó.
Thật ra thì chuyện này sẽ như thế nào, thật sự có quan trọng không?
Rời khỏi căn phòng kia, rời khỏi căn phòng tôi đã ở, nghĩa là tôi đã không còn trở thành món đồ chơi của anh, không hề cần những buổi tối bị anh phát tiết, bồi anh chơi những trò chơi biến thái.
Anh sẽ không thể tìm tôi, không thể chạy đến nơi xa như vậy chỉ vì phát tiết dục vọng.
Trên thực tế thì anh vẫn còn tức giận, tức giận vì lần trước tôi làm việc tùy ý, vì lên giường với vợ của anh, còn ngang nhiên gây xích mích với anh.
Tôi chỉ là sủng vật mà anh dùng để phát tiết dục vọng, tôi không phải là một con người nên càng không có tư cách chọc giận anh.
Anh không để ý đến việc tôi dời đi, thậm chí còn làm như không thấy.
Cảnh Lam rõ ràng quan hệ giữa tôi và Trương Mạt nhất nhưng cậu ta chỉ đứng một bên, cái gì cũng không mở miệng.
Chỗ ở mới đại khái một trăm mét vuông, vừa vặn nằm phía sau công ty nên rất tiện.
Kỳ quái là đối với bài biện trong phòng khiến tôi rất bất mãn, vô luận các nhà thiết kế có làm như thế nào tôi vẫn không hài lòng. Cuối cùng tôi vẫn đồng ý một cái, sau đó mới phát hiện tờ phát họa bản vẻ căn phòng so với nơi tôi ở lúc trước thì giống nhau như đúc.
Tôi có thể chạy được khỏi lồng giam thực tế nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi lồng giam của bản thân.
Khi nào mới thấy được kết thúc?
Khi nào mới có thể dừng được những trò khôi hài này?
Cười tự giễu bản thân nhưng lại không cười nổi.
Ý nghĩa sinh tồn, lý tưởng và mộng tưởng, tôi toàn bộ đều không có. Ý nghĩ thông minh hay kỹ thuật bắn súng, lòng dạ sáng suốt hơn người, những ước ao của kẻ khác thậm chí tôi còn khinh thị, tôi chưa từng để trong tâm, bởi vì tâm của tôi đã sớm chết.
Chỉ có ác ma nơi địa ngục mới có thể lay động được nó.
Tôi cuối cùng tại vì sao lại sống, tại sao lại không chết, đến tôi cũng muốn biết.
Hướng Vinh cô cũng giống như tôi vậy, cho nên mới có thể nhanh chóng gần gũi. Cô cũng thông minh nhưng cũng lạc mất con đường của mình giống như tôi, thật ra cô không nên bước vào thế giới dơ bẩn này, hết lần này đến lần khác không nên sinh vào một gia đình như vậy.
Thấy Hướng Vinh cũng như thấy một khối dựng thẳng trước mặt gương, đối mặt nhau nhưng khác đường, cuối cùng kết quả cũng giống như nhau.
Tôi thương cảm Hướng Vinh và cũng thương cảm chính mình.
Đi đến tình trạng này tôi đã không còn lựa chọn nào khác.
Đúng vậy, Trương Mạt, là do anh bắt ép tôi.
Từ giờ trở đi tôi sẽ không chơi đùa với anh nữa, tôi đã phát ngấy với trò chơi buồn chán này rồi. Dù có thế nào thì kết quả chỉ có một.
Tôi sẽ đi theo lựa chọn của tôi.