Sủng Vật Tự Dưỡng Pháp

Chương 3: Chương 3




Vào buổi tối ngày thứ hai, người đàn ông kia không tới. Có lẽ là bận bịu lưu luyến những người đàn bà hoặc đàn ông khác.

Anh ta không đến càng làm tôi vui mừng.

Một mình tôi ngủ vô cùng thoải mái. Đồ đạc ở nơi này đều thuộc hàng cao cấp, ngay cả xà phòng cũng được làm từ sữa tươi, xa xỉ tới cực điểm! Nếu anh ta cho tôi dùng, tôi sẽ không ngu ngốc mả giả vờ nói không cần cái gì của anh ta, làm bản thân mình vừa đói, vừa mệt, vừa không có sức để tìm phương pháp chạy trốn.

Nguyên tắc của tôi là luôn luôn tập trung vào kết quả cuối cùng.

Buổi tối ngày thứ ba anh ta vẫn không tới, tôi lập tức thiếp đi, không để ý đến tên kia.

Nửa đêm, có người chạm vào cơ thể của tôi, tuy vậy tôi cũng không lập tức tỉnh dậy, hàm hồ trả lời, tưởng là mẹ đang gọi tôi dậy.

Đột nhiên tai trái truyền đến một cơn đau bén nhọn, tôi lập tức thanh tỉnh.

Người đàn ông kia đè trên người, vui vẻ nhìn vẻ mặt đau khổ của tôi.

Tôi sờ tai trái, một thứ gì đó bằng kim loại ở trên lỗ tai của tôi, anh ta cầm một cây súng bấm lỗ tai trên tay.

Tôi thầm cảm thấy sợ trong lòng, tuy vành tai còn đang chảy máu, thế nhưng lại không cảm thấy chút đau đớn nào. Anh ta không nói gì, cả phòng yên lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

Chỉ cần anh ta xuất hiện, tôi không thể kiềm chế được mà cảm thấy sợ hãi, hai mắt của anh ta phảng phất khí tức của dã thú, sẵn sàng gặm xé con mồi của mình bất cứ lúc nào.

Tôi không dám động đậy, hồi ức thê thảm từ lần trước bất chớt ùa về vào trí óc, không biết lần này anh ta định chơi trò gì, lòng tôi sợ vô cùng.

Không dám khóc, mà cũng không muốn khoc.

Thấy phản ứng của tôi, anh ta càng cười vui vẻ hơn:”Thích không? Hôm nay tôi vừa lấy được nó đấy.”

Tôi không dám trả lời thích.

Anh ta lại giơ súng lên, nhắm vào vành tai bên phải của tôi:”Sợ sao?” Anh ta cố ý không làm động tĩnh gì, chờ tôi trả lời.

Đương nhiên là sợ! Đồ khốn!!

Tôi không nói ra, im lặng nhìn anh ta.

“Tạch.” Tai phải cảm thấy hơi tê,dù sao cũng chỉ là vành tai, không tính là đau. Anh ta lại tiếp tục dời vị trí thêm chút nữa rồi bắn.

Anh ta chuyển qua sụn trên lỗ tai, lòng tôi run lên vì sợ hãi.

Tôi từng nghe một tay anh chị ở trong lớp kể lại rằng bắn sụn tai vô dùng đau đớn, có trường hợp bắn vào rồi ngất xỉu vì quá đau. Dịch vụ chuyên nghiệp chuyên xỏ sụn tai còn phải thật cẩn thận mới đỡ đau, chờ đừng nói chi đến một người không có tay nghề lại đang đùa giỡn.

“Không được!”

Tôi lui lại về phía sau theo bản năng, tuy rằng chỗ đó không thể nào trốn được. Lần trước hai tay tôi bị trói ở phía sau, không thể nào kháng cự, lần này không bị trói, nhưng tôi cũng không đủ dũng khí để mà phản kháng. Mặc dù tôi tưởng tượng vô số lần cảnh đem anh ta băm ra thành ngàn mảnh nhỏ, nhưng khi đối mặt thật sự thì tôi luôn khiếp sợ trước ánh mắt không chế dọa người của anh ta.

Điều làm tôi sợ, không phải là sự giam cầm này, mà là chính bản thân anh ta.

Anh ta không phải là người bình thường, mà là một con dã thú điên cuồng.

Thấy tôi sợ hãi lui về sau, anh ta trợn to mắt —–Anh ta hưng phấn, vì tôi sợ hãi mà cảm thấy hưng phấn.

“Đừng có sợ, so với nơi mà tôi muốn nhắm đến thì sụn tai chẳng đáng kể một tí nào.” Anh ta cười vô cùng dữ tợn, như máu của dã thú.

Tôi không biết rõ ‘vị trí muốn nhắm’ của anh ta ở đâu, chỉ mù tịt nhìn anh ta. Anh ta chỉ vào phân thân của tôi.

Sợ hãi từ trước đến giờ chưa từng có ập đến, tôi trợn to hai mắt hết cỡ. Đau đớn bị ràng buộc từ lúc trước còn chưa biến mất, tôi chỉ biết rằng anh ta không thể nào chỉ bắn vài cái khuyên rồi bỏ qua cho tôi.

“Không được! Tôi không muốn!”

Tôi liều lĩnh nhảy xuống giường, mặc dù vẫn không có chỗ để trốn, nhưng tôi tuyệt đối không thể để cho anh ta mặc sức bấm khuyên cho mình.

Xích sắt trên tay bị kéo lại, tôi lập tức bị kéo lên giường. Dáng tươi cười trên mặt của anh ta đã hoàn toàn biến mất.

“Đừng có khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi.”

Chậm rãi phun ra vài từ, tôi biết tôi vừa chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta. Nhưng việc này thật đáng sợ, tôi không thể ngồi im mà chịu đựng, sẽ đau đến chết mất!

Tôi sửng sốt, hiểu rằng đây không phải là đe dọa, mà anh ta đã nói là nhất định sẽ làm.

Tôi không chỉ là một công cụ để anh ta ngược đãi, tôi đã không còn là một con người nữa.

Tôi không động đậy, nhắm mắt lại, cảm giác được cây súng lạnh lẽo kề sát vào sụn tai, sau đó ‘Tạch’ một tiếng, đầu tôi mất đi ý thức, ngã xuống giường.

Một cánh tay ôm eo tôi lại, nâng lên. Tôi trợn mắt nhìn bộ dáng tươi cười lờ mờ của anh ta. Anh ta một tay ôm tôi, một tay cầm cây súng, dời vị trí, đến lỗ tai đã được bấm chuẩn bị bắn.

Tôi nhắm mắt, cắn chặt môi dưới. ‘Tạch’ một tiếng, lỗ tai đau đớn bị xé rách.

Anh ta bắn sáu cái lỗ trên sụn tai của tôi, ba cái ở phần thịt. Vành tai bên trái một cái, bên phải hai cái. Toàn bộ chín lỗ, tôi không hề mở hàm răng, không thốt nửa tiếng kêu đau ra khỏi miệng.

Tôi không biết anh ta chỉ bấm đại vài cái, nhưng nó vẫn có ý nghĩa riêng. Tôi sẽ không ngu ngốc đến nỗi không hiểu chín có nghĩa là thiên trường địa cửu*, hay đại khái trong tiếng Quảng Đông “chín” đồng âm với “chó”.

* tồn tại muôn thuở, lâu dài như trời đất.

Thật sự thì, ngay cả một con chó tôi cũng không bằng.

Anh ta ngồi xuống trên giường đỡ lấy tôi, vỗ vỗ, tôi nghe lời mở mắt ra, anh ta đè cằm của tôi:” Thè lưỡi ra.”

Không thể nào!

Anh ta còn muốn bắn lên lưỡi?

Tôi trừng mắt nuốt nước miếng, không tài nào tưởng tượng nổi nếu bấm lên lưỡi thì sẽ đau như thế nào, chứ đừng nói đến bấm trên phân thân của tôi.

Thế nhưng tôi còn có thể làm thế nào nữa đây? Tôi không trốn thoát được.

Nghe lệnh chậm rãi thè lưỡi ra, tôi không nghĩ rằng sau ba mươi giây tôi còn có thể sống.

“Một chút nữa.” Thanh âm của anh ta rất trẻ, thật dễ nghe.

Tôi duỗi ra bên ngoài thêm chút nữa.

Bỗng nhiên đau đớn tràn đến, đầu lưỡi tôi tê liệt, như nó không thuộc về tôi nữa, nhưng đau đỡn vẫn rất rõ ràng. Nước bọt không thể khống chế được từ miệng tôi chảy ra, tôi mở miệng, nhưng một thanh âm cũng không thể kêu, chỉ có thể ‘Hộc…hộc…’ thở dốc.

Mỗi lần hít thở đều làm tôi đau đến chết đi sống lại.

Ngã xuống giường, tôi gian nan điều chỉnh lại hô hấp của mình, muốn giảm đau đớn một chút, nhưng nó vẫn vậy, có làm thế nào đi nữa, nó vẫn đau, không giảm được nửa phần.

Lần này tôi không kêu lên thành tiếng, không phải là tôi nhịn xuống, mà vì tôi không thể kêu được nữa.

Nước mắt không ngừng chảy ra, không cách nào đè nén.

Nếu như loại đau đớn này ở trên phân thân của tôi, có khả năng tôi thật sự sẽ chết.

Ngực trái cảm giác được thứ kim loại lạnh lẽo, tâm tư của tôi bay trở về. Tôi nhìn anh ta, lại nhìn về phía trước ngực——-Trời ơi! Anh ta còn muốn bắn lên nhũ của tôi nữa?!

Chẳng bằng anh ta một đao giết tôi đi!

Chậm rãi lắc đầu, đau đớn bên trong miệng vẫn chưa chấm dứt, không tài nào nói nổi. Mắt tôi lộ vẻ cầu xin, nhưng anh ta lại như không nhìn thấy.

Người đàn ông ấy nở nụ cười:” Cậu hãy cầu xin tôi! Cầu xin tôi bỏ qua cho cậu đi!”

Biến thái không chịu được!!!

Anh ta biết rõ tôi không thể nào mở miệng để nói vào lúc này.

Không phải là tôi không muốn cầu xin anh ta, mà là đầu lưỡi của tôi bây giờ không thể động đậy.

Tôi tuyệt vọng nhìn anh ta, nhưng anh ta lại làm bộ như không thể tránh được, không chút do dự bắn một cái.

Tôi đã không thể suy nghĩ, lỗ tai đau nhức, trong miệng đau nhức, ngực cũng đau nhức. Anh ta còn muốn bắn ở bên còn lại.

Thế này là đủ rồi, tôi không phải lựa chọn, thế này đã làm tôi đau muốn chết! Mà chết cũng tốt, tôi không cần phải lãng phí trí nhớ và suy nghĩ cách chạy khỏi đây, cùng với việc bị anh ta bắn đến chết.

Tôi nằm trên giường, khẽ động thì cơn đau lập tức kéo tới, nhưng thực chất nằm bất động cũng rất đau. Tôi nghĩ rằng cái chết không còn ở xa nữa, chí ít có thể thấy được ông bà tôi vừa mất hai năm trước vẫy tay với tôi.

Nhưng còn một loại đau đớn khác từ bên ngoài ở dưới hạ thân của tôi dần dần ngấm vào cơ thể.

Tôi không muốn mở mắt lần nữa, dù sao mỗi lần nhìn thấy thứ gì đó cũng không phải là việc tốt. Vừa vặn lúc tôi lo lắng mà mở mắt, tôi thấy anh ta đang chơi đùa với phân thân của tôi.

Anh ta vẫn chưa buông tha cho tôi! Thật sự bấm lỗ ở bất cứ nơi nào?!

Tôi rất muốn nói với anh ta bấm một cái lỗ vào óc tôi để tôi chết luôn đi, gọn gàng dứt khoát, có lợi với tất cả mọi người! Nhưng đáng tiếc bây giờ tôi không nói được.

Phân thân theo bản năng dựng đứng, anh ta cầm lấy cây súng nhắm vào.

Cảm giác đau đến xé rách thân thể lan tràn, tôi như sống dở chết dở vật vã trên giường.

Nếu như lúc này tôi có thể bất tỉnh mà chết đi, coi như ông trời còn vì tôi mà có chút lương tâm, tôi không thể nào nhìn mặt người đàn ông này một lần nào nữa.

Anh ta là một kẻ biến thái! Người điên! Không bằng cầm thú!

Tôi mới chỉ là một học sinh đến tuổi vị thành niên, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?! Từ nhỏ tôi luôn được mọi người yêu quý, là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay của người lớn, không ai không thích tôi, nhưng hôm nay chuyện này lại xảy ra với tôi!

Tôi luôn được các bạn nữ khác yêu thích, mà có không ít người thổ lộ với tôi. Tôi luôn biết mấy người đó đều thích vẻ ngoài xinh đẹp và thành tích ưu tú của tôi, tôi cự tuyệt tất cả. Vì tôi chỉ thích Vũ Tĩnh, một người con gái vô cùng đáng yêu lại hay làm người khác lo lắng.

Tôi muốn có bà xã thật đáng yêu…

…Toàn thân đều đau nhức! Giống như bị cực hình hỏa thiêu….

Đồi trụy tới loại tình trạng này, số phận thật không công bằng.

Nhưng nếu ông trời cho tôi chết, thoát khỏi đau khổ ngày hôm nay, cũng coi như là có lương tâm, tôi sẽ tha thứ cho việc để tôi gặp phải loại sự tình thê thảm này.

Nếu thuận tiện cho tôi chết, hãy nhớ cho người đàn ông biến thái này bị chém ngàn đao, làm anh ta chết thảm hơn tôi nhiều lần, tôi đây cũng coi như là chết nhắm mắt được.

….

“Tôi mặc kệ anh làm như thế nào, nhất định phải cứu sống cậu ta!”

….

“Nhưng mà ngài Trương, nguyên nhân cậu ấy phát sốt là vì chứng viêm, mà chứng viêm là vì bị bấm như thế này nhiều lần, nếu như không gỡ hết thứ này xuống, không thể biết đến chừng nào cậu ta có thể hạ sốt…..”

“Câm miệng! Cái này là do tôi bấm, anh không được phép tháo xuống. Anh phải chữa cho thật tốt, bằng không tôi sẽ cho anh chôn cùng cậu ta!”

“Nhưng mà ngài Trương….”

“Ngài Trương, điện thoại của ngài!”

Là ai? Thật ồn ào!

Tôi hơi mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy căn phòng, vài người bác sĩ và y tá vây quanh tôi, người ngồi cuối giường là anh ta, ăn mặc rất chỉn chu, còn đeo cravat âu phục, ngồi nói chuyện điện thoại. Tuy rằng không muốn phải thừa nhận nhưng anh ta rất đẹp trai, màu đen của dã thú, thân thể mạnh mẽ hoàn mỹ.

Cơ thể tôi rất đau, đau đến không ngủ nổi, nhưng tôi mệt chết đi được, tôi phải ngủ.

Nhẹ nhàng xoay người thay đổi tư thế.

Không hề nghĩ tới một động tác nhỏ này lại làm đám người bác sĩ căng thẳng.

“Cậu đã tỉnh chưa?”

“Cảm thấy thế nào?”

“Tỉnh lại thì tốt rồi.”

“Ngài Trương!”

Xuyên qua đám người, tôi liếc mắt nhìn anh ta, anh ta không biểu tình nhìn tôi chằm chằm, không để ý đến điện thoại ở đầu dây bên kia.

Không nghĩ nhiều, tôi nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Tôi tỉnh lại khoảng hai ba lần nữa, nhưng đều mơ mơ màng màng, lúc thật sự tỉnh lại, là vào buổi trưa.

Không có bác sĩ, người y tá thấy tôi tỉnh lại như nhìn thấy chính cha mẹ mình đội mồ sống lại vô cùng vui mừng.

Cổ họng tôi khô khốc, hơi ngưa ngứa làm tôi không thể nói chuyện, không phải là vì cái lưỡi. Cô y tá nói cho tôi biết tôi đã hôn mê được một tuần.

Thảo nào vết thương trên người tôi như chưa từng xuất hiện, bắt đầu có chuyển biến tốt, chỉ có phân thân vẫn còn ẩm ẩm đau. Người đàn ông kia cuối cùng vẫn không gỡ nó xuống cho tôi.

Cô y tá đưa đưa tôi đến bàn, tôi liền ăn ngấu nghiến như hổ đói, song cũng cảm thấy thoải mái.

Đây là một cơ hội ngàn năm có một, tôi hỏi đến chuyện tình của anh ta.

Cô y ta kia cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết anh ta là lão đại hắc bang, buôn bán hắc bạch lưỡng đạo đều tốt, gia sản vô cùng to lớn.

Nhưng lý do anh ta có thể trở thành lão đại hắc bang ở tuổi còn trẻ như vậy, không y tá nào biết.

Từ xưa đến nay, hễ rằng tuổi còn trẻ liền đạt được nhiều đại sự, ra tay tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác mới có thể giết vương đoạt vị.

Nhất là hai con mắt thể hiện tâm huyết của anh ta, chắc chắn anh ta đã phải chà đạp rất nhiều sinh mạng người mới có thể đi đến bước này!

Đối với sự tin tưởng tuyệt đối này tôi sẽ không nghi ngờ.

Có người nói từ lúc tôi mơ mơ hồ hồ xoay người lại, mỗi ngày anh ta đều ở lại căn phòng này xem chừng tôi, sau lần trước, anh ta như chưa từng tới.

Liên quan gì tới tôi? Chẳng lẽ muốn tôi vì anh ta mà cảm động rơi nước mắt? Tôi bị như vậy còn chẳng phải là do chính tay anh ta làm ra à? Tôi vốn là một món đồ chơi, anh ta mua về chưa chơi đến chết thì sẽ không tính đến chuyện thả tôi ra.

Thảo nào vào ngày đầu tiên tôi nói là ba sẽ cho anh ta tiền làm anh ta phản ứng như vậy. So với ba thì anh ta có nhiều tiền hơn gấp vạn lần, công ty của ba tôi không đáng để anh ta nhắc tới.

Cuối cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân mình, muốn rời khỏi nơi xa lạ này chỉ có thể dựa vào chính mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.