Sủng Vật Tự Dưỡng Pháp

Chương 42: Chương 42




Năm tháng sau, tại bệnh viện tư Hoa Đô.

Đối với một người của xã hội đen mà nói, hầu hết các thương tích đều để cho bác sĩ riêng của họ xử lý một cách bí mật và không hề có giấy phép, vết thương nhẹ thì chữa tại địa điểm riêng, thường là nhà riêng của họ hoặc là các nơi ẩn núp, cực kỳ hiếm khi đến bệnh viện. Bệnh viện lớn của quốc gia là hoàn toàn không thể, ngay cả bệnh viện nhỏ tư nhân cũng rất ít đến.

Nguyên nhân là chỗ này quá nguy hiểm, không gian hạn chế lại càng không có bảo vệ tốt, nhất là những người giữ chức cao trong xã hội đen, tuyệt đối không chịu nằm viện.

Thế nhưng cũng không còn cách nào lựa chọn, tỷ như, cần phần lớn dụng cụ để chữa bệnh nên không có khả năng xử lý tại nhà, bất đắc dĩ mới phải vào đây.

Thậm chí bệnh viện có bố trí chằng chịt thủ hạ cũng khó đảm bảo an toàn, dù sao vốn là nơi công cộng, hơn nữa người còn rất đông.

Bên ngoài truyền tới tiếng súng, thính lực của tôi vẫn nhạy cảm, cho dù đối phương vẫn chưa vào chữa trị tại bệnh viện.

Thở dài một hơi, tôi nhìn cái tên đang ngủ mê trên giường, bất đắc dĩ lần thứ hai rút súng.

Quả không hổ là ‘Trương Mạt Hoa Thái’ cuối cùng thì anh đã trêu chọc bao nhiêu sát thủ rồi đây!

Ngoài cửa truyền đến tiếng súng, đại khái chiến tranh đã xảy ra. Tôi cầm chắc súng, hai bước nhảy lên cửa phòng chỗ ống nước, ngừng thở, đợi.

Phía ngoài vẫn còn đang tiếp tục bắn nhau, cửa, lại từ từ bị đẩy ra.

Tôi tránh ở chỗ cao, bất động thanh sắc, mãi đến khi một kẻ nữa vào phòng, ánh mắt bọn hắn dừng trên chiếc giường của Trương Mạt.

“Là hắn sao? Hoa Thái…”

Một chờ bọn hắn thảo luận xong, tôi từ đỉnh đầu bọn hắn nhảy xuống, một bên đè lấy tên cầm súng, một bên đưa chân mượn lực đá vào ngược gã bên cạnh. Một cước không hề lưu tình, đối phương kêu thảm thiết dường như xương sườn đã bị tôi đạp gãy mất ba cái.

Sau đó rút súng, tên trước cửa còn chưa kịp phản ứng đã mỗi người một viên đạn, đều bị giải quyết.

Đá văng thi thể trong phòng bệnh, tôi đi ra cửa, nhìn phía ngoài vẫn tiếp tục bắn nhau, trên mặt đất la liệt thi thể, cũng có người của Hoa Thái. Điền Tử và Lý Chí Diêu còn đang bị đối phương áp đảo không cách nào chống trả được.

Tôi lui lại bên trong phòng, lưu ý biến động của bọn chúng, một chân trong hành lang, nhấc súng, bắn liên tiếp một trận.

Một, hai, ba người…

Mãi đến mười hai người toàn bộ ngã xuống.

Nhìn hai người kia đang từ từ đứng lên trên người bê bết máu, tôi quát: “Điền Tử! chú Diêu! Loại người này các người cũng cho vào đây sao?! Các người bảo vệ kiểu gì vậy!!”

“Xin lỗi…đối phương có rất nhiều người…ngày mai chúng tôi sẽ cho thêm người đến.”

Tôi nhìn liếc qua bọn họ, không ai dám nói thêm gì nữa. Nhìn hai người lộ vẻ khó xử, tôi cũng lười tính toán: “Còn chờ ngày mai sao? Lập tức gọi bác sĩ và y tá, còn những người khác không liên quan không được vào!”

Tôi hạ mệnh lệnh sau đó xoay người về phòng.

Tôi chậm rãi đến trước giường anh, anh vẫn còn như trước, vẫn là giấc ngủ nặng như vậy, giống như những chuyện phát sinh bên ngoài không còn liên quan đến anh.

Tôi khẽ vuốt mặt anh, mắt anh, lông mi của anh, râu của anh, rái tai của anh.

Yên tâm đi, Trương mạt, dù là ai tới hay cho dù bồi thường bằng tính mạng của tôi, tôi cũng nhất định bảo vệ cho anh thật tốt.

“Ôi chao, thừ xa đã nghe thấy tiếng gầm gừ của cậu, chuyện gì càng chọc giận cậu vậy?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của Hướng Vinh rồi cô bất đắc nói giỡn: “Cậu cũng đừng doạ bọn họ nữa, ba tháng này đám Diêu thúc đã sợ cậu cả rồi.”

Tôi không trả lời, khiến cho Hướng Vinh không biết làm gì khác đành phải thu lại nụ cười: “Lại có người muốn lấy mạng hắn sao?”

“Ừ” Tôi đáp.

Hướng Vinh cho cấp dưới lôi thi thể trong phòng ra sau đó mới ngồi xuống cạnh tôi, đưa qua một đống văn kiện: “Chuyện đơn giản tôi đều xử lý tốt rồi, nhưng bây giờ nhiều người vẫn chưa biết chuyện của Trương Mạt, chưa từng có người nguyện ý hợp tác cùng Hoa Thái chúng ta, tôi đã rất khổ cực để kéo dài hợp tác đó.”

“tôi biết, cảm ơn cô, Hướng Vinh.”

Tôi ôn nhu nhìn cô cười, ý muốn cảm ơn cô đã hỗ trợ, không ngừng Hướng Vinh lại hét thảm lên: “Kính Đồng, xin cậu đừng cười với người ta nữa được không! Aiii! Tôi thật vất vả lắm mới vãn hồi cái thất tình trong lòng mình, cậu đừng mê hoặc tôi nữa.”

Mê hoặc…?

Hướng Vinh làm sao có thể dùng đến động từ này?

“Đúng vậy, bộ dáng khi cậu cười quả thật…Aii, tôi có cảm giác như một thiên sư thiên chân vô tà, tuy rằng cậu là một sát thủ độc ác, còn tàn nhẫn…Thật là! Tôi sao lại có thể thích một đứa nhỏ hơn mình đến mất thể hiện như vậy, còn bị cậu bỏ rơi…cậu cũng phải nghĩ cho cảm giác của tôi với chứ!” Tuy rằng Hướng Vinh thì thào oán giận không ngừng, tôi lại nghĩ mỗi một cậu của cô đều cho tôi vô vàn sủng ái.

Tôi cười tựa lên bả vai cô: “Hướng Vinh, tôi thật sự cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi một thời gian, tôi biết cô tốt nhất mà!”

Hướng Vinh ra sức chống cự khi tôi làm nũng, vội vàng đổi sang một câu chuyện khác: “Nói chúng là công ty và tư liệu trong bang tôi giao cho cậu, hôm nay cậu lo xử lý cho tốt đi, ngày mai tôi sẽ trở lại!”

Cô để văn kiện sang một bên, lấy ra một hộp cơm: “Nhưng bây giờ, cậu phải giải quyết hết ái tâm trong cái hộp cơm này đi, tôi đã làm rất lâu đó.”

“Được” Tôi nghe lời nhận lấy, mở ra, bắt đầu an ủi dạ dày của mình.

Trong thời gian này may mà có Hướng Vinh giúp tôi.

Ngày đó, tôi chỉ nhớ anh cầm súng hướng về phía tôi, những thứ khác, tôi cũng không biết nữa.

Trăm ngàn lần không ngờ tới, khi mở bắt ra không phải là địa ngục mà là trần nhà bệnh viện, Hướng Vinh khóc lóc ôm lấy tôi không ngừng nói, thật tốt quá thật tốt quá.

Tôi đã xin lỗi cô, câu đầu tiên tôi hỏi là: Anh, làm sao rồi?

Số phận thật là một trò chơi đầy mỉa mai, khi tôi bán đứng kỳ tích không hề phát sinh, kỳ tích không hề phát sinh, mà một người đã sớm bị thần linh vứt bỏ như tôi, cuối cùng cũng xảy ra kỳ tích.

Đúng vậy “Kỳ tích —- bác sĩ nói, tôi có thể cứu trở về, ngoại trừ ‘kỳ tích’ đó thì không còn giải thích gì thêm.

Ngay cả khi phát súng bắng trúng phổi và dạ dày vẫn không chết, chỉ có thể dùng ‘kỳ tích’ để hình dung.

Đại khái tôi và anh trong lúc đó có quá nhiều trái nghiệt muốn trả hết, cho nên tôi mới đi thử qua quỷ môn quan một lần, anh, cũng như vậy.

Đơn giản là, anh cầm lấy súng của tôi; đơn giản là, Giới Dạ, buổi sáng hôm đó len lén động tay động chân với súng; đơn giả là, tôi cuối cùng cũng không có dùng súng bắn cậu ta.

Kết quả, Giới Dạ cũng không thể ngăn cản anh nổ súng, thân súng phát nổ, khi bản thân bị bắn trọng thương anh còn giơ súng về phía Giới Dạ.

Đây quả là một trò khôi hài phải không?

Hướng Vinh đã rất lo lắng cho tôi, không nói cho tôi biết đã tìm một người chuyên nghiệp theo giỏi tôi thời thời khắc khắc, chúng tôi ngã trong vũng máu không bao lâu Hướng Vinh đã lập tức chạy đến.

Chuyển bệnh viện tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất, chữa trị tốt nhất, nếu như không cứu tôi trở về được Hướng Vinh nhất định sẽ mổ cái bệnh viện này ra.

Tôi thật sự có lỗi với cô, tôi giống như một người đàn ông máu lạnh, tại sao lại có nhiều phụ nữ theo đuổi tôi như vậy? Tôi căn bản không đáng giá!

Là tiếc nuối, tôi đã tỉnh, mà anh vẫn còn hôn mê.

Mà Giới Dạ, tử vong tại chỗ. Có thể bị giết chết, đối với Giới Dạ cũng là một điều thoả mãn.

Tôi không thể nói rõ là hận Giới Dạ, thật ra nhìn cậu ta ở một góc độ khác thì chúng tôi rất giống nhau, thậm chí cả đối tượng ao ước cũng vậy.

Tôi ngồi trên ghế ngoan ngoãn ăn cơm còn Hướng Vinh nhìn tôi chằm chằm, khi lại nhìn Trương Mạt trên giường bệnh, vẻ mặt không cam lòng nói: “Thật đáng ghét!” Nhìn cô giống như một oán phụ: “Nếu không phải có tên khốn nạn này ở đây thì Kính Đồng đã thuộc về tôi rồi!”

Tôi không nhịn được cười: “Hướng Vinh, bác sĩ nói anh chỉ ngủ thôi, có thể nghe thấy chúng ta đó, cô nói vậy không sợ anh nghe được sau khi tỉnh lại sẽ tính toán với cô sao?!”

“Tôi không sợ hắn! Hắn mà có tỉnh cũng phải cảm ơn chúng ta, nếu không phải cậu thỉnh cầu lực lượng của Cửu Long xã tôi thì làm sao hắn có thể giữ được cái mệnh này?!” Đột nhiên bây giờ Hướng Vinh giống như một người chị, mà cũng giống như một đứa trẻ con: “Đáng hận nhất là hắn cướp mất trái tim của cậu! Hắn rõ ràng muốn giết cậu mà cậu còn yêu hắn như vậy, đúng là không công bằng mà!”

“Xin lỗi, Hướng Vinh.” Lần thứ hai thành tâm xin lỗi, tuy rằng tôi biết dù xin lỗi một vạn lần cũng không thể đáp được tình cảm của cô.

Hướng Vinh nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt cảm thương: “Tôi thật sự một chút cơ hội cũng không có sao?”

“Hướng Vinh!” Tôi lại nhìn cô chằm chằm: “Tôi là thằng đàn ông lòng dạ hẹp hòi, tôi mệt mỏi rồi, kiếp này tôi sẽ không để cho người thứ hai vào lòng đâu.”

Tuy rằng rất áy náy nhưng phải nhanh chóng nói rõ.

Hướng Vinh không phải là người không hiểu chuyện, cô thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy: “Vâng! Vâng! Tôi biết rồi, hiện tại hai người hẹp hòi này là của nhau, ngoại trừ hắn thì cậu sẽ không nhìn đến ai nữa chứ gì”

Cô cho tay vào túi, trước khi đi còn nghĩ cái gì đó rồi chợt khom người hôm lên mặt tôi, làm tôi giật mình.

“Hắn sắp tỉnh lại rồi, tranh thủ hôn một cái.” Hướng Vinh nghịch ngợm le lưỡi: “Tôi đi trước, ngày mai trở lại. Nhớ kỹ: Tuy rằng cậu nhất định hy sinh mình để bảo vệ hắn, nhưng tôi ngược lại, dù hy sinh hắn cũng không muốn cậu bị tổn thương, cậu cũng muốn bảo vệ mình mà!”

“Kính Đồng, dù là yêu hay hận đều phải sống, cậu không phải là người vô tình, đừng quá xem nhẹ bản thân.”

Cô cúi đầu, ánh mắt đặc biệt ôn nhu.

“Cậu cũng không như cậu nghĩ đâu, trong mắt tôi, cậu là một người hiền lành, tôi thấy những người khác cũng nghĩ như vậy, như chú Diêu hay Điền Tử chẳng hạn. biết rõ trước đây cậu là sủng vật của Trương Mạt nhưng vẫn toàn tâm toàn lực hỗ trợ cậu, là bởi vì bọn họ thật sự tin tưởng. Cho nên đừng tự ti nữa, thừa nhận sự tồn tại của mình một cách đàng hoàng đi, đối xử với bản thân và Trương Mạt thật tốt.”

Quả nhiên tôi chỉ biết: “Hướng Vinh cô cũng không phải là một người phụ nữ thâm độc, cô cũng có thể đứng trước mặt người khác thẳng thắng cầu khẩn tôi.”

“Cứ coi là vậy đi!” Hướng Vinh bĩu môi: “Phụ nữ lăn lộn trong phái khác với đàn ông, nếu như không thì làm sao có thể phục tùng được. Cậu không cần lo lắng thay tôi, tự tôi có thể lo được.”

Luôn có cảm giác Hướng Vinh mới là con người kiên cường nhất, còn hơn là bị Trương Mạt quản chế, còn hơn là câu nệ yêu hận phân chia, Hướng Vinh mãi mãi rất rõ ràng bản thân còn phải đi trên con đường như thế nào.

Nếu như tôi có tích cách của cô, thì có thể đã không xảy ra cái kết như thế này.

Thế nhưng anh sẽ thích tôi, bởi vì đơn giản tôi chính là tôi.

Cái trò chơi này, nhất định phải là tôi và anh mới có thể tiến đến, thiếu bất kỳ một cái nào đó thì sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Một trò chơi đùa giỡn những mười ba năm.

Tôi vẫn không thông, bị đùa giỡn là tôi còn là anh, thì ra, chúng tôi đều đùa giỡn nhau như vậy a!

Chính là bị số phận đùa giỡn.

Trong căn phòng vắng lặng, ngoại trừ tiếng chim hót cũng không còn gì nữa. Vẻ mặt anh khi ngủ thật trầm mặc, mỗi một tấc da thỉ đều hoàn hảo hơn bất cứ ai khác, dù tôi nhìn cả trăm lần vẫn thấy hấp dẫn.

Nút thắt của số phận rồi sẽ có lúc tháo ra; bị anh cột gông xiềng thế nhưng vẫn mãi mãi không bỏ được. Thứ bị khoá không phải là hai tay tôi, mà là linh hồn, dù có như thế nào nó vẫn sẽ quấn vòng quanh tôi, cả đời này tôi cũng không thể thoát khỏi.

Tôi nghĩ, tôi có thể nghĩ sai một chút gì đó rồi.

Từ khi hôn mê tỉnh lại tôi chỉ muốn rời khỏi giường bệnh, sau khi điều dưỡng hai tháng tôi đã đến phòng của anh, nhìn vẻ mặt anh tái nhượt đột nhiên muốn hận cũng không được nữa.

Hoa Thái nguy kịch nay mai, chỉ dựa vào Hướng Vinh miễn cưỡng chống đỡ, huống hồ chi lúc trước Trương Mạt hoàn toàn không cần cô, nhưng giờ cô ở trong phái đã chi phối được khối người. Nếu như tôi xuất viện trễ hai tuần có lẽ đã nguy hiểm.

Tuy rằng mỗi người trong Hoa Thái nhìn tôi đều không vừa mắt, nhưng bọn họ cũng e ngại tôi nên không dám kháng nghị.

Để có được tư liệu Hoa Thái, tôi lần thứ hai vào phòng anh, lần nữa biết được những thứ khác, đó là một cái két sắc. Bên trong có rất nhiều tư liệu quan trọng, thế nhưng tôi không biết mật mã.

Hướng Vinh nói mật mã sẽ liên quan đến tôi, bởi vì người anh coi trọng nhất chính là tôi. Mối tình đầu của một đứa trẻ chính là tất cả ái tình đó.

Nói như vậy, mật mã tôi đã đoán được, bằng không thì Hoa Thái xong rồi.

Mặc dù tôi rất muốn dứt bỏ mối quan hệ với Hoa Thái nhưng tôi nghĩ anh vẫn còn quan tâm, tôi không cách nào buông tay được, huống chi có thể liên luỵ đến Hướng Vinh, tôi thật sự không thể nghĩ được.

Thân thể còn chưa khôi phục như cũ tôi đã ngồi trước két sắt ba ngày, không ngừng thử mật mã, nghĩ đến đầu não muốn phồng lên.

Bằng không, tôi vĩnh viễn sẽ không biết, anh yêu tôi biết chừng nào.

Tôi vốn nghĩ rằng, anh hận tôi còn hơn yêu cho nên mới có thể nổ súng.

Thế nhưng tôi sai rồi, nếu như nổ súng là cách cuối cùng, thì anh đã yêu một người đến cực điểm mới chọn cách đó.

Thật sự anh yêu còn nhiều hơn tôi.

Yêu đến mức muốn giết tôi.

Mật mã của két sắt tôi thử vô số lần cuối cùng cũng thành công “199X0721”

Mười ba năm trước đây, anh mua cả cuộc sống của tôi.

Hướng Vinh nói không sai, đây là con số mà chỉ có tôi và anh biết, đối với cả hai nó rất có ý nghĩa.

Trong két sắt, ngoại trừ các văn kiện trọng yếu còn có nhật ký của anh cùng một quyển rất lâu về trước. Tôi nghĩ, anh đã rất khó khăn mới có thể quen được người kia.

Tôi không xem nhật ký của anh, mở ra lần đầu sau đó là phía sau nhật ký, rồi tôi khép lại, không xem nữa.

Hướng Vinh không ngừng nói tôi cứ đọc đi, cô muốn biết Trương Mạt có bao nhiêu thực tâm.

Tôi vẫn là không có xem, dù là ai nói cái gì.

Chân tướng là chi, tôi không cần biết, tôi chỉ biết là, anh yêu tôi, yêu tôi hơn bất cứ ai khác, như vậy đã đủ rồi.

Sau khi nhập được mật mã tôi thình lình hiểu ra được rất nhiều, những thứ mà trước kia tôi không nghĩ tới được.

Đúng vậy, với anh mà nói, yêu một người là có thể giết chết đối phương.

Là cách yêu và ý nghĩ sinh tồn khác nhau.

Mở một trang trong nhật ký, vô ý tôi đã nhìn được ——- tất cả chính là những câu chuyện giữa tôi và anh.

Mật mã két sắt này, quyển ghi chép nhật ký ‘tôi’ này, tất cả đều để lại cho tôi.

Chỉ chừa cho tôi một người.

Đáng ghét! Cho dù anh có mất đi ý thức mà vẫn còn muốn chống chế tôi, đoạt lấy tất cả tế bào não của tôi!

Nhưng mà, Trương Mạt, lúc này đây, tôi muốn tự mình lựa chọn!

Tôi phải bảo vệ anh, phải bảo vệ anh và Hoa Thái, tôi muốn nhìn thấy anh tỉnh lại, tất cả đều do tôi quyết định đi! Nếu như muốn cho tôi biết suy nghĩ của anh, xin anh hãy tỉnh lại rồi tự miệng nói cho tôi biết —- tôi sẽ không tiếp thu loại dị vật nào đâu!

Từ ngày đó trở đi tôi không hề rời nửa bước, dù là sát thủ lợi hại đến, dù là người nào trong bang phái muốn tiêu diệt anh! Mỗi ngày kề bên, bất kể là ăn hay ngủ vẫn không rời, chuyện trong bang phái sẽ do Hướng Vinh đưa đến cho tôi xử lý sau đó phiền cô mang về.

Tôi tuyệt đối không rời căn phòng một chút!

Hướng Vinh nói tôi điên rồi, cư nhiên lại đi bảo vệ một người muốn giết tôi. Giới Dạ là anh phái tới, thiếu niên khi đó cũng là cấp dưới của Giới Dạ, vẫn biết cậu ta tuỳ tiện dùng bao nhiêu người, mà súng, mặc dù Giới Dạ tự tìm người ra tay, thế nhưng anh lại thật sự nổ súng.

Theo Hướng Vinh thì đây là một tội không thể xá.

Mà tôi lại rất vui khi anh ra tay —- nếu không giết được anh thì tôi tình nguyện bị anh kết liễu.

Đây là cách thức của người yêu.

Ngược đãi tôi, là yêu tôi; thương tổn tôi, là yêu tôi; giết chết tôi, cũng là yêu tôi.

Anh vĩnh viễn cũng không thể nói được một câu chân thật ‘tôi yêu em’, anh đội mặt nạ đó đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi không biết cách tháo xuống.

Cho nên, mới dùng hành động đó để nói rõ.

Nếu như hai người yêu nhau có một người nổ súng trước và một người cố ra tay mãi mà không được, quả thật rất tàn nhẫn!

Mà bây giờ kết cục này, là số phận đã lựa chọn giúp tôi —- cho tôi chết một lần, cho tôi biết nỗ lực của anh, mà anh cũng phải bồi thường

Hiện tại chúng ta đã bước qua cái chết.

Sau đó lại bắt đầu lại lần nữa.

“Tôi là Trương Mạt, nhưng mà cậu có thể gọi tôi là chủ nhân.”

Trương Mạt, nói như vậy, có phải đã có người nói với anh giống thế rồi không?

Tuy rằng tôi không gọi anh là ‘chủ nhân’…

Quên quá khứ đi, quên những lời yêu tôi không thể nói, quên những quyền lợi địa vị tranh chấp đối đàu, quên tất cả hận ý.

Thì là ngu ngốc, cuối cùng làm tôi khờ đi!

Hiện tại anh và tôi đã bắt đầu, trừ anh ra tôi sẽ không nhìn thấy gì nữa.

Nếu như anh không hy vọng, tôi cũng không cần chỗ ngồi trong Hoa Thái; nếu như anh không thích, tôi sẽ giết chết những người khác giúp anh; nếu như anh muốn đem Hoa Thái thành nhất, tôi sẽ dùng toàn lực đưa nó thành bang phái đứng đầu quốc gia.

Nếu như, anh còn hy vọng — Tôi thật sự sẽ buông tha tất cả, trở lại căn phòng kia, làm một sủng vật của anh thật tốt.

Dù là cái gì tôi cũng sẽ nghe theo, bây giờ trừ anh ra, tôi đã không còn quan tâm cái gì nữa, không còn gì nghĩ có thể xâm nhập trái tim tôi.

Đúng vậy, tôi xin thề.

Cho nên, anh hãy mau tỉnh lại đi. Đừng chết vào lúc này, nếu thật sự chết thì cùng ta sẽ cùng chết, cùng đi xuống địa ngục.

Chỉ cần anh tỉnh lại…



… …

Như vậy…anh chừng nào thì tỉnh lại đây…?

[HOÀN CHÍNH VĂN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.