Sủng Vật Yêu Tinh

Chương 37: Chương 37




CHƯƠNG 36



“Người tương đương, người tương đương, đây là cái mà Trịnh Duẫn Hạo gọi là người tương đương!!!” Ly vương nằm trên giường giơ tay siết chặt cằm một vị thiếu niên thanh tú xinh đẹp.

Thiếu niên rất mỹ lệ, mắt trong suốt nước, làn da trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn, cho dù có thường xuyên được nhìn thấy mỹ nhân trong thiên hạ như Ly vương cũng không thể không thừa nhận người này quả thật là một mỹ nam hiếm có. Nếu trước đó không gặp người kia, hẳn là dù Ly vương có khó tính thế nào cũng sẽ tán dương một tiếng hảo. Chính là, hoàn toàn không thể nói thiếu niên này cùng người nọ tương đương như lời Duẫn Hạo được, thực chất vẫn còn kém xa.

“Trên đời này, chỉ sợ là không tìm ra người tương đương như y”. Lại nhớ tới thanh âm rên rỉ khi đó, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn, nụ cười đắc ý yêu mị. Ly vương lẩm bẩm nói: “Yêu tinh, yêu tinh”.

“Vương huynh, người nọ có thể thật sự là yêu tinh.” Ánh Nguyệt trong lòng cảm thấy rất không phục. Chính mình luôn luôn là đóa hoa đẹp nhất thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, vậy mà đêm nay lại hoàn toàn bị bỏ qua. Trịnh vương lãnh đạm với mỹ nhân như vậy hóa ra không phải vì cái gì khó hiểu, đều tại người bên hắn lúc này đã là tình nhân tốt nhất rồi. Ánh Nguyệt trong lòng căm hận, hận đến tận xương tủy, hận đến thấu trời xanh.

“Người cũng được, yêu tinh cũng chẳng sao”. Trên tay Ly vương lại càng tăng thêm lực.

Nước mắt thiếu niên đã bắt đầu dâng lên, nhìn không được cắn môi rên rỉ một tiếng: “Đau”.

“Đau không?” Ly vương ôn nhu hỏi.

“Ân”. Thiếu niên nhẫn lệ gật đầu.

Ly vương mạnh mẽ nhấc thiếu niên nọ đem ném ra ngoài cửa, còn dùng sức gạt mọi đồ đạc quanh đó xuống đất. “Không phải thế, y không phải nói như vậy”.

“Đau? Ta sẽ cho ngươi càng đau, ta sẽ hảo hảo thương ngươi”. Ly vương hung hăng nói, tâm nhộn nhạo không ngừng, thật không thể nhẫn được cái loại kích động này. “Yêu tinh, tiểu yêu tinh.”.

Ánh Nguyệt thấy hắn cuồng loạn, không khỏi kinh tâm.“Ngươi muốn làm cái gì?”.

“Làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn không biết? Có yêu tinh kia ở đây, ngươi cảm thấy dễ chịu?” Ly vương cười hỏi nàng.

Ánh Nguyệt tái mặt.“Đó là hai chuyện khác nhau.”.

“Ngươi không cần phải nói nữa.” Ly vương cắt đứt lời của nàng. “Cùng Trịnh quốc khổ chiến một trận là việc ắt phải làm, tiểu tử Trịnh Duẫn Hạo kia dã tâm quá lớn, cho dù không có yêu tinh nọ, cho dù có cùng hắn kết thân cầu hòa, hắn cũng sẽ không vì ngươi mà thu tay lại. Thay vì chờ hắn dần lớn mạnh lên, không bằng hiện tại mau chóng động thủ”.

“Nói nhiều như vậy, trong lòng còn không phải là vì ……” Ánh Nguyệt mặt đỏ lên, cả giận nói.

“Đúng, ta chính là vì y, tiểu tử Trịnh Duẫn Hạo kia dựa vào cái gì được hưởng thụ mỹ nhân như thế.” Ly vương sắc mặt âm ngoan nói. “Không muốn giao người, ta sẽ khiến ngươi không muốn giao cũng phải giao ra”.



Mồng mười tháng chạp là sinh nhật thứ hai mươi tư của Trịnh vương. Từ sáng sớm đã có mấy gánh hát ca múa, gánh hát xiếc ảo thuật đứng biểu diễn ở trong cung, người của các quốc gia tiến đến chúc cứ nườm nượp không dứt. Còn có các thần tử, vương tôn quý tộc, dâng lễ vật cùng một chuỗi dài lời chúc mừng nhất, khiến Duẫn Hạo nghe xong đầu muốn ong ong cả lên, mọi người trong cung đều bận rộn đến tối mặt. Mà loại thời điểm hỗn loạn này chính là lúc dễ xuất hiện sự cố nhất, thị vệ tăng mạnh tuần tra, cảnh giác được tăng cao, bảo đảm sự an toàn cho các Vương, nếu có phát sinh xung đột nhất định phải bảo vệ được bọn họ. Nhất là Ly vương, bên cạnh cả công khai lẫn ngấm ngầm có một đống người, vương thượng đã phân phó qua, tuyệt đối phải đi theo từng bước không rời.

Duẫn Hạo ngồi ngay ngắn trên đại điện, bên cạnh chính là Thuần Phi thời gian qua đã dốc lòng đi lễ Phật không ít, trường hợp này không thể thiếu nàng. Nghe những lời chúc mừng nịnh nọt êm tai, nhìn những hàng người đến cúi đầu trước mình, Duẫn Hạo thỉnh thoảng lại mỉm cười gật đầu đáp lễ, thế nhưng trong lòng luôn rất bất an. Bởi vì tiểu yêu tinh hiện đang một mình ở trong tẩm cung say ngủ, tuy rằng đã phái hơn mười ảnh vệ âm thầm bảo hộ y, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng. Hẳn là nên nhẫn tâm đánh thức y dậy, đem đặt ở trong lòng ngực, bị tiểu yêu tinh cắn hai miếng so với giờ phút này thấp thỏm lo âu còn dễ chịu hơn. Hẳn là nên gọi Xương Mân vào trong tẩm cung ở cùng Tại Trung, cơ mà tiểu tử kia vài ngày rồi cũng không thấy mặt. Nó tuy là rồng nhưng dù sao cũng còn nhỏ, vốn đã ham chơi lại bị nhốt giữ nhiều năm như vậy, ham vui đến không thấy bóng người cũng thực bình thường. Hữu Thiên cùng Tuấn Tú mặc dù không ở xa, tuy nhiên bọn họ đạo tu hành còn thấp……

Không được, vẫn lo lắng. Duẫn Hạo vội tìm một lý do nào đấy, sau đó đi thẳng đến tẩm cung của mình.

Hậu cung một mảnh yên tĩnh, bóng người qua lại cũng rất ít, có chăng thỉnh thoảng cứ đến đúng giờ lại có một tốp thị vệ tuần tra đi qua. Nhưng mà người thì ở nơi này, tâm trí lại một mực nghĩ đến địa phương náo nhiệt ngoài kia, bởi vậy, bọn họ không ai chú ý tới một bóng người màu xanh đang bay nhanh vào, hướng tẩm cung hoàng đế lao vun vút.

“Ai?” Một gã ảnh vệ phát hiện người nọ lén lút vội đến ngăn cản.

Người nọ cũng không mở miệng, ba ngón tay như ưng trảo (vuốt chim ưng) hướng thẳng vào cổ họng ảnh vệ kia. Ảnh vệ vốn rất lợi hại, vậy mà kêu cũng không kịp kêu đã bị giết chết. Tuy nhiên những ảnh vệ khác thấy có điểm lạ lập tức bay đến, hình thành một vòng tròn vây kín người nọ, người nọ nhảy lên cao, ở giữa không trung rắc một trận sương khói, mọi người bịt mũi né tránh, mà đến khi sương tan đã không còn thấy bóng dáng người nọ nữa.

“Nguy rồi, không thấy công tử!” Một tiểu cung nữ cuống quít kêu ầm lên.

“Mau đuổi theo!!!”



Duẫn Hạo vừa mới đi vào ngự hoa viên đã thấy một bóng người màu xanh đang bay nhanh hướng tới bờ tường định trèo ra. Mà trên vai người nọ còn đang vác theo một người, trong lòng cảm thấy không ổn, Duẫn Hạo vội nhảy lên phía trước chặn lại.

“Ngươi là ai? Vì sao bắt y?” Duẫn Hạo nóng lòng hỏi, hai mắt bắn ra hoàn quang khiến người khác phải run sợ. Xem thân hình cùng động tác nhanh nhẹn của người nọ, Duẫn Hạo chắc mẩm gã là người của giang hồ được thuê để làm chuyện này. Dám làm sự tình này ắt hẳn chỉ có Ly vương, ngày ấy ánh mắt kẻ đó nhìn tiểu yêu tinh rất không ổn, nhưng Duẫn Hạo cũng không ngờ Ly vương có thể không nể mặt Trịnh quốc mà dám đến cướp người như vậy. Duẫn Hạo tâm tư thay đổi thật nhanh, vậy mà trên mặt vẫn bất động thanh sắc nhìn chằm chằm kẻ trước mặt.

“Tránh ra.” Người nọ khuôn mặt đen thùi, thanh âm âm trầm.

“Thả y, ta sẽ tha cho ngươi”.

Người nọ dùng một tay cứa nhẹ vào cổ Tại Trung, trên làn da non mịn lập tức xuất hiện một vết máu.

“Đừng làm tổn thương y!” Duẫn Hạo la lên, vội dịch người tránh ra.

Người nọ lập tức sải bước rời đi. Đợi đến lúc kẻ đó đi ngang qua mình, Duẫn Hạo đột nhiên đánh úp về phía gã, nắm lấy cánh tay Tại Trung, thân hình linh hoạt di chuyển, bất chấp tất cả đối đầu với người kia, trong lòng thầm nghĩ, tiểu yêu tinh tuyệt đối không thể để gã mang đi.

Người nọ thân thủ cũng rất cao, khoảng cách gần như vậy, gã vẫn có thể bình yên né đòn của Duẫn Hạo.

“Tránh ra.” Lại bị ngăn cản, người nọ mặt tối sầm, tay lại bóp chặt vào cổ Tại Trung.

“Ngươi không được đi, buông y ra, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.” Duẫn Hạo khẩn trương nói, mắt đã liếc thấy đám ảnh vệ đang đuổi gần tới nơi.

Người nọ cũng nhìn thấy ảnh vệ, liền một chưởng bổ về phía Duẫn Hạo, chưởng thế sắc bén, ý định rõ ràng muốn Duẫn Hạo ly khai. Duẫn Hạo dù biết kẻ nọ lợi hại vẫn quyết cùng gã đấu, hai người triền miên giao đấu. Đột nhiên người nọ nâng tay đem Tại Trung ném ra phía ngoài tường thành, nghĩ muốn người ở bên ngoài tiếp ứng. Duẫn Hạo thấy thế cũng không muốn cùng gã dây dưa thêm nữa, phi thân đón lấy Tại Trung, người nọ lập tức đánh một chưởng vào Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo chỉ lo đỡ Tại Trung, phía sau lưng sơ hở, bị gã đánh một chưởng mạnh, khóe miệng lập tức hộc ra máu, thân mình ngừng lại một chút. Lúc này, một thanh đoản kiếm đột nhiên xuất hiện giữa không trung thẳng hướng về phía Tại Trung.

“Tại Trung!” Duẫn Hạo dùng hết toàn lực cũng chỉ còn cách giơ người đứng chắn cho tiểu yêu tinh, đoản kiếm lập tức đâm vào hắn, máu phun ra càng nhiều. Duẫn Hạo chịu đau, ôm chặt lấy Tại Trung. “Tại Trung, ngươi không sao chứ?”.

“Xong rồi, dường như chúng ta đã tới chậm”. Một thanh âm hoa lệ lại mang theo chút châm chọc đột nhiên vang lên. “Uy, lão đạo, nhiều ngày không thấy, ngươi sao lại gặp phải kẻ trộm thế này?”

“Hi Triệt” Một thanh âm ôn hòa dễ nghe trách cứ y. “Như thế nào lại nói vậy”.

Hi Triệt trừng mắt với Hàn Canh. “Sao lại không được nói, xà yêu đáng ghét này cư nhiên có người đến bắt đi, này không phải ăn trộm thì là gì?” Nói xong lại cất bước ngăn trở đường chạy của người nọ. “Ta nói này, ngươi đầu óc đúng là có vấn đề, mạo hiểm lớn vậy chỉ tới bắt tên kia…” Nói đến đấy liền tùy tiện khoa thay múa chân chỉa chỉa vào Tại Trung đang nằm trong lòng ngực Duẫn Hạo.

Người nọ không có hưng trí cùng y nói chuyện phiếm, rút bảo kiếm tùy thân ra, lập tức thi triển sát chiêu.

“Này này, ngươi như thế nào lại không biết thương hoa tiếc ngọc vậy?” Hi Triệt không ngờ gã lại hung mãnh thế, vội vàng chật vật trốn tránh.

Hàn Canh thấy Hi Triệt mặc dù chật vật kêu la nhưng chắc chắn có thể ứng phó được, liền đi dọc phía bên kia ngự hoa viên, ngăn lại đường đi của một vị nữ tử mỹ mạo, nhã nhặn nói: “Vị cô nương này, ta thấy ngươi khuôn mặt hiền lành, sao lại có thể xuất ra ám kiếm làm chuyện không hay như vậy?”

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Ánh Nguyệt trong lòng cực hận, vốn định thừa dịp loạn phóng đoản kiếm ám sát Tại Trung, ai ngờ lại đả thương đến Duẫn Hạo, đang cuống quýt muốn bỏ chạy thì bị người này ngăn cản.

“Chúng ta đã tận mắt nhìn rõ, ngươi có nói nhiều cũng vô dụng”. Hi Triệt cùng Hàn Canh kỳ thật đã xuất hiện từ trước, chỉ tiếc rằng bước chậm nên không kịp ngăn cản.

Ánh Nguyệt giảo biện không được, đơn giản động thủ. Ánh Nguyệt từ nhỏ đã theo danh sư tập võ, võ nghệ không kém, chỉ là có ít người biết điều này. Hiện tại tình thế cấp bách, ả đành phải liều mạng thi triển võ công.

——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.