Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Tịnh Hinh không cảm giác được ngón tay trong tay mình cứng đờ, nghiêng người tới ôm người đàn ông trước mặt.
Ninh Trạch Hi theo bản năng ôm lấy giai nhân trong ngực, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, thấy người trong ngực ôm chặt hơn, đáy lòng lại thoáng qua đau đớn, trong đầu không khỏi nổi lên bóng người kiên cường bất khuất kia…
Quân Lan Thương Giang Đình.
Mặt Lục Mạn đầy khiếp sợ nhìn kiến trúc nguy nga lộng lẫy nhưng không mất cao nhã tinh xảo trước mắt. Cửa theo kiểu châu Âu hoa lệ, đèn sứ trắng tinh xảo, kiến trúc Âu Mỹ đặc trưng và kiến trúc cổ điển dung hợp vào nhau, cảm giác hài hòa lạ thường. Nhưng tất cả đều không khiến Lục Mạn kinh ngạc, mấu chốt là, đây là một khách sạn!
Mặc kệ nó mấy sao, Tư Nam Ngọc dẫn cô đến khách sạn làm gì! Một nam một nữ, đến khách sạn làm gì… Khách sạn…
Tư Nam Ngọc buồn cười nhìn cô gái bất động trước mắt, nhìn hai phút, cũng không nhìn ra gì.
“Đi thôi.” Tư Nam Ngọc cảm thấy mình không nhúc nhích trước, cô gái này sẽ không nhúc nhích, trước kia không có ngây ngô như vậy nha.
Thấy Tư Nam Ngọc bước tới cánh cửa xoay tròn kiểu châu Âu, Lục Mạn lại cảm thấy mình không bình ổn được, kêu người đàn ông: “Tư… Tư thiếu…”
“Gọi tên tôi!” Tư Nam Ngọc không muốn nghe được xưng hô như thế từ trong miệng cô.
“Hả?” Lục Mạn luôn cảm thấy người đàn ông này luôn nói một vài lời khiến cô khó hiểu, đây là phương thức giao tiếp của nhân vật lớn?
Tư Nam Ngọc nhíu mày, trợ lý Lưu vừa nhìn liền biết, boss không kiên nhẫn, boss nhà anh ta ghét lặp lại nhất, theo anh thì người cần lặp lại lời nói đều là rác rưởi!
Trợ lý Lưu nhìn “rác rưởi” xinh đẹp trước mặt, lại nghĩ đến nụ cười ôn nhu kia của boss nhà mình, lập tức tiến lên: “Lục tiểu thư, Tư thiếu nhà tôi vừa nói…”
“Cút!” Tư Nam Ngọc nổi giận đùng đùng rống to: “Ai mượn cậu nói! Còn ở đây làm gì, xử lý chuyện công ty xong chưa!”
Bia đỡ đạn Lưu: “Dạ, boss, lập tức về công ty.” Anh cũng biết công ty còn có việc à! Mấy việc đó, tôi có thể quyết định được sao!
Tư Nam Ngọc thu hồi tức giận, từ từ quay sang Lục Mạn, không ngoài ý muốn nhìn thấy Lục Mạn run rẩy lui về sau. Nhất thời mềm giọng, nhưng vẫn cao cao tại thượng: “Tôi nói, không được phép gọi tôi là Tư thiếu, gọi tên tôi! Nghe rõ chưa?”
Lục Mạn khẽ run, máy móc gật đầu một cái.
Trợ lý Lưu đang ra xe lảo đảo: Đã nói với rác rưởi đấy…
Tư Nam Ngọc không để ý tới trợ lý Lưu bị vứt bỏ, anh đang chờ cô gái này gọi tên anh. Nhưng đợi nửa ngày, cô gái trước mắt vẫn không gọi.
“Sao nghe rõ mà còn chưa gọi!”
Lục Mạn muốn khóc, cô nào biết người đàn ông này tên gì, cô biết anh chỉ vì thỉnh thoảng xem tạp chí tài chính thấy anh. Huống chi, người cả thành phố A đều gọi anh là Tư thiếu, ai dám chán sống mà gọi tên anh!
“Tôi… Tôi không biết mà!”
Bây giờ đến phiên Tư Nam Ngọc sửng sốt, cô không nhớ anh cũng được đi, nhưng cái người cả thành phố A nên biết, cô lại không biết! Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô, Tư Nam Ngọc tức cười, thật sự có người không biết, còn là cô!