Sủng Vợ Lên Trời

Chương 186: Chương 186: Chỗ dựa của tôi đủ cứng




Mộng tưởng của Bùi Vân Trạch như tiếng gõ bàn tính, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm tay ông.

Ông ngước mắt lên nhìn cháu gái Tô Nhã An, nghĩ đến điều gì đó, nói: “Nhã An, con đến công ty của dượng trước đi, chừng nào Cố Ngọc Lam giao Đường thị cho Hằng Phúc, con hẵng đến giúp Hằng Phúc.”

“Chú định sắp xếp cho cháu vào vị trí nào ạ?” Tô Nhã An hỏi thẳng.

Bùi Vân Trạch chắc hẳn không ngờ cô sẽ hỏi một câu như vậy, vẻ mặt ông sững sờ trong giây lát, nhưng dù sao thì ông cũng là một con cáo già, nhanh chóng hoàn hồn, đáp: “Thực ra những vị trí quan trọng trong công ty đã có người phù hợp rồi, hay con đến làm trợ lý cho dượng đi.”

Ông nói như thể đang bố thí cho cô vậy, Tô Nhã An cười lạnh: “Trợ lý? Dượng cảm thấy con chỉ có thể làm trợ lý thôi sao?”

Bao nhiêu công ty đưa ra mức lương cao để cướp cô khỏi Tập đoàn AR, nhưng cô đều không đồng ý.

Vì nhà họ Bùi, cô kiên quyết bỏ công việc của mình trong Tập đoàn AR, đến Thời Thụy để giúp đỡ Hằng Phúc bọn họ.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, người dượng thân yêu của cô không quan tâm đến sự đóng góp của cô, chỉ đề nghị cho cô một vị trí trợ lý nhỏ nhoi, chuyện này thật là trớ trêu làm sao.

“Nhã An à, dượng biết trợ lý là thiệt thòi cho con, nhưng công ty không có vị trí khác thích hợp hơn nữa. Đừng lo, việc này chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần Đường thị nằm trong tay Hằng Phúc, dượng sẽ yêu cầu nó để lại cho cháu vị trí tổng giám đốc Đường thị.”

Bùi Vân Trạch ra vẻ tử tế thuyết phục cô, ném một số lời dụ dỗ tốt. Theo ông, sự cám dỗ này quá lớn nên cô không có lý do gì để không đồng ý.

Nhưng theo quan điểm của Tô Nhã An, những gì ông nói lúc này chỉ là một tấm séc trống không, liệu Đường thị có lọt vào tay Hằng Phúc hay không vẫn là một ẩn số.

Cho nên, cô đã trực tiếp từ chối: “Xin lỗi chú. Tập đoàn AR định bảo con về nên sợ không tham gia giúp được dượng.”

“Con muốn quay lại AR sao?” Tần Thúy Kiều kinh ngạc thốt lên.

“Vâng.” Tô Nhã An gật đầu: “Thật ra, khi con vẫn còn ở Thời Thụy họ đã liên lạc với con.”

“Vậy con đi rồi, chuyện bên này phải làm sao đây?” Tần Thúy Kiều nghĩ đến việc vẫn còn một mớ hỗn độn mà không khỏi cảm thấy lo âu.

“Con tin Hằng Phúc có thể tự giải quyết.”

Không phải Tô Nhã An ích kỷ mà là cô có những kế hoạch mới.

“Không được! Con không thể đi.” Tần Thúy Kiều bước tới, nắm lấy tay cô: “Nhã An, con là do dì nuôi lớn, mối quan hệ của con với dì không kém gì tình cảm mẹ con ruột thịt. Nếu ở đây không có cháu thì thật sự không ổn, Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam không thể làm tốt mọi việc.”

“Con đi như thế này, chẳng khác gì con đã buông bỏ những gì Thẩm Tử Dục và Đường Ngọc Sở làm với con rồi sao? Chẳng lẽ con không hận họ sao?”

Bùi Vân Trạch đúng là một con cáo già, ông dễ dàng đánh vào chỗ đau của Tô Nhã An.

“Tất nhiên con hận họ, nhưng…” Tô Nhã An dừng lại, rồi nói: “Nhưng chuyện này không có mâu thuẫn gì với việc cháu quay lại AR cả.”

Hơn nữa, cô quay về AR là có mục đích.

“Nhã An, nghe lời dì nói, ở lại đi.” Tần Thúy Kiều nhìn cô cầu xin.

Tô Nhã An lắc đầu: “Xin lỗi dì. Con phải về AR.”

Sự kiên trì của cô khiến Tần Thúy Kiều tức giận: “Nếu con quay lại thì đừng nhận người dì này nữa.”

“Con xin lỗi.” Tô Nhã An cúi người về phía họ, sau đó đứng thẳng dậy rời đi, không đợi họ nói gì.

“Coi đứa cháu gái ngoan của bà kìa.”

Bùi Vân Trạch không ngờ cô sẽ bỏ đi một cách bất cần như vậy, đột nhiên ông không kìm được mặt mũi, tức giận mắng Tô Nhã An.

Tần Thúy Kiều nói rất đau khổ: “Nhã An rất quyết đoán, tôi có thể làm được gì chứ.”

Bùi Vân Trạch trừng mắt nhìn bà, tức giận không nói gì.



Đường Ngọc Sở trở lại làm việc.

Ngày hôm nay, cô và Tống An Kỳ cùng nhau bước vào công ty, ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt dò hỏi từ mọi hướng.

“Ngọc Sở, cậu lại trở thành tâm điểm rồi.” Tống An Kỳ nói đùa.

Đường Ngọc Sở nhẹ nói: “Cảm giác trở thành tâm điểm này cứ như một con khỉ bước vào đám đông, bị mọi người chỉ trỏ.”

“Mình đi đây, Ngọc Sở, cậu lại còn nói mình là khỉ.”

“Cậu mới là khỉ ấy.”

Hai người đi về phía thang máy vừa nói vừa cười.

Khi những người đang chờ thang máy nhìn thấy họ đến gần, liền nhanh chóng giải tán, không còn một ai đang đợi ở phía trước của một trong các thang máy.

Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ thấy phía trước thang máy không có ai đợi, cũng không cảm thấy kỳ quái, liền đi tới.

“Ngọc Sở, vài ngày nữa ở Thiên Đường Hải sẽ có một lễ hội giải trí hàng năm, cậu sẽ đến đó chứ?” Tống An Kỳ hỏi.

“Nếu công ty cho phép mình đi, mình sẽ đi.”

Tống An Kỳ thở dài: “Mình thực sự rất muốn đi, dù sao cũng có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao lớn, nhưng…”

Cô nhún vai, tiếp tục: “Mình không đủ tư cách để tham dự một buổi lễ lớn như vậy.”

“Cậu thực sự muốn đi sao?” Đường Ngọc Sở nghiêm túc nhìn cô.

Tống An Kỳ cười đáp lại: “Phải, mình muốn nhìn thấy những ngôi sao lớn đó, rồi xin chữ ký của họ, không chừng mình sẽ kiếm được một khoản lãi nho nhỏ.”

Đường Ngọc Sở: “…”

Hoá ra cô ấy muốn đi chỉ là vì chữ ký của ngôi sao.

Khi thang máy đến, Đường Ngọc Sở bước vào trước, Tống An Kỳ vội vàng đuổi theo.

Lúc này, Tống An Kỳ mới nhận ra có điều gì đó bất thường.

“Sao chỉ có hai chúng ta là chờ thang máy này vậy?”

Giờ đang ở cao điểm làm việc, không thể chỉ có hai người họ.

Cô ấy nói như vậy, Đường Ngọc Sở cũng mới phản ứng được, nhưng cô đã hiểu ngay lập tức.

“Họ không muốn đi cùng thang máy với chúng ta.”

“Tại sao?”

Đường Ngọc Sở nhún vai: “Có lẽ họ cảm thấy mình có mối quan hệ đặc biệt. Không muốn đến quá gần mình.”

Cô khiến Tống An Kỳ bật cười vì giọng điệu nửa thật nửa giả của cô: “Cậu đúng là có mối quan hệ đặc biệt.”

Đường Ngọc Sở cũng không nhịn được cười: “Ừm, Thanh Chiêu đã trở thành tổng giám đốc của Thời Thuỵ, bây giờ chỗ dựa của mình đã đủ cứng.”

“Mình muốn ôm đùi quá.” Tống An Kỳ nhảy lên người cô, cười nịnh nọt: “Từ nay cậu phải chở che cho mình.”

Đường Ngọc Sở cười, bóp má cô: “Ừm, mình chở che cậu.”



Tô Nhã An bị sa thải, vị trí tổng giám đốc bị bỏ trống.

Tất cả các giám đốc bộ phận có trình độ và năng lực trong công ty đều thèm muốn vị trí này, phân vân không biết công ty có chọn một người trong số họ để giao phó chức vụ tổng giám đốc quan trọng hay không.

Nhưng thật không may, họ được định sẵn phải thất vọng.

Bữa trưa, Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ đang ngồi trong một góc của canteen, hai người vừa ăn vừa trò chuyện câu có câu không.

Lúc này, đột nhiên có người chạy vào canteen, hét lên: “Tổng giám đốc mới đến rồi.”

Đột nhiên, canteen hỗn loạn, mọi người đặt đũa xuống, đứng dậy chạy ra khỏi canteen.

Thấy vậy, Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ đưa mắt nhìn nhau, chẳng phải chỉ là tổng giám đốc mới tới thôi sao? Có cần thiết phải kích động như vậy không?

Vả lại… tại sao Lục Thanh Chiêu lại chọn đến công ty vào giờ nghỉ trưa?

Họ chớp mắt, rồi cúi đầu gắp vài miếng thức ăn, húp một ngụm canh, sau đó, họ cũng đặt đũa xuống, chạy ra khỏi canteen như bao người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.