Tống An Kỳ đi ra nhà vệ sinh lại nhìn xung quanh hội trường, mọi người đang nhìn về phía sân khấu.
Có lẽ lễ trao giải sắp bắt đầu rồi.
Đây là một điểm nhấn khác trong buổi lễ do Đường Hải tổ chức ——Lễ trao giải hằng năm.
Gần khu vực sân khấu có bày mấy chục bàn tròn, khăn trải bàn màu trắng gạo, trên đó đặt một lọ hoa tươi, các loại điểm tâm và bộ đồ ăn tinh xảo.
Tống An Kỳ thấy mọi người đã tìm được chỗ ngồi xuống thì xấu hổ đứng đó không biết nên đi đâu, cũng không biết ngồi ở đâu.
Cô nhìn xung quanh tìm kiếm Thẩm Tử Dục, nhưng người quá nhiều nên mắt cô lại mỏi, vẫn không tìm được.
Cuối cùng cô chán nản rụt vai lại, được rồi, dù sao chuyện cô đồng ý với Ngọc Sở đã làm xong, nửa sau buổi lễ có tham gia hay không cũng không sao.
Vì thế cô nhìn sân khấu, sau đó xoay người rời đi.
Cô còn chưa đi được mấy bước thì cổ tay đột nhiên bị kéo lại, cô đành phài dừng bước.
“Tống An Kỳ, cô định quay về sao?”
Giọng nói trầm thấp truyền đến từ sau lưng, có thể nghe ra được sự tức giận.
Tống An Kỳ quay đầu, đối diện với ánh mắt đen lóe lên lửa giận thì cong môi châm chọc: “Thì ra Chủ tịch Thẩm còn nhớ đến tôi.”
Ánh mắt Thẩm Tử Dục nặng nề nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, hôm nay cô tham gia buổi lễ này nên cố ý trang điểm, khuôn mặt vốn xinh đẹp, sau khi trang điểm càng có vẻ tinh xảo động lòng người.
Mái tóc dài búi lên thật cao, lộ ra cổ thiên nga trắng nõn, cô mặc lễ phục dài lộ vai màu đen, lộ ra đường cong hoàn mỹ.
Đêm nay cô vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt đen nhanh chóng lóe lên một tia nóng bỏng.
Ánh mắt của anh ta quá mãnh liệt và trắng trợn làm cho Tống An Kỳ hoang mang rối loạn trong lòng, cô giãy giụa muốn rút tay lại.
Nhưng sức lực của anh ta quá lớn, cô vốn không làm được gì.
“Thẩm Tử Dục, anh có ý gì?” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Cô thấy anh ta từ từ cong khóe môi, ánh đèn chiếu vào người anh ta vỡ thành từng mảnh.
“Nếu đã tới thì đợi đến khi buổi lễ kết thúc đi.”
Anh ta nói xong thì kéo cô xoay người đi về phía sân khấu, không cho cô có cơ hội từ chối.
Tống An Kỳ lảo đảo đi sau lưng anh ta, cô nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta thì ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
Những người tham gia buổi lễ này ngoại trừ các ngôi sao nổi tiếng, còn có các nhà truyền thông.
Cho nên có người đã chụp ảnh Thẩm Tử Dục kéo tay Tống An Kỳ, mà người trong cuộc cũng không chú ý tới chuyện này, chỉ ngồi xuống chỗ của mình.
...
Nam diễn viên được yêu thích nhất của năm—— Ngôn Húc, danh xứng với thực.
Nữ diễn viên được yêu thích nhất của năm —— Tần Ý Tiêm, nằm trong dự đoán.
Sau khi công bố hai giải thưởng quan trọng nhất thì tổng giám đốc của Đường Hải lên đọc diễn văn kết thúc lễ trao giải.
Tống An Kỳ ngáp một cái, mở to hai mắt nhìn xung quanh, cô nghĩ rốt cuộc khi nào buổi lễ nhàm chán này mới kết thúc chứ?
Cô đột nhiên nhìn thấy Ninh Huyên Huyên đứng dậu, tầm mắt không nhiên nhìn theo cô ta, cô ta đi đến một góc hẻo lánh mờ tối, sau đó một bóng người quen thuộc rơi vào tầm mắt cô.
Cô đứng lên, Thẩm Tử Dục ngồi bên cạnh quay đầu nhìn cô nhíu mày: “Cô đang làm cái gì vậy?”
“Tôi có việc nên đi trước.”
Cô nói xong thì cũng không thèm nhìn anh ta một cái, lập tức đi về phía kia.
Thẩm Tử Dục thấy vậy thì nhíu mày lại, ánh mắt khóa chặt bóng dáng mảnh mai.
“A Tranh, lát nữa em lái xe về. Anh về trước đi.”
Tống An Kỳ đến gần nghe thấy Ninh Huyên Huyên gọi hai chữ “A Tranh” thì dừng bước, lông mày nhíu chặt.
Anh ta tên là A Tranh?!
Ninh Huyên Huyên dặn dò xong thì xoay người, tầm mắt lướt qua Tống An Kỳ đứng cách đó không xa, đáy mắt lóe lên tia sáng, môi đỏ cong lên: “Ôi, đây không phải là phóng viên Tống An Kỳ sao?”
Người đàn ông bên cạnh cô ta nhìn cô ta một cái, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô ta nhìn thấy Tống An Kỳ, ánh mắt của anh ta lóe lên nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Tống An Kỳ từng bước đến gần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia, sợ mình không để ý thì anh ta lại biến mất.
Ninh Huyên Huyên thấy vậy thì nhíu mày, sao Tống An Kỳ lại nhìn A Tranh như thế chứ? Ánh mắt kia giống như cô quen biết A Tranh.
“A Tranh, anh quen cô ấy sao?”
Ninh Huyên Huyên nghiêng đầu hỏi người đàn ông.
Người đàn ông lắc đầu: “Không quen biết.”
Ba chữ “Không quen biết” lạnh băng giống như lưỡi dao lạnh đâm mạnh vào lòng cô, vô cùng đau đớn.
Tống An Kỳ đi đến trước mặt anh ta, ngửa đầu nhìn anh ta, đôi mắt trong suốt đầy nhớ mong.
Cô nở nụ cười chua xót hỏi: “Anh Cửu Tiêu, anh không nhớ em sao?”
“Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi.”
Ánh mắt anh ta nhìn cô giống như người xa lạ, không có chút nhiệt độ, lạnh băng làm cho người ta rét lạnh.
Nhận nhầm sao, cô không thể nhận nhầm anh Cửu Tiêu.
Mấy năm không gặp, mặc dù anh ta trở nên trưởng thành bĩnh tĩnh, nhưng ngoại hình vẫn giống như trong trí nhớ.
Cô chắc chắn không nhận nhầm.
“Anh Cửu Tiêu, em...”
Cô còn chưa nói xong, Ninh Huyên Huyên đã cắt ngang: “Tống An Kỳ, tên của anh ấy là Hướng Tranh, không phải là “Anh Cửu Tiêu” trong miệng của cô, cô nhận nhầm người rồi.”
“Không phải, anh ấy là Lạc Cửu Tiêu, không phải là Hướng Tranh!” Tống An Kỳ tức giận nói.
Ninh Huyên Huyên cười nhạo một tiếng nói: “Tống An Kỳ, đừng nhìn thấy một người có vẻ ngoài giống nhau thì cho rằng người đó là người thân của mình.”
“Không phải giống, mà là anh ấy.” Tống An Kỳ đi tới gần Hướng Tranh, mở to hai mắt tìm kiếm trên mặt anh ta.
Sau đó cô cong khóe môi, quay đầu nói với Ninh Huyên Huyên: “Anh ấy là anh Cửu Tiêu của tôi, bởi vì...”
Cô giơ ngón tay chỉ vào lông mày của anh ta tiếp tục nói: “Anh ấy có sẹo ở đây, khi còn nhỏ tôi đã dùng cục đá ném anh ấy nên để lại sẹo.”
“Sẹo?” Ninh Huyên Huyên đi qua ra hiệu Hướng Tranh, người kia lập tức cúi đầu, rất nghe lời.
Con ngươi Tống An Kỳ co lại, hai tay nắm chặt lại, anh Cửu Tiêu của cô là người kiêu ngạo, từ khi nào đã học được cách cúi đầu với người khác.
Cô ta nhìn kỹ lông mày của anh ta, đúng là một vết sẹo.
Chẳng lẽ anh ta thật sự là Lạc Cửu Tiêu trong miệng Tống An Kỳ sao?
Cô ta nhìn anh ta, muốn tìm thấy một sự khác thường từ trên mặt.
Không biết anh ta che giấu quá tốt hay là Tống An Kỳ thật sự nhận nhầm người, vẻ mặt anh ta rất tự nhiên, không lộ ra một chút sơ hở.
Sau đó cô ta xoay người cười lạnh với Tống An Kỳ: “Có sẹo thì có thể chứng minh anh ấy là người cô quen sao? Không phải là quá sơ sài sao?”
“Trên đời này không thể nào có hai người giống nhau, thậm chí vết sẹo cùng một chỗ, cho nên anh ấy là Lạc Cửu Tiêu.”
Tống An Kỳ rất kích động, cô đưa tay muốn nắm lấy tay Hướng Tranh nhưng anh ta lại né tránh.
“Tôi là Hướng Tranh, cô nhận nhầm người rồi.”
Giọng nói vẫn lạnh băng không mang theo nhiệt độ và tình cảm.