Sủng Vợ Lên Trời

Chương 211: Chương 211




Hôm nay Ứng Tiêu Tiêu thay đổi cái bệnh lười cả ngày chỉ thích nằm của mình, đặc biệt dậy rất sớm.

Vừa dậy, dùng tốc độ không ngừng để trang điểm, chọn quần áo giày dép với cả túi xách.

Cô gần như bày hết quần áo trong tủ lên trên giường, mỗi một bộ cô đều cầm đến trước gương ướm thử, cảm thấy không tệ thì thử.

Thử xong không hài lòng, lại chọn lại, chọn đến khi ứng mới dừng.

Chọn xong quần áo thì cô đã tốn hơn một tiếng đồng hồ, chứ đừng nói giày dép với túi nữa.

Đợi khi cô phải ra khỏi nhà, thời gian cũng đã sắp đến thời gian đi làm rồi.

Cho nên đây chính là dáng vẻ cô cẩn thận trang điểm, nhưng lại không ngờ anh lại chê bai cái bộ dạng này.

Nghĩ đến điều này, Ứng Tiểu Tiểu thật sự càng nghĩ càng tức.

Nhìn Lục Thanh Chiêu, anh còn đang lải nhải không ngừng.

“Nơi này là công ty, không phải sàn catwalk, bắt cô walk. Có thời gian trang điểm, còn không bằng đọc vài cuốn sách, tránh mất thời gian không thể hoàn thành công việc, không phải trở thành bình hoa...”

Ứng Tiêu Tiểu chỉ cảm thấy một cỗ nửa giận từ trong lòng bùng lên, cô nghiến răng nghiến lợi thấp giọng gằn: “Lục Thanh Chiêu, anh nói đủ chưa?”

Bị cô gằn như vậy, Lục Thanh Chiêu bị dọa sợ lập tức ngậm miệng, chớp chớp mắt, thần sắc có chút vô tội nhìn cô.

Ứng Tiêu Tiêu sải bước dài đi lên, dùng sức túm lấy cà vạt của anh, anh không thể không cúi thấp đầu, vừa hay đối diện thẳng với ánh mắt đang phun lửa của cô.

Anh sững ra, sau đó kêu lên: “Động khẩu không động thủ, Ứng Tiêu Tiêu.”

Tiếng kêu của anh, Ứng Tiêu Tiêu lập tức không nhịn được, ‘phì’ một tiếng cười thành tiếng.

“Lục Thanh Chiêu, một cô gái như tôi có thể đánh anh sao? Không có não! Vô dụng!”

Ứng Tiêu Tiêu buông tay túm lấy cà vạt của anh ra, lườm anh một cái, mặt mày đầy sự khinh bỉ.

Vậy mà mắng anh vô dụng?!

Lục Thanh Chiêu: “Ứng Tiêu Tiêu, cô đừng tưởng tôi không dám ra tay với phụ nữ.”

“Thế à.” Ứng Tiêu Tiêu khinh thường liếc nhìn anh, hai tay khoanh trước ngực: “Vậy anh động thủ đi, tôi ngược lại muốn xem anh có phải thật sự dám động thủ không.”

Nói rồi, Ứng Tiêu Tiêu ép tới gần anh, ngẩng đầu nhìn anh khiêu khích.

“Tôi...”

Lục Thanh Chiêu giơ tay, nhưng lại không ra tay được.

“Sao thế? Không dám động thủ sao.” Ứng Tiêu Tiêu cười, đưa tay vuốt vuốt tóc, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười xấu xa.

“Vô, dụng!” Cô có tình nhấn mạnh, cười cực kỳ đắc ý.

Lục Thanh Chiêu cũng bị chọc vui: “Ứng Tiêu Tiêu, tôi đột nhiên phát hiện cô rất đáng yêu.”

“Vậy sao?” Ứng Tiêu Tiêu hất hất tóc, khóe mắt hơi đưa lên: “Vậy chứng tỏ mắt anh bị mù rồi. Tôi vẫn luôn rất đáng yêu.”

“Phải, rất đáng yêu.” Lục Thanh Chiêu không phủ định mà gật đầu, sau đó bổ sung một câu: “Đáng tiếc không có ai yêu. Ai yêu cô người đó đáng thương.”

Nói xong, anh cười ngaã ngớn với cô, sau đó lùi lại phía sau, sợ sẽ bị cô đánh.

“Lục Thanh Chiêu!” Ứng Tiêu Tiêu xông lên, giơ tay muốn đánh anh.

Lục Thanh Chiêu giơ cả hai tay ra đỡ, cảnh cáo cô: “Cô đừng có qua đây, nếu không tôi không đảm bảo hai tay của tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

“Ổ?” Ứng Tiêu Tiêu hạ tay xuống: “Vậy anh thử xem, đồ vô dụng!”

Nói rồi, cô tiếp tục ép sát anh, mà Lục Thanh Chiêu cứ lùi về sau.

Mãi đến khi lưng chạm tường, hết đường để lui, Lục Thanh Chiêu trợn mắt nhìn Ứng Tiêu Tiêu: “Cảnh cáo cô lần cuối cùng, còn ép tới nữa hậu quả tự chịu.”

Ứng Tiêu Tiêu căn bản không xem lời cảnh cáo của anh ra gì, tiếp tục ép sát anh.

Lục Thanh Chiêu hai tay chắn trước người, nhắm mắt, ngẩng đầu, bộ dạng thấy chết không sờn.

Đột nhiên, cô cảm thấy có thứ gì đó chạm vào ngực của cô.

Bầu không khí xung quanh rơi vào trong khoảng lặng chết chóc.

Cô từ từ cúi đầu, chỉ thấy hai tay của anh đanh phủ lên ngực của cô.

Mà Lục Thanh Chiêu cảm giác hai tay hình như sờ vào cái thứ gì đó mềm mềm, còn vô thức mà vuốt ve.

Gương mặt của Ứng Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng, nâng cao giọng mà gào lên: “Lục, Thanh, Chiêu!”

Tiếng gào này, đã khiến Tống An Kỳ vừa đi vào văn phòng bị dọa giật mình, sau đó nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đồng tử lập tức co lại.

Vãi, cô có phải nhìn thấy cái gì không nên nhìn rồi không?

Lục Thanh Chiêu mở mắt ra nhìn thấy hai tay của mình bây giờ chạm vào địa phương đó, mặt mày không khỏi mếu máo, trong nháy mắt có một loại xúc động muốn băm chúng.

Chỗ nào không chạm, vậy mà chạm vào địa phương đó.

Anh cẩn thận ngước mắt nhìn Ứng Tiêu Tiêu, chỉ thấy cô trừng mắt nhìn anh, lửa giận trong mắt đang bập bùng.

Vội vàng thu hai tay lại, anh nuốt nước bọt, cười khan nói: “Ờm... đây... đây chỉ là việc ngoài muốn... ngoài ý muốn, cô hiểu không?”

“Việc ngoài ý muốn?” Ứng Tiêu Tiêu cười lạnh, mắt nheo lại lộ ra một tia nguy hiểm: “Lục Thanh Chiêu, tôi muốn anh tội sàm sỡ!”

Sàm sỡ?! Lục Thanh Chiêu bị chọc cười: “Ứng Tiêu Tiêu, tôi đã cảnh cáo cô đừng có lại gần rồi, là chính cô muốn áp sát, rõ ràng là ngực của cô đụng vào tay của tôi, không phải tay của tôi chủ động đi chạm vào ngực của cô, cô phải hiểu rõ thứ tự của chủ ngữ và tân ngữ.”

“Chủ vị tân ngữ cái đầu nhà anh, dù sao tay của anh chạm vào ngực của tôi, vậy anh chính là chạm rồi.”

“Rõ ràng chính là bộ ngực của cô chạm vào tay của tôi, tôi còn muốn cô bồi thường tổn thất cho hai cái tay của tôi đó.”

Tống An Kỳ nhìn bầu không khí giữa bọn họ có chút không ổn, vội vàng đi tới.

“Được rồi, hai người muốn làm gì đây?”

Nghe thấy tiếng của cô, Lục Thanh Chiêu và Ứng Tiêu Tiêu đồng thời quay sang nhìn cô.

Vừa thấy bạn thân đến, Ứng Tiêu Tiêu lập tức lên tiếng trước, chỉ vào Lục Thanh Chiêu nói: “An Kỳ, anh ta chính là tên biến thái, vậy mà sờ ngực của tớ.”

Tống An Kỳ nhìn Lục Thanh Chiêu, cười ngại ngùng: “Tớ có nhìn thấy.”

“Vậy cô có nhìn thấy trước mắt xảy ra chuyện gì không?”

“Không có.”

Khi cô bước vào thì vừa hay nhìn thấy một cảnh nhạy cảm đó.

“Vậy cô cảm thấy tôi sẽ chủ động đi sờ vào ngực cô ta không?”

“Ờm...” Tống An Kỳ cũng không biết nên trả lời thế nào.

Trả lời không, thì sẽ chọc giận Tiêu Tiêu.

Trả lời có, vậy cũng không công bằng với Lục Thanh Chiêu, dù sao Lục Thanh Chiêu cũng không giống loại đàn ông háo sắc dễ dàng đụng chạm vào con gái.

“Cái gì gọi là An Kỳ cảm thấy? Rõ ràng là sờ rồi.” Ứng Tiêu Tiêu bất mãn nói anh.

“Cô Ứng, cô biết phân biệt rõ ràng chủ động và bị động chứ?”

“Phân rõ thì như nào, phân không rõ thì như nào, đều không thể thay đổi sự thật anh đã sờ tôi.”

Ứng Tiêu Tiêu lúc này rõ ràng có chút vô lý làm loạn, nhưng cô cũng thật sự bị Lục Thanh Chiêu chọc tức rồi.

Bản thân vất vả trang điểm ăn vận một phen, vậy mà bị anh chê bai, cục tức này còn chưa xả đó?

Tống An Kỳ nhìn hai người bọn họ, nhất thời cũng không biết nên như nào mới tốt.

Mà một màn xảy ra tiếp theo, là ai cũng không ngờ tới.

Chỉ thấy Lục Thanh Chiêu đưa tay ra, động tác nhanh chóng chạm vào ngực của Ứng Tiêu Tiêu, sau đó lại nhanh chóng thu về.

“Đây mới gọi là chủ động chạm, có biết hay không?” Lục Thanh Chiêu hoàn toàn không ý thức đến việc mình làm vừa rồi có gì không ổn.

Đợi đến khi ý thức được, tay của Ứng Tiêu Tiêu đã dừng trên mặt của anh rồi.

Một tiếng ‘bốp’, Tống An Kỳ nhíu mày, không nhịn được nhìn anh.

Lực tay của Tiêu Tiêu thật sự không nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.