Sủng Vợ Lên Trời

Chương 214: Chương 214




Lời này vừa dứt, sắc mặt của Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu đều thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại.

Nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi đó vẫn bị Đường Ngọc Sở bắt được.

Ý cười mang theo một tia thâm ý, cô nói: “Hay là tớ gọi điện bảo bọn họ đến đây.”

“Không cần!”

“Không cần!”

Hai người đều đồng thanh phủ định lời đề nghị của cô.

Đường Ngọc Sở không khỏi bật cười: “Tớ chỉ đùa thôi, hai cậu căng thẳng như vậy làm gì?”

Chỉ là đùa?!

Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu nhìn nhau, lại nhìn Đường Ngọc Sở cười đắc ý, các cô lúc này mới phản ứng lại, bản thân bị chơi rồi.

“Đường Ngọc Sở!” Hai người đều đứng dậy, muốn nhào tới.

Vào lúc này, Lục Triều Dương đưa tay kéo Đường Ngọc Sở vào lòng, ngước mắt nhìn sang hai người đang muốn nhào tới.

“Ngọc Sở mới xuất viện, không cho các cô dày vò cô ấy.”

Thật ra vốn dĩ Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu cũng không thật sự muốn làm gì Ngọc Sở cả, anh nói ra lời này, trong nháy mắt liền thấy xấu hổ.

Tống An Kỳ cười khan: “Lục tổng, chúng tôi biết rồi.”

Đương nhiên chỉ có hai người xấu hổ, Lục Triều Dương lại điềm nhiên như không đỡ Đường Ngọc Sở đựng lên: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”

Đường Ngọc Sở nhìn sang Tống An Kỳ bị bỏ lại, sau đó cùng Lục Triều Dương đi vào phòng ăn.

Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu nhìn nhau, đồng thời thở dài.

Được rồi, bây giờ Ngọc Sở có núi dựa rồi, các cô cũng không thể giống như trước đây vô tâm vô tư đùa như thế được nữa.

...

Trong phòng ăn, bầu không khí náo nhiệt.

“Ngọc Sở, cậu lần này làm phẫu thuật tổn hại nguyên khí, phải ăn nhiều vào.”

Nói rồi Tống An Kỳ gắp một chiếc đùi gà vào trong bát của cô.

“Đúng đấy, Ngọc Sở, cậu phải ăn nhiều vào.”

Một cái cánh gà để vào trong bát, là Ứng Tiêu Tiêu gắp.

Đường Ngọc Sở liếc nhìn bọn họ, mí mắt giật giật: “Không có việc mà tìm đến, không gian thì là tặc!”

“Ngọc Sở, cậu sao có thể nghĩ bọn tớ như thế.”

Sau đó, Tống An Kỳ phụ họa: “Đúng thế, cậu sao có thể xem sự quan tâm của bọn họ thành những thứ dung tục đó chứ?”

“Vậy sao?” Đường Ngọc Sở gắp đùi gà ăn một miếng, sau đó tiếp tục nói: “Nói đi, các cậu muốn tớ giúp chuyện gì?”

Nghe vậy, Tống An Kỳ day trán thở dài: “Ngọc Sở, chúng tớ thật sự không có cần cậu giúp chuyện gì cả.”

“Thật sao?” Đường Ngọc Sở nhướn mày, vẫn không tin.

“Thật mà. Cậu mau ăn đi.” Ứng Tiêu Tiêu lại gắp một miếng cá vào trong bát của cô, không khách khi lườm cô.

“Vậy được, vậy tớ yên tâm ăn được rồi.” Nói rồi, Đường Ngọc Sở gắp đùi gà lại cắn một miếng to.

Sau đó, bay người đều khẽ cười thành tiếng, tình cảm của các cô cứ tốt đẹp như vậy.

...

Ăn xong cơm tối, Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu ra về.

Đường Ngọc Sở tắm xong, khoanh chân ngồi trên giường bóc quà mà bọn An Kỳ tặng.

Món quà được bọc hết lớp này đến lớp khác, tốn chút sức mới bóc được nó ra.

Vốn tưởng sẽ là món quà đắt đỏ gì đó, mới bọc kỹ như vậy.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy món đồ, sắc mặt Đường Ngọc Sở lập tức đen lại.

Đây là cái quỷ gì vậy?

Chỉ thấy trong chiếc hộp nhỏ có một đoàn vải ven mỏng màu đỏ, cô đưa tay cầm lên, kéo ra.

Một bộ nội y mỏng như cảnh ve đập vào mắt cô.

Nhìn nội y gần như xuyên thấu, sắc mặt của cô lập tức đỏ bừng.

Sau đó, cô vội vàng ném đi, xuống giường, cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đi ra ban công,

Lục Triều Dương từ phòng tắm đi ra, vừa hay nhìn thấy cô chạy ra ban công, đang định gọi cô, nhưng giọng nói còn chưa cất lên, cô đã chạy đến ban công, thuận tiện đóng cửa lại rồi.

Cảm thấy giống như có mãnh thú nào đó đang đuổi theo sau lưng cô vậy.

Lục Triều Dương bật cười lắc đầu, đi đến giường, ánh mắt vô thức quét đến một đoàn màu đỏ tươi trên chiếc giường màu xám.

Mày kiếm nhíu lại, anh đi tới, định thần nhìn, trong ánh mắt đen láy xuất hiện một ít hứng thú.

Thì ra cô chạy nhanh như vậy chính là vì cái này.

Ở ngoài ban công, Đường Ngọc Sở lải nhải với người ở đầu bên kia: “Ứng Tiêu Tiêu, cậu tặng cái quỷ gì vậy hả?”

Bên kia truyền đến tiếng cười ‘ha hả’ của Ứng Tiêu Tiêu: “Như thế nào? Tớ rất tận tâm đó.”

“Tận tâm cái shit!” Đường Ngọc Sở thật sự bị chọc tức rồi, chửi thề.

“Cậu nói xem cậu tặng thứ này nếu như bị Triều Dương nhìn thấy, anh ta sẽ nghĩ thế nào?”

Cô không muốn bị Triều Dương hiểu lầm cô có suy nghĩ không lành mạnh gì đó đâu.

Ứng Tiêu Tiêu thản nhiên nói: “Không đâu, anh ấy sẽ chỉ cảm ơn chúng tớ mà thôi.”

“Ứng Tiêu Tiêu!” Đường Ngọc Sở không nhịn được mà quát.

Xem ra cô thật sự tức giận rồi, Ứng Tiêu Tiêu chỉ đành dịu lại: “Vậy cậu mau chóng giấu nó đi, như thế ông xã nhà cậu sẽ không nhìn thấy.”

Giấu đi? Sẽ không nhìn thấy?

Đồng tử của Đường Ngọc Sở bỗng giãn to, f**k! Thứ đó còn để trên giường. Bận hưng sư vấn tội mà cô quên mất phải cất thứ đó đi.

Không tiếp tục nhiều lời với Ứng Tiêu Tiêu nữa, cô vội vàng tắt điện thoại, sau đó mở cửa xông vào phòng.

Vừa xông vào thì nhìn thấy người đàn ông ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt của anh chuyên chú nhìn vào chiếc laptop, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, nhìn cô đi tới.

Đường Ngọc Sở mỉm cười với anh. Sau đó ánh mắt quét qua cái thứ màu đỏ bắt mắt ở trên giường.

Rõ ràng như vậy, anh chắc nhìn thấy rồi.

Vậy thì... cô có phải nên nói cái gì đó không?

Lúc cô đang do dự, Lục Triều Dương gấp laptop trên đùi lại, chỉ nhìn cô: “Ngọc Sở, lại đây.”

Nghe vậy, Đường Ngọc Sở cắn cắn môi, sau đó nuốt nước bọt đi tới, nhưng không dám gần anh quá.

Cô cứ cảm giác nụ cười trên gương mặt đẹp trai lúc này của anh là lạ, anh chắc chắn nhìn thấy bộ nội y tình thú đó.

Vì thế, cô ngồi ở cuối giường, băn khoăn nói lúc, mới từ từ mở miệng: “Đây là quà bọn Tiêu Tiêu tặng, em cũng không biết các cậu ấy lại tặng cái này.”

Anh chỉ cười không nói, ánh mắt đen láy sâu thẳm như biển, nhìn không ra một chút tâm tư.

Đường Ngọc Sở tự nhiên cảm thấy lúc này anh giống như một thợ săn đang rình rập con mồi mình nhìn trúng.

Tự nhiên căng thẳng.

Đường Ngọc Sở nuốt nước bọt, sau đó cầm bộ nội y tình thú như củ khoai nóng bỏng, giả vờ như không có gì xảy ra: “Em cất nó đi.”

Vứt lời, cô xoay người đi vào phòng thay đồ.

Cất bộ nội y vào góc sâu trong tủ, Đường Ngọc Sở mới thở phào, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiêu Tiêu, An Kỳ, các cậu cứ chờ đấy, đợi các cậu kết hôn rồi, tớ cũng phải tặng món quà tuyệt vời như thế.”

Sau đó, cô đóng cửa tủ quần áo lại, xoay người lại rơi vào trong vòng ngực ấm áp.

Cô khẽ hô lên, sau đó ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đen láy, bên trong lóe lên ánh lửa khiến cô kinh ngạc.

“Thật ra anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của em khi mặc bộ nội y đó.” Anh cúi người ghé sát bên tai cô khẽ nói, giọng nói trầm thấp mang theo một tia quyến rũ.

Gương mặt của cô ‘phật’ một cái đỏ bừng, xấu hổ lườm anh.

Cô không biết cô bây giờ có bao nhiêu dụ người.

Ánh mắt lóe lên, anh cúi thấp đầu, đặt nụ hôn trên vai cô.

Căn phòng trở nên nóng bỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.