Giờ cơm trưa, nhà ăn công ty rất thưa người, chỉ lác đác mấy bàn có người ngồi.
Mấy người Đường Ngọc Sở ngồi ở vị trí khuất nhất, chỉ cần không cố hết sức nhìn về bên này thì sẽ không ai chú ý tới giám đốc Lục Thanh Chiêu cũng ở đây ăn cơm, nên khá là yên ổn.
“Sở Sở, bây giờ cô định làm gì?” Tống An Kỳ quan tâm hỏi.
Đại hội cổ đông của Đường Thị lần này hết sức quan trọng với Sở Sở, mỗi người bọn họ đều đang lo lắng thay cô.
“Tôi đã bảo Thanh Chiêu giúp tôi tìm người theo dõi ông Trần rồi, đến lúc đó tôi tự nhiên có cách giải quyết.”
Đường Ngọc Sở không lo lắng như bọn họ mà ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, có vẻ như đã có dự tính trước.
“Cách gì thế?” Ứng Tiêu Tiêu tò mò hỏi.
Đường Ngọc Sở cười: “Đến lúc đó mọi người sẽ biết.”
Ứng Tiêu Tiêu lập tức suy sụp: “Còn phải đến lúc đó mới có thể biết sao, tôi nghĩ tôi sẽ tò mò chết mất.”
Tống An Kỳ không kìm được bật cười, tức giận nói: “Sẽ không để cho cô phải tò mò chết đâu, ba ngày sau là đại hội cổ đông rồi.”
Ba ngày, chẳng mấy chốc sẽ tới.
Chuyện cấp bách như thế, dù Sở Sở khá nắm chắc, nhưng Tống An Kỳ vẫn rất lo lắng.
“Sở Sở, cô thật có thể giải quyết sao? Nếu không được, cô có thể bảo tổng giám đốc Lục giúp cô mà.”
Với thực lực của tổng giám đốc Lục, thì chắc chắn có thể dễ dàng giải quyết chút chuyện nhỏ này.
“Không cần.” Đường Ngọc Sở cười lắc đầu: “Tôi có thể tự giải quyết, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy, hơn nữa anh ấy đã làm rất nhiều việc cho tôi rồi.”
Phần lớn cổ phần trong tay cô là do anh dùng nhiều tiền mua về.
Biết cô cố chấp, Tống An Kỳ cũng không tiếp tục nói nữa.
Nhà họ Bùi.
“Lam Lam, chờ cháu lấy được Đường thị rồi, bác sẽ lập tức chọn ngày lành, để cháu và Hằng Phúc kết hôn, sau đó cháu hãy sớm sinh cho bác và ba cháu một cháu trai mập mạp.”
Thái độ của Tần Thúy Kiều đối với Cố Ngọc Lam đúng là quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nhiệt tình đến mức cứ như trước đó chưa từng lãnh đạm.
Tất nhiên Cố Ngọc Lam biết rõ tại sao bà ta thay đổi như vậy, chẳng qua vì sắp lấy được Đường thị mà thôi.
Nhưng Cố Ngọc Lam vẫn rất hưởng thụ loại thay đổi này.
“Bác, vậy bác cứ chọn thời gian trước đi, dù sao Đường thị chắc chắn là của cháu rồi.”
Cố Ngọc Lam mỉm cười dịu dàng với Tần Thúy Kiều.
Gương mặt chan chứa ý cười của Tần Thúy Kiều bỗng chốc cứng lại, nhưng ngay lập tức khôi phục lại, ý cười càng sâu: “Thật sao? Vậy bác thực sự phải nhanh chóng chọn ngày rồi.”
“Vậy phải khiến bác phải hao tâm tổn sức rồi.” Cố Ngọc Lam rất lễ phép, rất khách khí, nhưng vẫn khó che giấu sự đắc ý giữa hai hàng lông mày.
Cô ta thật tưởng bản thân có thể gả cho Hằng Phúc sao, nghĩ hay lắm.
Dù trong lòng rất khinh thường Cố Ngọc Lam, nhưng trên mặt Tần Thúy Kiều vẫn mang theo nụ cười hiền dịu: “Sao lại hao tâm tổn trí chứ, đây là chuyện bác nên làm mà.”
Cố Ngọc Lam mỉm cười, không nói gì. Cô ta quét mắt nhìn căn biệt thự nhà họ Bùi đã sống mấy chục năm, lại nhìn Tần Thúy Kiều đang nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng nổi lên suy nghĩ.
Kết hôn xong, cô sẽ bảo Bùi Hằng Phúc mua một căn nhà khác, rồi bọn họ dọn ra ngoài ở, cô không thèm ở cùng với Tần Thúy Kiều dối trá đâu.
Bên này, Tần Thúy Kiều nhìn Cố Ngọc Lam, ánh mắt mơ hồ có vẻ coi thường, chờ có được Đường thị rồi, bà ta sẽ bảo Hằng Phúc đuổi Cố Ngọc Lam đi, người phụ nữ như vậy mà làm con dâu bà ta thì đúng là làm nhục gia phong.
Hai người phụ nữ ngồi hai đầu ghế sô pha đều đang theo đuổi ý nghĩ riêng, không ai biết đối phương cũng đang ngầm tính toán mình.
Gió nhẹ nhàng thổi, màn cửa khẽ tung bay, ánh đèn ánh màu vàng nhạt chiếu sáng phòng sách rộng lớn, dáng vẻ mảnh khảnh ngồi trên ghế da rộng nhìn có vẻ hết sức mảnh mai.
Đường Ngọc Sở liếc nhìn bảng lợi nhuận mấy năm gần đây của Đường thị, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc.
Màn hình máy vi tính đang mở, trên văn kiện là tiêu đề chữ đen lớn:
“Tương lai phát triển của Đường thị trong mười năm tới.”
Nếu muốn cổ đông giúp đỡ mình thì cô phải thể hiện chút gì đó, nên cô nhất định phải viết báo cáo liên quan tới phát triển của Đường Thị trong tương lai.
Nhưng cô cũng không hiểu việc kinh doanh của doanh nghiệp lắm, nhìn vào bảng lợi nhuận cô cảm thấy rất đau đầu.
Lục Triều Dương vừa về đến nhà, thím Ngô đã nói cho anh biết mợ chủ vừa về đến đã đi lên tầng, còn nói đừng quấy rầy cô.
Nhưng bây giờ đã đến giờ ăn cơm tối, thím Ngô đang do dự xem có cần lên gọi mợ chủ xuống ăn cơm hay không.
“Để tôi đi gọi.” Lục Triều Dương mỉm cười với thím Ngô, sau đó đi thảng về phía cầu thang.
Chắc cô đang phiền não vì Đại hội cổ đông ba ngày sau của Đường Thị đây mà. Thanh Chiêu đã nói hết tình hình với anh, còn nói cô có thể tự giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Khóe môi Lục Triều Dương cong lên mỉm cười bất đắc dĩ, cô luôn tự tin mù quáng như thế, nhưng lần nào cũng bị người ta hãm hại, thật không biết nên làm thế nào với cô nữa.
Anh đẩy cửa phòng sách ra, liếc mắt đã nhìn thấy cô ngồi trước bàn sách.
Anh đến gần, nghe thấy cô lẩm bẩm.
“Biến động giá trị công bằng này là cái quỷ gì thế? Sao bảng lợi nhuận này lại phức tạp như vậy chứ?”
Cô không hề phát giác có người tiến vào phòng, hoàn toàn chìm đắm trong bảng lợi nhuận trong tay.
Lục Triều Dương bất đắc dĩ mỉm cười, đưa tay gõ nhẹ xuống bàn.
Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy anh hai mắt lập tức tỏa sáng,
“Anh về rồi, Triều Dương.”
Không biết tại sao, Lục Triều Dương không khỏi cảm thấy mình như đồ ăn bị sói để mắt tới, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
“Ăn cơm đã.” Anh nói.
“Lát nữa hãy ăn.” Đường Ngọc Sở đặt bảng báo cáo trong tay xuống, đứng dậy đi tới kéo anh: “Triều Dương, anh nhìn giúp em xem bảng lợi nhuận này là thế nào.”
Cô kéo anh ngồi xuống ghế da, nghiêng người chỉ vào bảng báo cáo mở ra trên bàn, nghiêng đầu nhìn anh: “Cái giá trị công bằng này có nghĩa là gì?”
Lục Triều Dương chăm chú nhìn cô: “Sao em đột nhiên lại muốn xem bảng báo cáo lợi nhuận này chứ?”
Đường Ngọc Sở mím môi một cái, sau đó ngồi thẳng lên, chậm rãi trả lời: “Vì em muốn các cổ đông tin em có năng lực quản lý Đường thị, cho nên mới...”
Cô nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lục Triều Dương nhíu mày, liếc mắt nhìn văn kiện đang mở trên màn hình máy tính, quay đầu qua xem, khi nhìn đến tiêu đề phía trên, anh không nhịn được cười.
“Em đúng là chuẩn bị rất đầy đủ.” Anh cười trêu chọc cô.
“Không phải anh đã nói với em, không thể đánh mà không chuẩn bị sao?”
Đường Ngọc Sở bĩu môi, cảm thấy khó chịu vì bị anh giễu cợt.
Nhìn ra cô không vui, Lục Triều Dương từ chối cho ý kiến khẽ gật đầu: “Anh đã nói như vậy, nhưng có chuyện không phải tạm thời ôm chân Phật là có thể học được.”
“Đúng vậy.” Đường Ngọc Sở nhún vai, đây là một hiện thực tàn khốc, cô không thể không thừa nhận.
Chỉ xem một bảng lợi nhuận mà cô đã sắp chết rồi, cái khác cô càng không dám tưởng tượng.
Mà ba ngày sau đã là đại hội cổ đông rồi, con đường phía trước thật đáng lo.
Nhưng...
Cô như nghĩ tới điều gì đó, gương mặt xinh đẹp vốn ảm đạm lập tức bừng sáng, cô giảo hoạt cười một tiếng: “Không phải còn có anh sao?”
“Ồ?” Lục Triều Dương nhíu mày: “Ý em là muốn anh giúp em sao?”