Sủng Vợ Lên Trời

Chương 235: Chương 235




Sáng sớm ngày hôm đó, Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương đang ăn sáng, đột nhiên, Lục Triều Dương lấy ra một chiếc USB đặt trước mặt cô.

Đường Ngọc Sở nhìn chiếc USB màu đen kia, sau đó ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu: “Đây là gì?”

“Một clip.”

Lục Triều Dương nhàn nhạt đáp.

“Clip?” Đường Ngọc Sở nhíu màu, cầm chiếc USB lên ngắm nghía rồi lại ngước mắt lên nhìn anh: “Clip gì thế?”

“Clip anh quay, có thể giúp em trong cuộc họp cổ đông hôm nay.”

Nghe anh nói vậy, Đường Ngọc Sở nhướng mày, thăm dò hỏi: “Đây không phải bằng chứng anh chính miệng đồng ý hợp tác với Đường Thị đó chứ?”

Lục Triều Dương nhướng đôi mày kiếm của mình, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng cô: “Như em nghĩ, quả thực là chứng cứ.”

Nói thật, lúc đó Đường Ngọc Sở cảm thấy Lục Triều Dương suy nghĩ quá nhiều, anh lại còn quay hẳn clip nữa.

Có điều bây giờ xem ra, anh đúng là có phòng bị trước, nghĩ thay cho cô khá nhiều nhưng cũng có thể giúp cô được một việc lớn.

Đường Ngọc Sở cắm USB vào máy tính xách tay, sau đó, clip sẽ được phát lên màn hình lớn trong phòng họp.

Chỉ thấy Lục Triều Dương ngồi trên một cái ghế da, sắc mặt thờ ơ, ánh mắt lạnh lùng, cho dù cách một cái màn hình nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ lan tỏa xung quanh anh.

Giây phút nhìn thấy Lục Triều Dương, sắc mặt Cố Ngọc Lam trở nên trắng bệch, hai tay bất an nắm chặt lại.

Cô ta vốn tưởng rằng Đường Ngọc Sở chỉ nói bừa mà thôi, không ngờ Đường Ngọc Sở đã có chuẩn bị từ sớm, đến cả clip như vậy cũng đã chuẩn bị luôn rồi.

Đây là điều mà cô ta không thể ngờ được, nếu như Hoàng Đình thật sự muốn hợp tác với Đường Thị, vậy thì đó sẽ là một ưu thế rất lớn đối với Đường Ngọc Sở, ngược lại, nó sẽ là một đả kích rất lớn với cô ta.

E rằng cái chức chủ tịch mà cô ta tưởng có thể nắm chắc chín phần sắp không giữ được nữa rồi.

Không được, cô ta bắt buộc phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế đang bất lợi với cô ta.

Trong clip Lục Triều Dương nói ngắn gọn về việc Hoàng Đình hợp tác với Đường Thị.

Cuối cùng, anh nhấn mạnh một câu: “Đương nhiên điều kiện lớn nhất để Hoàng Đình hợp tác với Đường Thị là Đường Ngọc Sở bắt buộc phải là chủ tịch mới, nếu không sẽ chẳng có gì xảy ra cả.”

Khóe môi Đường Ngọc Sở khẽ co rút, tuy lời này của Lục Triều Dương rất bá đạo, nhưng lại mang hơi hướng trẻ con một cách kì lạ.

Sau khi clip được phát xong, các cổ đông đều đang thì thầm với nhau, trên gương mặt mỗi người đều có nụ cười vui mừng, có được sự thừa nhận từ chính miệng tổng giám đốc Lục của Hoàng Đình, cũng là đã chứng minh việc hợp tác giữa Đường Thị và Hoàng Đình đã nằm trong tầm tay.

Tuy anh có điều kiện, nhưng điều kiện đó quá dễ thực hiện. Lúc này, trong lòng mỗi cổ đông đều đã có đáp án.

Ông Trần nhìn Đường Ngọc Sở, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, có thể khiến tổng giám đốc Lục hợp tác với Đường Thị, vậy thì năng lực của cô chắc chắn không kém, giao Đường Thị cho cô cũng có thể yên tâm.

Vì vậy, ông Trần mở miệng trước: “Tôi nghĩ mọi người cũng đã nhìn thấy năng lực của Ngọc Sở, vậy nên giao Đường Thị cho cô ấy, chúng ta cũng có thể yên tâm rồi.”

“Đúng, đúng, dù gì Ngọc Sở cũng là con gái ruột của chủ tịch Đường, hổ phụ sinh hổ tử, tôi tin cô ấy có thể khiến Đường Thị phát triển tốt hơn bây giờ.”

“Tôi đồng ý.”

“Tôi cũng đồng ý.”

Mọi người lần lượt bày tỏ suy nghĩ của mình, đến cả vài cổ đông vốn đứng về phía Cố Ngọc Lam lúc này cũng lần lượt gật đầu đồng ý với quan điểm này.

Thấy tình hình hoàn toàn vượt xa suy nghĩ ban đầu của mình, Cố Ngọc Lam sốt ruột, cũng không quan tâm đến việc nghĩ cách gì để đối phó Đường Ngọc Sở nữa, cùng quá hóa liều, cô ta chỉ vào mấy vị cổ đông mà mình đã mua chuộc rồi hét lên: “Mấy người coi như tôi không có ở đây sao? Tôi đưa tiền cho mấy người không phải để mấy người ủng hộ Đường Ngọc Sở.”

Cô ta vừa dứt lời, Đường Ngọc Sở cảm thấy thật nực cười, thật không có đầu óc, lật mặt các cổ đông ngay trong cuộc họp như vậy, đúng là tìm chết mà.

Hết thuốc chữa rồi.

Sắc mặt của mấy vị cổ đông đó đều trở nên vô cùng khó coi, bị lôi cái giao dịch bẩn thỉu này ra ngay tại đây, ngoài việc hổ thẹn ra thì họ càng cảm thấy tức giận hơn.

Có người đứng lên: “Cố Ngọc Lam, tiền tôi sẽ trả cho cô. Hôm nay, một phiếu này tôi kiên quyết bầu cho Đường Ngọc Sở, người thừa kế chân chính của nhà họ Đường.”

“Tôi cũng vậy.” Những người khác cũng đứng lên.

Khí thế đã mất đi, sắc mặt Cố Ngọc Lam lập tức trắng bệnh.



Toàn bộ phiếu được bầu cho Đường Ngọc Sở, cô thuận lợi trở thành chủ tịch mới của Đổng Thị.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong toàn bộ công ty, những nhân viên ủng hộ cho Đường Ngọc Sở kích động mà hoan hô.

Có lẽ đây là điều mà mọi người đều mong đợi.

Trong phòng họp, Cố Ngọc Lam ngã ngồi xuống ghế, cả người trông như mất hồn, không chút sức sống.

Đường Ngọc Sở nhìn cô ta, ánh mắt chỉ có sự chế giễu, đây chính là báo ứng.

Sau đó, nhân lúc các cổ đông còn ở đây, cô cầm cái gọi là thư chuyển nhượng cổ phần của Cố Ngọc Lam kia lên, sắc mặt rất nghiêm túc nói: “Vì ba tôi vẫn chưa tỉnh lại, tôi không có cách nào để xác định phần văn kiện này là thật hay giả. Nhưng tôi từng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Cố Ngọc Lâm và mẹ của cô ta Triệu Uyển Nhan trong phòng bệnh của ba tôi.”

Nghe thấy lời này của cô, Cố Ngọc Lam đột nhiên quay đầu lại, trừng lớn mắt, vẻ mặt khó mà tin được nhìn cô.

Đường Ngọc Sở vẫn coi như không có gì nhếch miệng, tiếp tục nói: “Bọn họ nhắc đến chuyện quyền lợi nắm giữ cổ phần, cũng chính miệng nói là phần văn kiện này được ngụy tạo. Vì vậy, tôi muốn mang phần văn kiện này đi làm giám định nét chữ, nhưng một khi giám định ra được văn kiện này là ngụy tạo, tôi cũng sẽ khởi tố Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan.”

Những cổ đông không thể ngờ được Cố Ngọc Lam và mẹ cô ta lại có thể làm ra chuyện này, vốn còn tưởng rằng bọn họ thật lòng nghĩ cho Đường Tùng, lại không ngờ bản chất lòng lang dạ sói của bọn họ lại được che giấu bởi sự giả dối.

“Ngọc Sở, cháu muốn làm như thế nào thì làm, chúng ta đều ủng hộ.” Ông Trần hiền từ nhìn Đường Ngọc Sở.

“Đúng vậy, Ngọc Sở, chúng ta và ba của cháu là bạn bè nhiều năm như vậy, chúng ta cũng không muốn bị lừa.”

“Ngọc Sở, nếu như có gì cần chúng ta giúp đỡ, cứ nói, không cần ngại.”

Nghe các chú, các bác mỗi người nói một câu, Đường Ngọc Sở rất cảm động, hốc mắt không khỏi ươn ướt.

Cô hít sâu một hơi, tất cả cảm xúc dồn vào một câu: “Cảm ơn mọi người.”

Cuộc họp cổ đông xem như kết thúc viên mãn, Đường Ngọc Sở giành được vị trí chủ tịch.

Lúc rời đi, Cố Ngọc Lam vẫn luôn ngồi đó không chút tức giận đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng xông về phía Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở không chút phòng bị bị cô ta va phải, lưng cô đập mạnh vào khung cửa, cơn đau dữ dội kéo đến, trước mắt cô tối đi, nếu ông phải ông Trần nhanh tay nhanh mắt đỡ cô, có lẽ cô đã ngã nhào về phía trước rồi.

“Đường Ngọc Sở, đồ tiện nhân, mày vốn dĩ không phải người nhà họ Đường, mày là con hoang do mẹ mày cùng với người đàn ông khác ở bên ngoài sinh ra…”

Tiếng sỉ nhục nhức nhối của Cố Ngọc Lam như nghe văng vẳng bên tai, cô cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy gương mặt xấu xí nhăn nhúm lại vì tức giận của Cố Ngọc Lam đang lắc lư trước mặt, miệng cô ta thì không ngừng phun ra những lời nói khó nghe.

Sỉ nhục cô, sỉ nhục mẹ cô.

Chửi ai cũng được, nhưng chửi mẹ cô là đã động vào giới hạn cuối cùng của cô, cô rất muốn liều mạng với Cố Ngọc Lam, xé rách miệng cô ta ra, nhưng cơn đau ở lưng khiến cô mở mắt thôi cũng đã rất tốn sức.

Cuối cùng, trong tiếng mắng chửi ngày càng mơ hồ của Cố Ngọc Lam, cô ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.