Sủng Vợ Lên Trời

Chương 242: Chương 242




Cố Ngọc Lam bị đuổi khỏi biệt thự nhà họ Bùi.

Tần Thúy Kiều thật sự vô cùng nhẫn tâm, trực tiếp cho người ném hết đồ của Cố Ngọc Lam ra ngoài, sau đó đuổi cổ luôn Cố Ngọc Lam.

“Cố Ngọc Lam, từ bây giờ cô và nhà họ Bùi cũng như Hằng Phúc không còn liên quan gì nữa, hãy cút càng xa càng tốt.”

Cùng với giọng nói lạnh lẽo của Tần Thúy Kiều, cánh cổng màu đồng tự động của biệt thự cũng từ từ đóng lại.

Cố Ngọc Lam bò trên mặt đất, nhìn bóng dáng của cánh cổng lớn, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Từ đầu tới cuối, anh ta không nói hộ cô một câu nào, lúc Tần Thúy Kiều đuổi cô ra ngoài, anh ta chỉ bàng quan đứng nhìn, dù cho cô khóc gào lên: “Hằng Phúc, em không muốn rời xa anh, em yêu anh.” Anh ta đều không làm gì.

Hóa ra một người đàn ông khi đã tuyệt tình lại đáng sợ như vậy.

Cô tự trào phúng mà cười, nước mắt cũng như hạt trân châu không ngừng chảy.

Chỉ trong một ngày, cả thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ.

Vốn cho rằng cô sẽ được như ý nguyện kế thừa Đường thị, sẽ như được ý nguyện gả vào nhà họ Bùi, sẽ được như ý nguyện trở thành vợ của Hằng Phúc.

Chỉ là một giấc mộng, tới lúc phải tỉnh giấc rồi!

Cô hận!

Hận Tần Thúy Kiều!

Hận Bùi Hằng Phúc!

Hận tất cả những người đã làm hại cô!

Nhưng cô hận nhất là Đường Ngọc Sở!

Nếu như không phải là Đường Ngọc Sở, cô cũng không tới bước đường này.

Tất cả đều là lỗi của Đường Ngọc Sở!

Nước mắt ngừng chảy, cô ta nắm chặt hai bàn tay, trong mắt tràn ngập sự hận thù.

Cô ta cắn chặt răng: “Đường Ngọc Sở, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

….

“Ông phải biết, Ngọc Lam là con gái ông, lẽ nào ông muốn con gái ông sống không thoải mái sao?”

“Con gái tôi? Triệu Uyển Nhan, trước đây tôi muốn gặp Ngọc Lam, bà có cho tôi gặp không? Bà còn bắt tôi quên rằng Ngọc Lam là con gái tôi, thế nào? Bây giờ gặp chuyện rồi, liền nhớ tới tôi rồi?”

“Tiết Chí Cương, ông cho rằng tôi muốn tìm ông sao? Nếu không phải vì Ngọc Lam, cả đời này tôi cũng không muốn gặp ông.

Triệu Uyển Nhan sầm mặt, đáy mắt sắc lạnh trừng lên nhìn người đàn ông đang ngồi trong bóng tối.

Người đàn ông đứng dậy, bước nhanh tới gần bà, đưa tay lên ghì chặt lấy cằm bà ta, ánh sáng cửa sổ làm lộ rõ vết sẹo từ chân mày đến cằm của người đàn ông.

Khiến người ta phải giật mình!

Triệu Uyển Nhan không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, người đàn ông này còn đáng sợ hơn những gì bà ta tưởng.

“Triệu Uyển Nhan, tôi có thể khiến bà cả đời này cũng không gặp được tôi nữa.” Ánh mắt người đàn ông lóe lên sự lạnh lùng khát máu.

Bàn tay đang giữ lấy cằm của bà ta trực tiếp đưa xuống cổ, dùng sức ở tay.

Triệu Uyển Nhan lập tức cảm thấy bản thân hô hấp khó khăn, bà kinh sợ mở to mắt.

Hai bàn tay giữ chặt lấy bàn tay đang để ở cổ của bà của ông ta, cố sức muốn gỡ ra, nhưng sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, bà căn bản không cách nào dịch chuyển được dù là một chút.

Lúc bà ta tưởng bản thân mình sắp chết thì người đàn ông buông tay ra, bà ta lập tức ngồi bệt xuống đất.

“Khụ khụ…” Triệu Uyển Nhan ho kịch liệt.

“Chuyện của Ngọc Lam tôi sẽ giúp bà, còn về bà, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa. Cút cho tôi”

Giọng nói sắc lạnh của người đàn ông khiến cho Triệu Uyển Nhan đang hô hấp không thông đã phải cố gắng bò dậy, sau đó chạy ra ngoài.

“Cương gia, ông thật sự muốn giúp bà ấy sao?” Người vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối bước ra.

Người đàn ông liếc anh ta, ngữ khí lạnh lùng nói: “Có những việc không phải việc anh nên hỏi.”

Người này trong lòng kinh ngạc, vội vàng cúi đầu: “Là do thuộc hạ nhiều lời, xin Cương gia trách tội.”

“Anh đi Bắc Ninh trước đi, cố gắng giúp họ một tay.” Người đàn ông lại ngồi vào trong góc tối.

“Vâng.” Người này nhận lệnh rời đi.

Căn phòng lại trở về với dáng vẻ tĩnh lặng.



Vì không có trở ngại gì lớn, Đường Ngọc Sở để Lục Triều Dương đưa cô tới bệnh viện ba cô ở.

“Ba, con đã giữ được Đường thị rồi.” Đường Ngọc Sở nhìn về phía gương mặt đang nhắm chặt mắt của ba mình, khoe miệng cong lên.

“Ba, mấy người bác Trần nói con là đứa con gái có thể khiến ba tự hào, ba thấy thế nào?”

Nói tới đây, Đường Ngọc Sở thấp giọng cười: “Con nghĩ ba không thấy tự hào, chỉ thấy con làm loạn.”

Cô ngồi lặng im nhìn ông, nụ cười nơi khóe miệng dần dần biến mất, trong mắt lộ ra vô số bi thương, cô càng hy vọng ba cô lúc này có thể tỉnh lại chỉ vào mặt cô mắt cô làm càn không hiểu chuyện.

Nhưng người ba trước mặt cô, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cô chua xót.

Cô hít một hơi sâu, mím chặt môi: “Ba, vài ngày nữa ba phải đi Mỹ rồi. Con biết ba nhất định sẽ trách con sao lại đưa ba tới một nơi xa lạ, nhưng chỉ cần ba có thể tỉnh lại, có thể khỏe lên, con bị mắng cũng thấy vui.”

Nói rồi, cô cười ngốc nghếch, nước mắt không ngừng rơi.

Đôi mắt ngấn lệ khiến gương mặt ba cô ngày càng mơ hồ.

Lục Triều Dương ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc bị kềm nén của cô thì đôi môi mỏng mím thành một đường.

Anh đẩy cửa bước vào, liền nhìn người con gái đang khóc ở bên giường.

Anh đau lòng đi tới ôm cô vào lòng.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, để mặc cô khóc trong lòng mình.

Có những cảm xúc bị dồn nén quá lâu, bất an quá lâu, sau khi mọi việc chìm xuống, cuối cùng cũng có thể giải tỏa.



Từ bệnh viện về nhà đã là hơn 7h tối rồi, vừa bước vào cửa, thím Ngô đã ra đón, mấy người Thẩm Tử Dục cũng tới.

Đường Ngọc Sở nhanh chóng đi vào phòng khách nhưng cô tinh ý nhận ra bầu không khí có chút kỳ quái.

Thẩm Tử Dục và Lục Triều Dương ngồi trên sofa đơn, còn Tiêu Tiêu và An Kỳ cùng nhau ngồi trên sofa dài, sắc mặt người nào người nấy đều rất khó coi.

Dù cho nhìn thấy họ trở về, cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Họ về rồi.”

Rất lạ! Vô cùng kỳ lạ!

Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương hai mắt nhìn nhau, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Tiêu Tiêu, nhẹ giọng hỏi: “Mọi người có chuyện gì thế? Sao nhìn ai cũng có vẻ tâm trạng không tốt lắm?”

Ứng Tiêu Tiêu cắn môi: “Tớ và Lục Thanh Chiêu quả thực là cãi nhau không mấy vui vẻ.”

Chuyện của An Kỳ và Tử Dục cũng không cần nói.

Đường Ngọc Sở nhếch mày, sau đó hỏi: “Mọi người ăn chưa?”

“Vẫn chưa, chị dâu có muốn ra ngoài chúc mừng không?” Lục Thanh Chiêu liếc mắt nhìn Ứng Tiêu Tiêu, đưa ra lời đề nghị.

“Chúc mừng?” Đường Ngọc Sở chau mày.

“Đúng vậy, chúc mừng chị sau này chính là chủ tịch của Đường thị.”

Đường Ngọc Sở gật đầu: “Việc này rất đáng chúc mừng.” Sau đó, cô xoay người nói với Lục Triều Dương, hỏi: “Triều Dương, anh thấy sao?”

“Anh nghe em.” Lục Triều Dương ấm áp đáp, giao quyền quyết định cho cô.

Thế là, Đường Ngọc Sở đứng dậy, nói: “Nào đi, tôi mời mọi người ăn một bữa lớn.”

“Chị dâu, quyết định này quá sáng suốt.” Lục Thanh Chiêu nhìn cô giơ ngón tay cái.

Đường Ngọc Sở cười, sau đó quay đầu hỏi Tiêu Tiêu và An Kỳ: “Hai cậu thấy thế nào?”

“Tớ thế nào cũng được.” Ứng Tiêu Tiêu nhếch vai.

Còn An Kỳ do dự mới gật đầu: “Tớ cũng đi được.”

“Vậy được, chúng ta đi thôi.”

Thế là cả đám người cùng nhau đi tới địa điểm chúc mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.