Sủng Vợ Lên Trời

Chương 248: Chương 248




Vì để cho Tiêu Tiêu làm lành với An Kỳ, Đường Ngọc Sở tự tay xuống bếp chuẩn bị nấu vài món mà bọn họ yêu thích, sau đó gọi bọn họ đến nhà.

Không có chuyện gì là một bữa cơm không có thể giải quyết, nếu một bữa không được thì hai, ba bữa vậy.

Thím Ngô đi tới cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng bận rộn bên trong cười hỏi: “Mợ chủ, có cần tôi giúp không?”

“Thím Ngô, không cần đâu, tôi tự làm được.” Đường Ngọc Sở cười đáp lại: “Tôi tự làm thì có lòng hơn.”

“Vậy được, nếu cô có việc gì thì cứ gọi tôi.”

Thím Ngô thấy cô khăng khăng như vậy thì không nói nói gì nữa.

“Được.” Đường Ngọc Sở đáp lại, sau đó lại vùi đầu cắt thức ăn trong tay.

Một bàn thức ăn cô chuẩn bị suốt hai giờ, nhìn những món ăn ngon trên bàn, Đường Ngọc Sở vô cùng có cảm giác thành công.

Cô ngẩng đầu nhìn từ cửa sổ sát đất của phòng ăn ra ngoài, sắc trời đã tối sầm, bên trong sân cũng đã sáng đèn.

Cô xem lại giờ, bọn họ cũng sắp tới rồi.

Vì vậy, cô bước ra ngoài vừa khéo gặp Lục Triều Dương vừa về nhà.

Cô mỉm cười tươi rói: “Triều Dương, anh đã về rồi.”

Lục Triều Dương “Ừ” sau đó lẳng lặng quan sát cô.

Nhìn cô mặc tạp dề, tóc vén ra sau đầu, mấy sợi tóc tinh nghịch xõa tán loạn, trên gương mặt xinh xắn nở nụ cười xán lạn.

Rõ ràng thoạt nhìn cô có hơi chật vật, nhưng anh lại cảm thấy giờ phút này cô cực kỳ xinh đẹp khiến anh không nỡ dời tầm mắt.

“Em xuống bếp?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Đường Ngọc Sở cười gật đầu: “Đúng vậy, em đã nấu rất nhiều món, tối nay anh có lộc ăn rồi.”

“Ồ?” Anh khẽ nhướn hàng mày rậm: “Em chắc chắn chứ?”

Anh nghi ngờ khiến Đường Ngọc Sở bất mãn bĩu môi: “Làm sao? Anh chê tay nghề nấu nướng của em sao?”

Lục Triều Dương cười: “Không chê, cho dù em có nấu khó ăn đến đâu anh cũng sẽ ăn.”

Đường Ngọc Sở nghe vậy, nhất thời như mở cờ trong bụng nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ không vui nói: “Anh ít nói lời ngon ngọt đi, em mới không tin anh đâu.”

“Chờ chút em sẽ tin lời của anh ngay thôi.”

Lục Triều Dương nói lời đầy ẩn ý.

“Ha?” Đường Ngọc Sở sững sờ, lập tức phản ứng lại ẩn ý của anh, cô nhất thời giận dữ vung nắm tay lên đánh anh: “Anh thật sự ghét bỏ tay nghề nấu nướng của em.”

Lục Triều Dương cất cao giọng cười, sau đó đem cầm tay cô để trên miệng khẽ hôn. Trong ánh mắt nhìn cô lóe lên ánh sáng nhàn nhạt: “Anh sẽ không ghét bỏ. Anh đi thay quần áo xong sẽ xuống ngay.”

Dứt lời, anh sờ đầu cô sau đó đi thẳng lên lầu.

Đường Ngọc Sở xoay người, nhìn anh đi lên cầu thang, trên môi thoáng hiện lên nét cười.

“Mợ chủ, bạn của cô đến rồi.” Lúc này, thím Ngô đi tới nói.

Đường Ngọc Sở thu tầm mắt lại, quay đầu chỉ thấy Tống An Kỳ và Thẩm Tử Dục đi tới.

Cô nhoẻn miệng cười nói: “Các người tới rồi.”

Ánh sáng vàng cam buông xuống khiến bầu không khí trong nhà bếp trở nên đặc biệt ấm áp.

Nhưng trên thực tế...

Khuôn mặt xinh đẹp của Ứng Tiêu Tiêu căng thẳng, không có ý cười.

Còn Tống An Kỳ thì cau mày, biểu hiện cũng rất khó coi.

Toàn bộ bầu không khí lộ ra vẻ lúng túng.

Chỉ có Lục Thanh Chiêu không rõ tình hình, cười đùa tí tửng nói với Đường Ngọc Sở: “Chị dâu, sao hôm nay chị đảm đang vậy? Chuẩn bị nhiều món thế này?”

Lục Thanh Chiêu nhìn một bàn thức ăn trước mặt, cảm thấy rất khó tin.

Đường Ngọc Sở tức giận lườm anh: “Nói gì vậy, chị dâu của anh lúc nào chẳng đảm đang.”

Lục Thanh Chiêu nhíu mày: “Thật sao? Sao tôi không thấy chứ?”

“Anh là chồng tôi sao?”

Một câu nói hờ hững của Đường Ngọc Sở khiến Lục Thanh Chiêu hiểu ra ngay lập tức. Anh ta vội vàng liếc nhìn anh cả nhà mình, phát hiện Lục Triều Dương lúc này đang rất bình tĩnh, không thể nhìn ra cảm xúc của anh nhưng không hiểu sao anh ta vẫn cảm thấy ngột ngạt vô cớ.

Anh ta lộ ra nụ cười lấy lòng nói: “Chị dâu đảm đang đương nhiên là đảm đang với anh cả rồi. Người làm em như tôi chỉ được hưởng phúc ké mà thôi.”

“Hèn!” Ứng Tiêu Tiêu xem thường hừ nói.

“Vô dụng.” Ngay cả Thẩm Tử Dục cũng xỉa xói một câu.

Đột nhiên, Lục Thanh Chiêu khó chịu: “Nếu không phải các người ai nấy đều ủ rũ như rau héo thì tôi có cần hy sinh bản thân làm trò cười cho các người không?”

“Phụt!” Đường Ngọc Sở phì cười, đưa tay vỗ vai anh ta: “Thanh Chiêu, dụng ý của chú chị dâu cảm nhận được. Chị dâu rất cảm động. Nào đến đây, dĩa tôm này là của chú hết đấy.”

Cô đem đĩa tôm sốt cà chua đặt trước mặt anh ta: “Đây là món chị dâu làm riêng cho chú.”

Lục Thanh Chiêu vừa rồi vẫn còn rất tức giận, bây giờ khi nhìn thấy đĩa tôm lại còn nghe nói là do cô cố ý làm riêng cho anh ta thì Lục Thanh Chiêu cảm động đến suýt khóc: “Chị dâu, cũng chỉ có chị là người đối xử tốt nhất với em.”

Vừa nói anh ta vừa định ôm cô, lúc này một bàn tay duỗi ra nắm chặt bàn tay đang duỗi ra ôm Đường Ngọc Sở của anh ta, tiếp theo một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên: “Chú ý chừng mực.”

“Ha ha...” Lục Thanh Chiêu cười gượng thu tay về.

Thẩm Tử Dục thấy thế, không khỏi bật cười nói: “Anh họ, tại sao lại anh lại hèn thế?”

“Tôi hèn sao?” Lục Thanh Chiêu không vui, trực tiếp đáp trả: “Cậu không hèn thì cậu đến ôm đi. Đến đi.”

“Được đó, em sẽ ôm cho anh xem.” Thẩm Tử Dục đứng lên, bước tới.

“Tử Dục, anh...”

Ngay lúc Đường Ngọc Sở cho rằng anh ta thật sự muốn đi qua ôm mình thì vội vàng muốn mở miệng khuyên anh ta đừng làm chuyện điên rồ, tránh cho Triều Dương không vui.

Nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã thấy Thẩm Tử Dục ôm chầm lấy Lục Thanh Chiêu.

Toàn bộ phòng ăn im lặng như tờ.

Nhìn hai người đàn ông ôm chầm nhau, khóe mắt Đường Ngọc Sở giật giật.

Có mùi đam mỹ!

“Mẹ kiếp, hai người các anh có thể để ý đến cảm nhận của chúng tôi một chút được không?” Ứng Tiêu Tiêu là người lên tiếng phản đối trước.

Cô vừa hét lên đã khiến Lục Thanh Chiêu và Thẩm Tử Dục nhanh chóng tách ra.

Lục Thanh Chiêu run lập cập, vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn Thẩm Tử Dục: “Sao cậu ôm tôi?”

Thẩm Tử Dục xòe tay ra: “Là anh bảo em ôm anh.”

“Tôi là bảo...” Lục Thanh Chiêu quay đầu, muốn giơ tay chỉ Đường Ngọc Sở, vừa vặn đối diện với ánh mắt sắc bén của anh trai mình, lời vừa khóe miệng lại nuốt xuống, thế là ngượng ngùng sửa lại: “Không sai, tôi là bảo cậu ôm tôi.”

“Sao anh hèn thế?” Ứng Tiêu Tiêu nguýt anh ta một cái thật dài.

Lục Thanh Chiêu cười gượng: “Vâng, tôi hèn như thế đấy.”

Ứng Tiêu Tiêu:...

Đường Ngọc Sở mỉm cười giảng hòa: “Được rồi, ầm ĩ xong rồi, bây giờ chúng ta vào chuyện chính đi.”

Cô vừa nói xong, vẻ mặt của Ứng Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ khó khăn lắm mới thả lỏng được một chút trong nháy mắt lại căng ra.

Đường Ngọc Sở không khỏi thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Tiêu Tiêu, An Kỳ, có chuyện gì thì từ từ nói, không cần phải căng thẳng như thế.”

“Không có gì để nói.” Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng nói.

Tống Anh Kỳ nhếch môi, không nói một câu.

“Tiêu Tiêu.” Đường Ngọc Sở hơi trừng mắt với cô: “Cậu đã nói với tớ rồi, cậu muốn nói chuyện đàng hoàng với An Kỳ, đừng khiến tớ thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.