“Phụt ha ha ha...”
Trong phòng ăn vang lên một trận cười ầm ĩ, khiến mọi người tới tấp quay đầu nhìn sang.
Đường Ngọc Sở nhìn đồng nghiệp xung quanh đang liếc mắt về phía này thì mỉm cười xấu hổ, sau đó im lặng trừng mắt với người phụ nữ đối diện đang cười ha hả không có chút hình tượng nào kia.
“Ứng Tiêu Tiêu, cậu có thể cười nhỏ xuống một chút hay không? Tớ không muốn bị người ta hiểu lầm đang ngồi với bệnh nhân tâm thần đâu.” Đường Ngọc Sở tức giận nói.
“Sở... Sở...” Ứng Tiêu Tiêu cười đến mức nói năng không lưu loát, cô vội cầm cốc đồ uống trên bàn lên nhấp một hớp, vuốt ngực một cái để hơi thở thông suốt, rồi mới tiếp tục lên tiếng: “Tớ cũng không biết trên đời này vẫn còn có người ngây thơ như thế.”
“Tiểu Từ không phải ngây thơ, mà là tự tin, cậu ta cảm thấy bản thân có thể phỏng vấn được Triều Dương.”
Đường Ngọc Sở gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Không thể phủ nhận, khi cô nghe thấy lời nói hùng hồn đó của Tiểu Từ, cũng suýt chút nữa cô cũng không nhịn được cười, cảm thấy suy nghĩ của cậu ta quá đơn giản quá ngây thơ.
Nhưng cô lại sợ đả kích lòng nhiệt tình mới vào nghề của Tiểu Từ nên đành vỗ vai cậu ta, giọng điệu thấm thía: “Tiểu Từ, cậu có mục tiêu như vậy là rất tốt, nhưng vẫn nên dốc sức cho những chuyện thực tế đi.”
Dứt lời, cô định rời đi thì Tiểu Từ lại đi đến trước mặt cô, ngăn cô lại, vẻ mặt kiên định nói: “Chị Ngọc Sở, chị hãy tin em, em nhất định có thể phỏng vấn được tổng giám đốc Lục, sau đó sẽ khiến tên tuổi của công ty chúng ta nổi tiếng khắp nơi.”
Đường Ngọc Sở:...
Lúc ấy cô thật đã bị vẻ mặt kiên định của Tiểu Từ làm cho sợ hãi, nên cô nhất thời không thốt nên lời, nhưng cuối cùng cô vẫn cười nói với cậu ta: “Vậy cậu cố hết sức mình nhé.”
“Cố hết sức mình sao?” Ứng Tiêu Tiêu buồn cười nhìn bạn mình: “Cậu lại có thể nói với cậu ta là hãy cố hết sức mình sao, cậu biết rõ xe chưa đổ thêm xăng thì đã tắt máy rồi.”
Đường Ngọc Sở nhún vai: “Tớ không còn cách nào khác, cậu ta thật giống tớ lúc mới vào nghề này, cõi lòng đầy nhiệt tình và cảm xúc mạnh mẽ, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ đến phải đưa được tin tức lớn.”
“Đúng là.” Ứng Tiêu Tiêu không tỏ rõ quan điểm, gật đầu: “Lúc ấy cậu chạy tin tức không quản ngày đêm, người mệt mỏi gầy rộc đi, khiến tớ và An Kỳ đau lòng muốn chết.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười nhướng mày: “Nhưng... vất vả luôn có hồi báo, cậu xem hiện chẳng phải tớ đã thăng chức rồi sao.”
Ứng Tiêu Tiêu trừng mắt: “Xin cậu, phải mất đến ba năm cậu mới được thăng chức, hồi báo của cậu tới thật quá chậm đi.”
“Có dù sao cũng hơn không mà.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười, đặt đĩa sang bên cạnh, lấy canh tới trước mặt tới, rồi cúi đầu xuống từ từ uống canh.
“An Kỳ thì sao?” Ứng Tiêu Tiêu vừa ăn cơm vừa hờ hững hỏi.
“Ba mẹ cô ấy đã nhận tội rồi...”
“Cái gì?”
Đường Ngọc Sở còn chưa dứt lời, Ứng Tiêu Tiêu đã hét lên, dọa cho Đường Ngọc Sở suýt chút nữa thì làm rơi thìa vào bát canh, cô ngước lên lạnh lùng trừng mắt với Ứng Tiêu Tiêu đang kích động đối diện: “Tiêu à, cậu có thể để tớ nói dứt lời hay không?”
Ứng Tiêu Tiêu ngượng ngùng giật giật khóe miệng: “Được, cậu nói trước đi.”
Đường Ngọc Sở lại nhấp một hớp canh, sau đó buông xuống thìa, ngẩng đầu nhìn cô: “Ba mẹ An Kỳ đột nhiên nhận tội, nên trong thời gian này An Kỳ sẽ không tới công ty, cậu ấy còn bận lật lại bản án cho ba mẹ mình.”
“Sao chú dì lại đột nhiên nhận tội chứ?” Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, sau đó đôi mắt bỗng trừng lớn: “Là Dương Thiên Thiên giở trò phải không?”
“Ừ, là cô ta.”
“Mẹ kiếp, tớ nhất định không buông tha cho cô ta.” Ứng Tiêu Tiêu căm hận nghiế răng.
“Bây giờ An Kỳ thế nào?” Ứng Tiêu Tiêu hỏi.
“Vẫn ổn.”
Ứng Tiêu Tiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tớ yên tâm rồi.”
Cô sợ đối mặt với những thay đổi bất ngờ sẽ khiến An Kỳ không chịu nổi mà làm ra chuyện gì điên rồ.
“Yên tâm đi, hiện bên cạnh cậu ấy có Tử Dục rồi, nên sẽ không sao đâu.”
Ứng Tiêu Tiêu bĩu môi: “Cậu nói vậy cứ như không có Thẩm Tử Dục thì An Kỳ sẽ xảy ra chuyện ấy, không phải cậu ấy còn có chúng ta sao?”
“Cậu sao thế, cậu ghen à?” Đường Ngọc Sở cười chế nhạo nói.
“Ai ghen chứ?” Ứng Tiêu Tiêu tức giận lườm cô.
Đường Ngọc Sở cười sâu xa nhưng không gì.
“Được rồi, được rồi, tớ ghen đấy, ai bảo An Kỳ luôn giấu diếm tớ, nhưng cậu ấy lại yên tâm để Thẩm Tử Dục người bạn trai cậu ấy vừa hẹn hò giúp cậu ấy giải quyết vấn đề. Tớ thực sự không cam tâm.”
Cô nói ra suy nghĩ thật trong lòng, vừa nghĩ tới tình cảm nhiều năm của mình và An Kỳ lại không bằng một người bạn trai mới hẹn hò như Thẩm Tử Dục, cô cảm thấy rất bực bội.
Đường Ngọc Sở mỉm bất đắc dĩ, lắc đầu: “Cậu thật...”
“Tớ làm sao?”
“Không có gì.” Đường Ngọc Sở cười cười, không nói gì nữa.
Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy trong tròng khó chịu, tức giận đẩy đĩa sang bên cạnh: “Tớ không ăn nữa, quá khó ăn.” Sau đó cầm lấy đồ uống lên uống liền một hơi.
Thấy thế, hai hàng lông mày lá liễu của Đường Ngọc Sở cau lại, sao cô ấy lại trẻ con như vậy chứ?
“Bà đây cũng phải tìm bạn trai.” Ứng Tiêu Tiêu nặng nề đặt chai đồ uống lên bàn, vẻ mặt căm giận.
“Cậu chắc chắn chứ?” Đường Ngọc Sở hoài nghi nhìn cô.
Ứng Tiêu Tiêu kiêu ngạo hất cằm: “Tất nhiên, cậu thì có ông xã, An Kỳ thì có bạn trai, sau này khi đi chơi, hai cậu đều có đôi, chỉ còn mình tớ cô đơn, như vậy tớ sẽ cảm thấy khó chịu.
Lời này có vẻ rất quen thuộc, hình như trước kia cô ấy cũng đã từng nói như vậy.
Đường Ngọc Sở nhớ xem An Kỳ đã trả lời cô ấy thế nào.
Đường Ngọc Sở trầm tư một lát, sau đó nhếch môi: “Cậu có thể kết đôi với Thanh Chiêu mà.”
Đúng, lúc đó An Kỳ đã nói như vậy.
Ứng Tiêu Tiêu nặng nề “Hừ” một tiếng: “Không cần, tớ muốn đi xem mắt.”
“Xem mắt?” Đường Ngọc Sở tưởng mình nghe lầm, cất cao giọng sợ hãi.
“Ừ, ngày mai là cuối tuần, ba tớ đã sắp xếp buổi xem mắt cho tớ rồi, lúc đầu tớ không muốn đi, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ vẫn nên đi gặp thì hơn.”
Đường Ngọc Sở thật bị cô hù dọa, vội khuyên cô: “Tiêu, cậu đừng có nghĩ quẩn, ngộ nhỡ gặp phải người không bình thường thì giải quyết thế nào?”
“Yên nào, tớ ưu tú như vậy, người được giới thiệu chắc chắn sẽ ưu tú như tớ.”
Cô đã nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, Đường Ngọc Sở đành phải nuốt hết những lời định khuyên cô xuống bụng.
“Vậy chúc cậu thuận lợi!” Đường Ngọc Sở nhếch miệng cười một tiếng.
Ứng Tiêu Tiêu híp mắt: “Sở Sở, sao tớ cảm thấy hình như cậu đang đợi xem kịch vui thế?”
“Ngài suy nghĩ nhiều rồi, ngài thế nhưng là bạn tốt của ta, đương nhiên ta phải chúc phúc cho ngài, chúc ngài xem mắt thuận lợi mà.”
Đường Ngọc Sở mở miệng là một tiếng “Ngài” khiến cả người Ứng Tiêu Tiêu nổi da gà.
“Đường Ngọc Sở, cậu có thể nói chuyện bình thường hay không?”
Đường Ngọc Sở đặt bát canh xuống bàn ăn, sau đó đứng lên, hai tay đặt vào nhau: “Tớ còn có chuyện phải giải quyết nên không nói linh tinh với cậu nữa.”
Dứt lời, cô bưng đĩa quay người đi về chỗ đặt đĩa đã ăn.
Thấy thế, Ứng Tiêu Tiêu cũng vội đứng lên: “Chờ tớ một chút.”
Ứng Tiêu Tiêu bưng đĩa vội vã đuổi theo.