Sủng Vợ Lên Trời

Chương 256: Chương 256




Ăn xong, Đường Ngọc Sở từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà của Lina, mà đứng một mình bên đường đợi Triều Dương tới đón.

Màn đêm mờ ảo, đèn hai bên đường chiếu sáng xuống con đường nhựa, một cơn gió khẽ thổi tới mang theo chút hơi lạnh.

Đường Ngọc Sở kéo chặt chiếc áo gió mỏng manh vào, hai tay ôm trước ngực, đứng đợi xe Triều Dương xuất hiện.

Xa xa có một chiếc xe đang chạy tới, đèn xe rất chói mắt.

Đường Ngọc Sở theo bản năng quay mặt qua một bên, rồi giơ tay lên che trước trán, tức giận nhìn về phía chiếc xe đó.

“Két”, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường.

Rồi chiếc xe đó dừng ngay bên cạnh cô.

Đường Ngọc Sở tưởng là xe Triều Dương, nhưng giờ nhìn gần thì nhận ra đây là một chiếc xe lạ.

Đã muộn thế này rồi, chiếc xe lạ này còn dừng ở đây làm gì?

Cô híp mắt lại, trong lòng nảy sinh sự hoài nghi.

Cô cảnh giác nhìn chằm chằm chiếc xe này, chân vô thức lùi về sau.

Đúng lúc này, cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn bước xuống xe.

Ánh sáng ở đây hơi mờ ảo, nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người này.

“Người đẹp, đã trễ thế này rồi còn đứng đợi xe à, có cần anh đưa em về không?”

Người kia vừa đi tới chỗ cô vừa nói, giọng điệu rất tùy tiện.

Rõ ràng là người có ý đồ xấu!

Đường Ngọc Sở vừa lùi về sau vừa dứt khoát từ chối anh ta: “Không cần đâu! Cảm ơn anh!”

Nói xong, cô liếc nhìn xung quanh, định chạy đi chỗ khác, nhưng người kia còn hành động nhanh hơn cô, anh ta tiến lên một bước rồi túm thẳng tay cô.

“Người đẹp, đừng chạy mà, anh sẽ dẫn em đi hóng gió.”

“Anh buông tôi ra!” Đường Ngọc Sở hét lớn, rồi dùng sức định hất tay anh ta ra.

Vừa ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, tim cô liền nhảy lên tới cuống họng, đập liên hồi.

Một người phụ nữ như cô không có cách nào phản kháng lại một kẻ say rượu.

Nên cô cố gắng thoát khỏi tay anh ta, nhưng sức lực nam nữ quá chênh lệch, cô không thể nào thoát khỏi tay anh ta được.

Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, ánh mắt người đàn ông này lóe lên sự kinh ngạc, sao mình lại may mắn đến thế? Vậy mà gặp được một cô gái xinh đẹp thế này.

Cô hoàn toàn khác biệt so với mấy cô gái ăn mặc lòe loẹt trước đây của anh, khuôn mặt cô xinh đẹp tao nhã, cho dù lúc này trên mặt cô chứa đầy sự tức giận, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp của cô, khí chất trong sáng sạch sẽ toát ra một cách tự nhiên trên người cô càng làm người khác cảm thấy ngứa ngáy, hận không thể phá hủy nó.

Trước giờ, việc phá hủy những thứ tốt đẹp luôn là chuyện anh yêu thích nhất.

Người đàn ông nhếch miệng cười xấu xa, rồi dùng sức kéo thẳng Đường Ngọc Sở về phía xe mình.

“Anh buông tôi ra!” Đường Ngọc Sở giãy giụa, dưới chân càng dùng sức, không muốn bị anh kéo đi.

Nhưng cuối cùng vì chênh lệch sức lực quá lớn, nên cô cứ thế bị kéo tới bên xe, anh ta mở cửa xe ra định nhét cô vào trong.

Đúng lúc này, trong đầu Đường Ngọc Sở bỗng lóe lên một suy nghĩ, cô bỗng nhấc chân lên đá vào đáy quần người đàn ông.

“Á!” Người đàn ông kinh ngạc thốt lên, buông bàn tay đang túm lấy cô ra ngay, hai tay ôm chặt đáy quần của mình, khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì đau đớn.

Mình phải chớp lấy thời cơ này!

Đường Ngọc Sở xoay người bỏ chạy với vẻ mặt sợ hãi.

Cơn đau của người đàn ông đã dịu lại, thấy cô đã chạy xa thì mắng một tiếng, rồi vội vàng đuổi theo.

Vịt đã tới tay rồi sao có thể để nó chạy mất chứ?

Đường Ngọc Sở vừa chạy vừa lấy điện thoại trong túi ra, tìm số của Triều Dương rồi bấm gọi, đầu bên kia nghe máy rất nhanh: “Sở Sở...”

“Triều Dương, mau... mau tới cứu em!”

“Em đang ở đâu?” Triều Dương hốt hoảng hỏi cô.

Đường Ngọc Sở nói địa chỉ cho anh biết rồi cúp máy, tiếp tục ra sức chạy về phía trước.

Tiếng gió thổi “vù vù” bên tai cô, Đường Ngọc Sở hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nào ở xung quanh, mà chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của mình.

Hai chân cô nặng như chì, nặng đến mức làm tốc độ của cô cũng dần chậm lại, cô vô thức quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng người đàn ông hung tợn kia đã càng ngày tới gần.

Trong lòng cô hoảng loạn, càng tăng nhanh bước chân.

“Con điếm kia, đừng để tao bắt được mày, bằng không tao sẽ cho mày đẹp mặt!”

Tiếng mắng chửi của người đàn ông vang lên phía sau, Đường Ngọc Sở biết anh ta đang nói thật, nếu mình bị anh ta bắt được lần nữa, chắc chắn kết cục sẽ rất thảm.

Nhưng chân cô ngày càng nặng, tốc độ cũng ngày càng chậm, còn người đàn ông kia thì ngày càng tới gần.

Đáy lòng cô không khỏi tuyệt vọng.

Cô thật sự chạy hết nổi rồi!

Cô cúi người, chống hai tay lên đầu gối, há miệng thở hổn hển, cuống họng khô đến mức sắp bốc hỏa, cực kỳ khó chịu.

“Mày chạy nữa đi, sao không chạy tiếp đi?” Người đàn ông kia tới gần, giọng điệu rất thâm trầm lạnh lẽo.

Cuối cùng cô vẫn bị anh ta đuổi kịp!

Tim cô như rơi xuống vực sâu, tuyệt vọng đến lạnh lẽo.

Trong lúc anh ta định vươn tay túm lấy cô thì một ánh sáng chói mắt chiếu tới, anh ta giơ tay lên che mắt mình theo bản năng, sau đó chiếc xe dừng lại ở gần chỗ bọn họ.

Một bóng người cao lớn bước xuống xe, sải bước đi về phía bọn họ.

Người đàn ông thấy có người đi tới thì nhận ra tình hình không ổn, vội túm lấy cánh tay Đường Ngọc Sở, định kéo cô về chỗ xe của mình.

Nhưng người đột ngột xuất hiện này đã đi tới trước mặt hai người, dựa vào ánh sáng từ đèn xe chiếu tới, lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt người đang đi tới này, sắc mặt anh ta bỗng thay đổi.

Trong giây phút nhìn thấy Triều Dương, cả người Đường Ngọc Sở bỗng thả lỏng, chân mềm nhũn, suýt ngã khụy xuống đất, cũng may Triều Dương đi tới đỡ cô dậy.

“Anh xin lỗi, anh tới trễ rồi.” Lục Triều Dương áy náy nhìn cô gái hơi chật vật ở trước mặt.

Tóc cô ướt nhẹp bết vào nhau, sắc mặt thì trắng bệch, môi không còn một chút máu, nụ cười miễn cưỡng trên khóe miệng cô làm người khác cực kỳ đau lòng.

Lục Triều Dương không dám tưởng tượng, nếu anh tới trễ một bước, cô sẽ ra sao nữa.

Anh ôm chặt Đường Ngọc Sở vào lòng, rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia với ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

Vừa chạm phải tầm mắt của anh, người đàn ông kia đã không nhịn được run rẩy, sợ hãi cúi đầu xuống, khẽ gọi: “Anh cả.”

Anh cả?!

Đường Ngọc Sở kinh ngạc nhướng mày, ngước mắt lên nhìn Lục Triều Dương, vậy mà anh lại quen biết tên say rượu kia?

“Lục Thần Tây, cậu uống rượu?”

Thật ra anh không cần hỏi cũng ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, ừm, trên người Lục Thần Tây.

“Vâng.” Anh ta vẫn yếu ớt dè dặt trả lời.

Lục Triều Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, rồi lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, đợi đầu kia vừa nghe máy, anh đã nói thẳng với bên đó: “Trên đường Nam Hưng có người say rượu rồi lái xe!”

Nói xong, anh liền cúp máy, rồi lạnh lùng nói với Lục Thần Tây: “Cậu đi vào đó cho tỉnh táo lại đi.”

“Anh cả...” Lục Thần Tây ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt cầu xin: “Em không thể vào đó được, nếu vào đó ba em sẽ không tha cho em.”

“Đó là chuyện của cậu.” Lục Triều Dương lạnh nhạt đáp lại với thái độ không liên quan đến mình.

Anh cúi đầu nhìn Đường Ngọc Sở trong ngực mình rồi nói tiếp: “Hơn nữa...” Anh ngừng một lát, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên tia sát ý: “Đợi cậu ra ngoài rồi, tôi sẽ tìm cậu tính sổ sau.”

Lục Thần Tây lại cúi đầu xuống, lúc cúi xuống, ánh mắt anh ta thoáng qua tia không cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.