Từ cửa sổ nhìn ra ngoài là bóng đêm bao phủ, ánh đèn trong sân tỏa ra ánh sáng màu cam, lộ vẻ tĩnh lặng.
Đường Ngọc Sở nhìn gương mặt lạnh lùng đẹp trai lại sâu sắc của anh, đôi mắt trong trẻo lạ thường.
“Em muốn cùng gánh chịu với anh.” Cô khẽ nói.
Em muốn cùng gánh chịu với anh.
Những lời này lại giống như một hòn đá ném vào trong mặt hồ tĩnh lặng trong trái tim anh và tạo ra từng gợn sóng.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, lại giơ tay ôm cô vào trong lòng với vẻ xúc động khó có thể kìm chế được.
Đường Ngọc Sở ngước cằm lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy nhưng sáng rực của anh, cười dịu dàng: “Triều Dương, anh bằng lòng để cho em hiểu rõ mọi chuyện của anh không?”
“Anh bằng lòng.” Theo những tiếng nói khẽ gần như là thì thầm của anh, anh hôn lên môi của cô.
Anh mút lấy đôi môi của cô với vẻ dịu dàng và say đắm, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào trong lòng.
Đường Ngọc Sở nhìn chăm chú gương mặt đẹp trai này, trong lòng không ngừng rung động. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng và tình yêu của anh.
Bọn họ ôm hôn say sưa, nhiệt độ trong phòng làm việc dần dần tăng lên, ái muội lại cuốn hút.
...
Ở một góc khác của thành phố, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu.
Ứng Tiêu Tiêu bước vào trong một quán bar, âm nhạc bên trong đinh tai nhức óc với ánh đèn mờ ảo, đám người túm năm tụm ba tụ tập lại cười đùa, nói chuyện với nhau, bầu không khí rất sôi động.
Ứng Tiêu Tiêu tùy tiện ngồi xuống quầy bar, gọi một ly cocktail và cầm ở trong tay, sau đó nghiêng người vẫn nhìn mọi thứ ở đây.
Đập vào mắt đều là những gương mặt xa lạ làm cho cô càng thấy cô đơn hơn.
Sở Sở kết hôn, An Kỳ cũng có bạn trai, chỉ còn lại cô một mình cô đơn.
Cô khẽ nhấp ngụm rượu, trong mắt thoáng hiện chút mỉa mai. Thật ra cô cũng có bạn trai, chỉ có điều…
Đó là bạn trai giả.
Nghĩ đến cảnh anh ta cứu Sở Sở, trong lòng cô lại buồn bực, rầu rĩ, rất không thoải mái.
Cô dốc ly rượu vào miệng. Cô biết rõ quan hệ giữa anh ta và Sở Sở nhưng vẫn không kìm chế được bản thân mà ghen tỵ với Sở Sở.
Có lẽ tại thấy anh ta dịu dàng, lo lắng vì Sở Sở như vậy.
Một nụ cười cay đắng thoáng hiện ra trên môi cô. Cô đã từng hi vọng anh ta cũng có thể dịu dàng với cô biết bao.
Nhưng cô hiểu rõ điều này là rất khó.
Uống cạn ly rượu, cô lại gọi ly nữa. Mà vào lúc này, một giọng nữ sắc bén kèm theo tiêng nức nở vọng đến: “Tôi rốt cuộc có chỗ nào không bằng cô ta chứ? Không ngờ lại làm anh đối xử với tôi như vậy!”
Ngay sau đó một giọng nam cương quyết vang lên: “Cô chẳng có chỗ nào bằng được cô ấy cả. Mong cô đừng tới quấn quít lấy tôi nữa.”
Tranh chấp tình cảm à? Ứng Tiêu Tiêu khẽ nhướng mày, quay đầu nhìn lại theo tiếng kêu.
Chỉ thấy một phụ nữ xinh đẹp cao ráo với viền mắt rưng rưng đang trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, dáng vẻ đáng thương làm cho cô là một người phụ nữ cũng thầm cảm thấy thương xót.
Đáng tiếc bạn trai của người phụ nữ dường như là một người có trái tim sắt đá, không hề dao động. Gã ôm một người phụ nữ khác bên cạnh qua, cúi đầu hôn mạnh lên môi người phụ nữ đó ba cái.
Sau đó gã ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cao ráo với vẻ khiêu khích. Người kia tức giận đến mức trợn tròn đôi mắt đẹp, rõ ràng không ngờ người đàn ông lại muốn làm như vậy.
“Từ Nhã Lạc, nếu cô còn muốn giữ lại chút tôn nghiêm thì mau cút đi.”
Đây là giọng nói kệch cỡm tới từ người phụ nữ trong lòng gã đàn ông.
Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày. Bây giờ Tuesday đều càn rỡ như thế sao?
Người phụ nữ cao ráo này cũng chính là Từ Nhã Lạc mà Tuesday nói tới đã bước nhanh tới, giơ tay tát về phía Tuesday.
“Bốp!”
Một tiếng động vang lên. Cho dù xung quanh ầm ĩ, Ứng Tiêu Tiêu vẫn nghe được tiếng tát vang dội này.
Làm rất tuyệt! Trong mắt Ứng Tiêu Tiêu lóe lên chút tán thưởng.
“Đồ đê tiện, cô lại dám đánh tôi à?!” Tuesday hét lên và xông tới đánh nhau với Từ Nhã Lạc, cảnh tượng thật hỗn loạn!
Ứng Tiêu Tiêu vừa nhấp từng ngụm rượu, vừa hăng hái bừng bừng xem trò hề giữa vợ cả và Tuesday.
Cuối cùng ông chủ quán bar đứng ra hòa giải thì trò hề này mới dừng lại, Tuesday và đàn ông cặn bã thở hổn hển rời đi.
Mà Từ Nhã Lạc đã đi tới, ngồi ở bên cạnh Ứng Tiêu Tiêu.
“Cho tôi một ly whisky! Cỡ lớn!”
Ứng Tiêu Tiêu thấy cô ta vừa chạm vào ly rượu do bartender trong quán bar đưa tới ngửa cổ chỉ một ngụm đã uống cạn. Cô nhất thời trợn tròn mắt. Đây là xem rượu whisky như nước uống à?!
Chỉ thấy cô ta uống xong lại bảo bartender làm thêm một cốc, rồi lại ngửa cổ chuẩn bị một hơi uống cạn.
Ứng Tiêu Tiêu vội vàng giơ tay ngăn cô ta lại: “Cô uống rượu thế này thì phí lắm.”
Từ Nhã Lạc quay đầu nhìn cô, nhíu mày với vẻ không vui: “Tôi muốn uống thế nào là chuyện của tôi, liên quan gì đến cô!”
Giọng điệu cô ta rất hung hăng nhưng Ứng Tiêu Tiêu không hề phật lòng, trên mặt trước sau vẫn duy trì nụ cười hiền hòa: “Đúng là chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng cô uống như thế, có uống giỏi mấy đi nữa cũng nhịn không được đâu.”
Cô lấy ly rượu trong tay cô trước đặt lên trên quầy bar, sau đó tiếp tục nói: “Vừa rồi tôi thấy cô đánh Tuesday, cảm giác đặc biệt hả giận, cũng vô cùng sùng bái cô đấy.”
Từ Nhã Lạc nhíu mày: “Cô đang châm chọc tôi sao?”
“Châm chọc cô?” Ứng Tiêu Tiêu nhướng mày, sau đó cười ra tiếng: “Sao tôi phải châm chọc cô chứ?”
Đúng vậy, sao cô ta phải châm chọc mình chứ?
Từ Nhã Lạc lập tức cảm thấy mình có phần kỳ lạ, tự nhiên trút giận lên một người phụ nữ xa lạ.
Cô ta nhìn Ứng Tiêu Tiêu cười áy náy: “Xin lỗi, tâm trạng của tôi không được tốt lắm. Cho nên...”
“Tôi hiểu mà.” Ứng Tiêu Tiêu ngắt lời cô ta, rất thông cảm nói: “Hôm nay mà là tôi gặp phải chuyện này, không chừng sẽ không bỏ qua như thế đâu.”
“Tôi cũng không định bỏ qua.” Giọng Từ Nhã Lạc khàn khàn thì thầm, sau đó cười khổ: “Nhưng tiếp tục dây dưa với bọn họ lại có vẻ mình mất giá quá, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trên thế giới này có rất nhiều đàn ông, chẳng thiếu một mình anh ta.”
“Cô nói đúng không?” Cô ta nghiêng đầu nhìn Ứng Tiêu Tiêu.
Ứng Tiêu Tiêu nhướng mày, gật đầu không nói rõ ý kiến: “Đúng vậy.”
“Cho nên...” Từ Nhã Lạc nhún vai, cong môi cười: “Tôi từ bỏ.”
Cho dù cô ta đang cười nhưng vẫn nhìn ra được là cô ta cười gượng.
Cùng là phụ nữ, cô có thể hiểu được tâm trạng bị người mình yêu phản bội.
Ứng Tiêu Tiêu giơ ly rượu trong tay, vừa cười vừa nói: “Nào, chúc cô sớm ngày tìm được một người đàn ông tốt.”
Từ Nhã Lạc cầm ly rượu lên và khẽ cụng ly với cô ta, cười đáp lại: “Chúc chúng ta đều có thể tìm được một người đàn ông tốt.”
Căn cứ vào tâm trạng người thông minh luyến tiếc lẫn nhau, hai người giống như bạn cũ lâu ngày không gặp, cùng uống rượu, buôn đủ chuyện với nhau và không ngừng phát ra tiếng cười, ai không biết sẽ thật sự tưởng bọn họ chính là bạn tốt.
Ví dụ như Lục Thanh Chiêu.
Anh ta đi vào quán bar, liếc mắt thấy Ứng Tiêu Tiêu ngồi ở quầy bar, nhìn cô đang cười dịu dàng, nói chuyện vui vẻ với một nữ sinh, nhìn qua tâm trạng đặc biệt tốt.
Anh ta vốn không muốn làm phiền cô nhưng chẳng hiểu quỷ thần xui khiến thế nào mà vẫn đi về phía cô.
“Ứng Tiêu Tiêu.” Anh ta vỗ nhẹ xuống vai cô.
Ứng Tiêu Tiêu đang nói chuyện với người ta chợt dừng lại, quay đầu nhìn người mới tới, trong mắt hơi kinh ngạc: “Sao anh cũng tới đây vậy?”
Lục Thanh Chiêu không trả lời cô mà xuyên qua cô nhìn nữ sinh đang nói chuyện với cô: “Đây là bạn cô à?”