Sủng Vợ Lên Trời

Chương 292: Chương 292




Ứng Tiêu Tiêu đứng trong phòng bếp, đôi mắt xinh đẹp thẫn thờ nhìn bếp gas.

Cái tên Lục Thanh Chiêu kia muốn cô nấu bữa sáng, nhưng cô không biết nên bắt đầu từ đâu.

Người sinh ra đã được định sẽ mang thân phận cao quý như cô, cuộc sống từ nhỏ đến lớn đều như thiên kim đại tiểu thư, cơm bưng nước rót tận miệng, làm sao biết cách nấu cơm chứ?

Nhưng không làm thì sao, dường như cô có thể nghe được tiếng cười chế nhạo của người nào đó.

Cô oán hận cắn môi, không phải chỉ là một bữa sáng thôi sao, có gì khó đâu.

Vậy nên, cô vào phòng lấy điện thoại ra, vừa lên mạng tìm công thức, vừa mở tủ lạnh xem có đồ gì nấu được bữa sáng.

Cũng không kỳ vọng có thể tìm được gì trong tủ lạnh của một người đàn ông độc thân, ngoại trừ mấy quả trứng gà thì chỉ có mấy hộp sữa, ngoài ra chẳng có gì.

Ứng Tiêu Tiêu nhìn cái tủ lạnh trống không, vẻ mặt không thiết sống nữa.

Cô rất muốn đóng sầm cửa tủ lạnh lại rồi tiêu sái rời đi.

Nhưng…

Cô thở dài, sau đó cam chịu lấy hai hộp sữa ra, chỉ còn mấy quả trứng cô cũng lấy nốt.

Làm bánh trứng vậy, ít nhất còn có thể lấp đầy bụng.

Nói thì dễ, nhưng làm thì khó.

“Chết tiệt!” Ứng Tiêu Tiêu lấy đũa gắp vỏ trứng vỡ trong hỗn hợp trứng ra, mỗi lần đập một quả trứng, vỏ trứng lại rơi vào, thật sự không biết là cô tay chân vụng về, hay vỏ trứng quá láu lỉnh nữa.

Đánh trứng xong, cô đến trước bếp gas, xem xét cẩn thận một lượt, sau đó vặn công tắc: “Bùm” một tiếng, lửa được bật lên.

Cô đặt một cái chảo lên bếp, theo hướng dẫn của công thức trong điện thoại, đổ dầu vào, đợi chảo dầu nóng lên, sau đó đổ hỗn hợp trứng đã đánh xong vào.

“Xèo!” một tiếng, hỗn hợp trứng và dầu nóng quyện vào nhau, tạo ra mùi thơm hấp dẫn.

Khuôn mặt thanh tú của Ứng Tiêu Tiêu nở nụ cười rạng rỡ, cô vui sướng nhìn trứng gà trong chảo, chân mày kiêu hãnh nhướng lên, không ngờ lần đầu tiên xuống bếp lại thành công như vậy.

Lục Thanh Chiêu từ phòng ngủ cho khách bước ra với cái đầu ướt sũng, anh hít mũi, nhíu mày, bước chân vội vàng đi vào nhà bếp.

Nhà bếp không có người, nhưng trên bếp vẫn đang chiên đồ.

Anh mau chóng tiến lên tắt bếp, vừa nhìn vào thứ trong chảo, đã khét rồi, đen thùi lùi, hoàn toàn nhìn không ra ban đầu chiên cái gì.

Anh bỗng dưng muốn cười, sớm đã biết kêu đại tiểu thư nấu đồ ăn sáng sẽ có kết quả như vậy.

“A! Trứng của tôi khét rồi.” Ứng Tiêu Tiêu hét lên chạy vào bếp, nhưng lại thấy Lục Thanh Chiêu cũng ở trong này.

Cô ngẩn người:“Sao anh lại ở đây?”

Lục Thanh Chiêu nhướng mày, né sang bên, hất cằm ám chỉ cô xem thử cái chảo.

Ứng Tiêu Tiêu tiến lên vừa nhìn xem, trong chớp mắt đã xụ mặt, đáng thương nói: “Trứng của tôi!”

Cô cầm muỗng xúc cái trứng đã cháy đen, vẻ mặt tiếc nuối: “Rõ ràng tôi đã chiên rất ngon lành, sao lại khét mất rồi?”

Lục Thanh Chiêu liếc xéo cái đống đen thùi lùi trong chảo, vỗ vai cô an ủi: “Thực ra thì, lần đầu xuống bếp mà, bình thường thôi.”

Ứng Tiêu Tiêu chau mày, sao cô lại cảm thấy anh đang mỉa mai cô chưa từng xuống bếp nhỉ?

“Nếu đã khét rồi, vậy chúng ta ra ngoài ăn thôi.” Lục Thanh Chiêu vừa nói vừa ra khỏi nhà bếp.

Ứng Tiêu Tiêu rất muốn chiên cái trứng khác để chứng minh lần đầu vào bếp mình nấu ăn cũng khá được, nhưng kẹt cái không còn nguyên liệu chỉ đành dẹp qua bên.

Ngày dài tháng rộng, thế nào cũng có cơ hội có thể chứng minh bản thân.

Về phòng lấy túi xách đi, vừa đúng lúc Lục Thanh Chiêu cũng ra khỏi phòng ngủ cho khách, hai người nhìn nhau, sau đó nối đuôi nhau ra cửa.

“Anh định dẫn tôi đi ăn gì?”

Ứng Tiêu Tiêu vừa thay giày vừa hỏi.

“Cô muốn ăn gì?”

“Ăn gì hả?” Ứng Tiêu Tiêu cau mày nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mắt sáng lên: “Chúng ta đi uống trà sáng đi.”

Trà sáng?

Lục Thanh Chiêu cúi đầu xem đồng hồ: “Bây giờ gần chín giờ rồi, cũng có nghĩa là chúng ta đã đi làm trễ, cô thấy chúng ta còn thời gian nhâm nhi trà sáng sao?”

“Được rồi.” Cô bĩu môi: “Vậy chúng ta mua đại bánh rán bên đường đến công ty ăn đi.”

Lục Thanh Chiêu nhướng mày: “Ý này lại hay.”

Thế nên, họ thật sự đã mua bánh rán bên đường, sau đó phóng đến công ty.

Lúc hai người cùng đi vào công ty, đã định sẵn sẽ làm dấy lên tin đồn.

Tổng giám đốc Lục và thư ký Ứng cùng đến công ty, nói là trùng hợp e rằng không có ai tin.

Tốc độ lan truyền của tin đồn đúng là không thể xem thường, rất nhanh đã truyền khắp mỗi phòng ban trong công ty.

“Mấy người biết không? Hôm nay tổng giám đốc Lục và thư ký Ứng cùng nhau đi làm.”

“Thật hả?”

“Đương nhiên là thật, lễ tân đều thấy hết, trên tay hai người còn cầm bữa sáng nè, bữa sáng giống nhau đó.”

“Không phải chứ, chắc chỉ là tình cờ gặp nhau ở cửa, sau đó cùng đi vào thôi.”

“Cậu ngốc sao, nếu tình cờ gặp nhau, lẽ nào ngay cả bữa sáng cũng mua giống nhau sao?”

“Vậy ý cậu là họ sống chung hả.”

“Cái này còn phải hỏi sao? Nếu họ cùng đến công ty, thì chứng minh tối qua cũng ở cùng nhau, chắc chắn hai người đó đang qua lại.”

Đường Ngọc Sở ra khỏi phòng trà nước, thì nghe thấy mấy người đồng nghiệp túm tụm lại ríu ra ríu rít, không biết đang nói gì, cô đến gần mới nghe rõ nội dung họ đang nói.

Nghe đến đây, Đường Ngọc Sở luôn yên lặng nghe bọn họ nói chuyện đã buột miệng nói: “Có lẽ họ chỉ là hẹn nhau cùng đến công ty.”

Lời này vừa nói ra, mấy người đồng nghiệp vội quay sang, vừa thấy là cô, nhanh chóng đứng thẳng người, cười ngượng ngùng.

Tầm mắt Đường Ngọc Sở thản nhiên lướt qua bọn họ, nhếch khóe môi: “Nhớ kỹ, chúng ta làm công tác truyền thông, không được đưa tin không có căn cứ, nhìn thấy điều gì thì nhận định chính là như vậy, đây là điều cấm kỵ đối với chúng ta.”

“Chúng tôi biết rồi ạ, phó giám đốc Đường.” Họ đồng thanh đáp, sau đó lũ lượt về chỗ ngồi.

Đường Ngọc Sở nhướng mày, tuy nói với họ như vậy, nhưng cô cũng khá hiếu kỳ với chuyện Lục Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu cùng đến công ty.

Còn hai nam nữ chính của tin đồn vẫn chưa biết bản thân đã khiến công ty xào xáo thế nào.

Lúc này, họ đang bế tắc.

“Lục Thanh Chiêu, dù thế nào, anh cũng phải cùng tôi về gặp ba.”

Ứng Tiêu Tiêu trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, kiên định nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

“Nếu tôi nói không thì sao?” Lục Thanh Chiêu tùy tiện nhướng một bên mày, trong mắt lướt qua ý đùa cợt.

“Anh dám!” Ứng Tiêu Tiêu nheo mắt, tỏ vẻ nguy hiểm: “Chúng ta đã ký hợp đồng, anh bắt buộc phải nghe theo tôi.”

“Trên hợp đồng có viết tôi phải nghe theo cô sao?” Lục Thanh Chiêu khẽ chau mày, lẽ nào anh đã nhớ sai nội dung hợp đồng sao?

“Không có.” Ứng Tiêu Tiêu bĩu môi, sớm biết cô đã viết vào, vậy thì anh ta sẽ không thể nói được gì.

Lục Thanh Chiêu khẽ cười: “Vậy là không được rồi, nếu không có, sao cô lại yêu cầu tôi phải nghe theo cô chứ?”

“Bởi vì anh là bạn trai của tôi!”

Dưới tình thế cấp bách, Ứng Tiêu Tiêu gần như gầm lên, trong phút chốc văn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc.

Hai người nhìn nhau.

Một lúc sau, Lục Thanh Chiêu mới uể oải nói: “Là bạn trai giả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.