Sủng Vợ Lên Trời

Chương 295: Chương 295




Tôi về trước, anh nhớ phải đến đó.

Gần tan ca, Lục Thanh Chiêu nhận được một tin nhắn, là Ứng Tiêu Tiêu gửi tới.

Nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình điện thoại cả buổi, Lục Thanh Chiêu mới nghiêng người tắt máy tính, đứng lên, lấy áo vest treo sau ghế, sau đó cầm chìa khóa xe trên bàn, bình tĩnh bước ra ngoài.

Anh đã đến nhà họ Ứng mấy lần, nhưng mỗi lần đều dừng xe bên ngoài, lần này là lần đầu tiên anh lái xe vào sân nhà họ Ứng.

Ứng Tiêu Tiêu vốn đứng ở cửa, sau khi anh đậu xe xong thì tiến lên đón, đứng trước mặt anh, vừa giơ tay giúp anh chỉnh cà vạt, vừa thấp giọng nói: “Lát nữa chúng ta có thể phải tỏ vẻ thân mật một chút, lúc đó anh đừng có làm hỏng chuyện.”

Cô dựa rất gần, gần đến nỗi anh ngửi được hương nước hoa dễ chịu thoang thoảng trên người cô.

Cụp mắt có thể nhìn rõ đôi mắt rũ xuống của cô đang run run, đôi môi mọng nước nhỏ nhắn dưới sống mũi vểnh cao đang mở ra khép vào.

Không biết vì sao, anh tự nhiên cảm thấy hơi nóng, bất giác giơ tay nới lỏng cà vạt đang thắt chặt, lại vô ý chạm vào tay cô.

Ứng Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp sóng sánh vầng sáng rực rỡ, mang theo chút nghi hoặc.

Anh liếm đôi môi khô khốc, mỉm cười ngại ngùng: “Cà vạt hơi chặt.”

Ứng Tiêu Tiêu cau mày: “Chặt? Vậy tôi giúp anh nới ra chút.”

Nói xong, cô giúp anh nới lỏng cà vạt, sau đó ướm hỏi: “Vậy thế này thì sao, còn chặt không?”

Lục Thanh Chiêu lắc đầu: “Không còn.”

Sau đó, anh nhác thấy có người đi ra từ biệt thự, còn chưa kịp nhận ra người đó là ai, cánh tay đã duỗi ra kéo cô vào lòng.

Trong chớp mắt, hương thơm thanh mát thuộc về anh xộc thẳng vào mũi, thoáng chốc tràn ngập khoang mũi, cô không kiềm được hơi thất thần.

Bên tai vang lên giọng nói của anh: “Đó là ba cô hả?”

Ba cô?

Ứng Tiêu Tiêu khẽ chau mày, ngước mắt, nương theo tầm mắt anh nhìn sang, quả nhiên là ba cô không biết đi ra từ lúc nào, đứng ở cửa nhìn bọn họ bên này.

Thì ra là vì ba cô, anh mới đột nhiên ôm cô.

Trong lòng thoáng qua chút thất vọng, sau đó, cô cười tự giễu, rốt cuộc cô còn trông chờ gì hơn ở anh chứ?

“Ừm, đó là ba tôi. Bây giờ chúng ta qua đó thôi.”

Nói xong, cô lùi khỏi ngực anh, sau đó âu yếm khoác tay anh, nghiêng đầu cười: “Đi thôi.”

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của cô nở nụ cười rạng rỡ, anh đã rung động, trong lòng nảy sinh một cảm giác khó nói thành lời.

Anh bị động theo bước chân cô đi về trước, ánh mắt sâu lắng luôn nhìn cô.

“Ba.”

Đến khi âm thanh thanh thúy của cô vang lên, anh mới hoàn hồn, chớp mắt vài cái, dời ánh mắt nhìn sang người đàn ông trung niên đứng ở cửa.

Trời thu luôn sẩm tối khá sớm, nhờ ánh sáng của hoàng hôn buông xuống, Lục Thanh Chiêu với vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào mắt ông Ứng.

Ông Ứng tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng giữ gìn vóc dáng rất tốt, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn thản nhiên, cánh môi mím chặt, đôi mắt minh mẫn lóe lên ánh nhìn lạnh lùng sắc bén.

Nhưng so với ông lão, anh ưa nhìn hơn nhiều.

Lục Thanh Chiêu khẽ cười: “Cháu chào chú, cháu là Lục Thanh Chiêu, là bạn trai của Tiêu Tiêu.”

Ông Ứng lại nhìn anh thêm một lát, sau đó nhẹ nhàng liếc mắt sang Ứng Tiêu Tiêu, trầm giọng nói: “Vào nhà thôi.”

Ông Ứng xoay người đi vào phòng.

Lục Thanh Chiêu nghiêng đầu sang, khẽ cười: “Ba cô dường như không thích tôi.”

Ứng Tiêu Tiêu trừng anh: “Đây mới là lần đầu gặp mặt mà anh đã biết ba tôi không thích anh, anh là thần ha!”

Lục Thanh Chiêu nhướng mày, bộ dạng nghiêm túc nói: “Tôi không phải thần, nhưng tôi và ba cô đều là đàn ông như nhau, có thể nhận ra rất dễ dàng đối phương có thích mình hay không. Rất rõ ràng, ba cô không thích tôi.”

Nhìn anh nói y như thật.

Ứng Tiêu Tiêu không kiềm được bật cười: “Yên tâm đi, ba tôi không phải không thích anh đâu. Đi nào, chúng ta mau vào nhà thôi, nếu không, để ba tôi đợi thì không hay lắm.”

Sau đó, cô kéo anh đi vào trong.

“Chờ chút.” Lục Thanh Chiêu giữ cô lại.

“Gì vậy?” Ứng Tiêu Tiêu ngoái đầu.

Chỉ thấy anh nhướng mày cười, kéo tay cô đang khoác cánh tay anh xuống.

Ứng Tiêu Tiêu chau mày, tưởng anh không thích cô kéo anh.

Nhưng lại thấy anh nắm tay cô, cười nói: “Đây mới là bạn trai bạn gái.”

Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay anh, trong chớp mắt tim cô như vỡ ra vì xúc động, căng đầy, chua xót, khoe môi không kiềm được nhếch lên..

Cô khẽ chớp đôi mắt ươn ướt, mỉm cười rạng rỡ: “Đi, chúng ta đi vào.”

Hai người nắm tay nhau cùng bước vào phòng.



“Cậu nói cái gì?” Tống An Kỳ đặt tách trà lên khay, sau đó vội vàng ngồi lên sofa, nghi hoặc nhìn Đường Ngọc Sở ngồi đối diện.

Đường Ngọc Sở nâng tách lên, uống một ngụm nước, mới thong thả nói: “Tớ nói Tiêu Tiêu dẫn Thanh Chiêu về nhà họ Ứng rồi.”

“Vì sao?” Trong ấn tượng của Tống An Kỳ, Tiêu Tiêu và Thanh Chiêu, hai người đó từ ngày quen biết nhau thì luôn không vừa mắt đối phương, lúc nào gặp nhau cũng cấu véo, sao đột nhiên lại đi gặp trưởng bối rồi?

Tốc độ phát triển này không khỏi nhanh đến mức cô không phản ứng kịp.

Đường Ngọc Sở trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Chú Ứng bắt Tiêu Tiêu xem mắt, sau đó Tiêu Tiêu vì trốn xem mắt mà tìm người đóng giả bạn trai.”

Tống An Kỳ nhướng mày: “Cậu đừng nói với tớ người đó chính là Thanh Chiêu.”

Đường Ngọc Sở cười không nói.

“Thật đúng vậy hả.” Tống An Kỳ kinh ngạc thốt lên, lắc đầu không dám tin: “Tiêu Tiêu thực sự khiến người ta không lường được.”

Đường Ngọc Sở đặt lại tách lên khay, không bày tỏ ý kiến mà gật đầu: “Đúng là không lường được.”

“Vậy sao Thanh Chiêu lại đồng ý vậy?” Tống An Kỳ cảm thấy chuyện này rất khó hiểu.

“Thích người ta rồi.”

Thẩm Tử Dục từ trong phòng đi ra nghe thay câu hỏi của cô, bèn lên tiếng đáp.

Đường Ngọc Sở nghiêng đầu, thấy cậu ta đã thay nguyên bộ tây trang mặc ban đầu thành đồ mặc nhà rộng rãi, không kiềm được chau mày: “Dục Tử, bây giờ cậu sống ở đây hả?”

Thẩm Dục Tử gật đầu: “Ừm, sao vậy?”

“Không có gì. Chỉ là cảm thấy dường như chuyện này không thích hợp.” Trong mắt Đường Ngọc Sở hơi lo lắng.

Chuyện của chú Tống dì Tống còn chưa giải quyết, cậu ta muốn ở bên An Kỳ thì còn có thể hiểu được, nhưng sống ở đây, bị hàng xóm nhìn thấy, An Kỳ khó tránh khỏi bị ảnh hưởng xấu.

Thẩm Tử Dục không nhịn được cười: “Chị dâu, dây thần kinh phản xạ của chị dài quá rồi, em cũng đã ở đây mấy ngày, chị mới nhớ ra em ở đây là không thích hợp.”

Đường Ngọc Sở nhún vai: “Được rồi, là tôi phản ứng chậm.”

“Nhưng tôi vẫn cảm thấy không thích hợp. Dù gì các cậu vẫn chưa kết hôn, chỉ là đang qua lại mà cậu đã đường đường chính chính sống ở đây, lỡ như…”

“Lỡ như em và An Kỳ chia tay, vậy An Kỳ sẽ bị mang tiếng, đúng không?”

Thẩm Tử Dục tiếp lời, cười ôn hòa, nhìn cô.

Đường Ngọc Sở nhướng mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Lẽ nào không phải sao?”

Lẽ nào việc này không đáng lo sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.