Sủng Vợ Lên Trời

Chương 297: Chương 297




Tuổi tác của anh không lớn, mà đã làm tổng giám đốc tổng hợp của Thời Thụy, hoặc là thật sự có lăng lực, hoặc là sau lưng có bối cảnh.

Ba Ứng đăm chiêu nhìn anh ta, tiếp theo tầm mắt chuyển lên người Ứng Tiêu Tiêu bên cạnh anh ta, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Tiêu Tiêu, con chắc chắn là anh ta?”

“Đúng vậy.” Ứng Tiêu Tiêu gật đầu thật mạnh.

Ba Ứng âm trầm nhìn cô một lúc: “Ta có thể cho phép hai đưá quen nhau, nhưng....” Ông dừng lại một chút: “Ta phải quan sát tình cảm của anh ta đối với con là thật hay giả, hoặc là anh ta chỉ là người bạn trai giả con mang về để lừa gạt ta.”

Ứng Tiêu Tiêu và Lục Thanh Chiêu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hơi chột dạ, nhưng vẫn tự tin nói: “ Ba, ba muốn quan sát như thế nào thì cứ việc quan sát, chúng con có thể vượt qua sự khảo sát của ba.”

Ba Ứng nhìn hai người bọn họ, thản nhiên nói một câu: “Ăn cơm đi, thức ăn đều nguội hết cả rồi.”

Lời này vừa nói ra, Ứng Tiêu Tiêu như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy, Lục Thanh Chiêu lần đầu tiên trong đời đi gặp phụ huynh được như thế này cũng coi như là có kết quả không tồi.

Bóng đêm lạnh lẽo như nước.

Đường Ngọc Sở vừa đi ra khỏi cao ốc, một luồng gió thổi tới trước mặt làm cho cô bất chợt rùng mình.

Lạnh!

Cô ôm hai cánh xoa xoa, nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm chiếc xe quen thuộc.

Đúng lúc này, một chiếc xe dừng ở bên cạnh cô.

Ngay lập tức, mặt cô đầy vui vẻ, bước nhanh đi tới, mở cửa ghế lái phụ ngồi vào bên trong.

Đợi cô ngồi ổn định, chiếc xe lại khởi động, chậm chậm đi về phía trước.

Bên trong xe thật ấm áp, cô thoải mái dựa lưng vào ghế, thắt dây an toàn, quay đầu sang bên cạnh nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái: “Triều Dương, tại sao lại tăng ca muộn như vậy?”

“Việc của tiệc từ thiện chưa sắp xếp ổn thỏa.” Lục Triều Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái, việc của An Kỳ bên này thế nào rồi?”

“Uh.....” Đường Ngọc Sở do dự một lát: “Tử Dục nói tất cả đều thuận lợi, bảo em đừng lo lắng, chú Tống dì tống sẽ quay về sớm thôi.”

Lục Triều Dương mỉm cười: “Tử Dục và Thanh Chiêu không giống nhau, làm việc bình tĩnh, nếu như anh ta nói như vậy, là đã nắm chắc một trăm phần trăm.”

Đường Ngọc Sở gật đầu: “Em tin Tử Dục, chỉ là....” Cô quay đầu lại, con ngươi trong mắt sáng lấp lánh hiện ra vẻ thích thú: “Anh nói như vậy, có phải hay không chính là nói Thanh Chiêu làm việc không chín chắn sao?”

Theo như cô nghĩ, Thanh Chiêu tuy rằng hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn đáng tin cậy.

Đôi lông mày kiếm của Lục Triều Dương hơi nhướng lên: “Không phải, chỉ là không nghĩ trước sau, Tử Dục vẫn là chín chắn hơn.”

“Đúng vậy.” Đường Ngọc Sở gật đầu không ý kiến, Thanh Chiêu và Tử Dục hai người bọn họ so sánh với nhau, quả thật là Tử Dục chín chắn hơn, tối thiểu về mặt tình cảm Tử Dục rất kiên trì.

Còn Thanh Chiêu..... làm việc ẩu tả.

“Anh biết tối nay Thanh Chiêu làm gì không?” Đường Ngọc Sở nhìn anh.

“Không rõ.”Lục Triều Dương nghiêng đầu, nhìn thấy cô cười, cười hỏi: “Thế nào, em biết cậu ta đi đâu?”

“Đương nhiên.” nhướng mày: “Em chỉ sợ anh nghe được sẽ bị dọa sợ.”

Lục Triều Dương cười: “Vậy anh xin rửa tai lắng nghe.”

Đường Ngọc Sở cười lên hai tiếng “hì hì”, sau đó từng chữ từng chữ đặc biệt rõ ràng nói: “Thanh Chiêu đi gặp phụ huynh rồi.”

“Gặp phụ huynh.” Lục Triều Dương nhíu mày, không hiểu ý của cô.

Vì vậy, Đường Ngọc Sở nói thêm một câu: “Anh ta đến nhà họ Ứng rồi.”

Chuyện này, Lục Triều Dương đã hiểu rồi, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nét kinh ngạc: “Cô Ứng hành động cũng quá nhanh đi.”

Nghe được giọng nói cười nhạo của anh, Đường Ngọc Sở nhịn không được thay bạn thân giải thích một câu: “Đây không phải Tiêu Tiêu hành động nhanh, là chú Ứng nói muốn gặp Thanh Chiêu, cho nên.....” Cô nhún vai: “Anh hiểu mà.”

Lục Triều Dương bật cười lắc đầu: “Thanh Chiêu sợ nhất đối mặt với các bậc cha chú, lần này lấy ra gan rồng đi vào hang cọp.”

Đường Ngọc Sở: “...........”

Lời này của anh có nghĩa là, nhà họ Lục là rồng, mà nhà họ Ứng là hang cọp sao?

Ánh mắt của Lục Triều Dương nhìn về con đường phía trước, nở nụ cười với ý vị sâu xa: “Anh nghĩ lần này Thanh Chiêu có lẽ không dễ thoát thân rồi.”

Nhà họ Lục, có anh cả của anh ta ở đây, có thể làm anh an toàn tránh khỏi sự ép buộc của ông già

Nhưng nhà họ Ứng, ba Ứng không phải là người dễ bị lừa gạt, Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu diễn vở kịch này e rằng không dễ dàng diễn như vậy.

Đường Ngọc Sở nhướng đôi mi, cô hiểu ý trong lời nói của anh, nhưng..... lần này có thể thành một chuyện tốt đẹp hay không cũng chưa chắc được.

Ăn cơm xong, Lục Thanh Chiêu lại tiếp Ba Ứng chơi cờ vây, bởi vì không biết trình độ đánh cờ của Ba Ứng, cho nên Lục Thanh Chiêu mỗi bước cờ đều cẩn thận chặt chẽ, chỉ lo bản thân một chút không cẩn thận lại thắng đối phương.

Cũng may là trình độ của ba Ứng cũng không tầm thường, cuối cùng, Lục Thanh Chiêu thua một phần tư số quân cờ của mình.

Thấy chính mình đã thua rồi, Lục Thanh Chiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vẫn may thua rồi, bằng không thắng bề trên sẽ xấu hổ và mất lịch sự.

Con mắt ba Ứng sâu thẳm nhìn anh chằm chằm, đôi con ngươi đen nhánh đó dường như sẽ nhìn thấu được lòng người.

Lục Thanh Chiêu trong lòng chột dạ, anh nuốt nước miếng một cái, khóe môi kéo lên: “Chú, nước cờ của chú đi thật tốt, cháu vẫn làm kém hơn rồi.”

Ba Ứng vẫn tiếp tục nhìn anh ta, thật lâu sau, mới từ miệng nói ra hai chữ: “Phải không?”

Hai chữ này không mang theo một chút nhiệt độ khiến trong lòng Lục Thanh Chiêu như muốn nổ tung, Anh làm sao lại cảm thấy ba Ứng thật giống như đã nhìn ra điều gì rồi.

Không có khả năng, anh rõ ràng là đã che dấu tốt như vậy.

Ba Ứng bắt đầu thu những quân cờ trên bàn cờ, Lục Thanh Chiêu vội vàng giúp ông thu dọn.

Phòng làm việc yên tĩnh chỉ có âm thanh va chạm của những quân cờ, sự xấu hổ âm thầm chảy giữa hai người.

Cất tất cả những quân cờ thu lại đặt vào trong hộp đựng, ba Ứng lấy nắp đậy lại, bàn tay đặt trên hộp cờ, đăm chiêu một lát, sau đó mắt nhìn về phía Lục Thanh Chiêu, nhíu mày: “Anh đã từng học qua chuyên môn này?”

Nghe vậy, Lục Thanh Chiêu suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, rất thành thật trả lời: “Vâng, lúc còn nhỏ có học qua ạ.”

“Học được bao lâu?”

“Được mười mấy năm, đến năm mười tám tuổi ra nước ngoài thì không còn học nữa, hôm nay là lần đầu tiên cháu sờ vào quân cờ kể từ sau khi về nước.

Lục Thanh Chiêu trên mặt nở nụ cười thanh trong, anh vốn định giấu diếm trình độ đánh cờ của mình, nhưng nếu như chú Ứng đã hỏi như vậy, chính là đã nhìn ra trình độ đánh cờ của anh không thấp, cho nên nếu anh lại tiếp tục giấu diếm nữa thì có chút giấu đầu hở đuôi.

“Vậy so với thời gian tôi học cờ vây còn dài hơn. Năm năm trước tôi mới bắt đầu tiếp xúc với cờ vây” Nét mặt của ba Ứng rất thản nhiên, không lộ sự vui mừng hay tức giận.

“Vậy là chú quá cao minh rồi, chỉ mới thời gian năm năm mà đã đạt đến trình độ như vậy.” Lục Thanh Chiêu rất chân thành nói.

Nhưng ba Ứng không tiếp nhận: “Cậu là đang chế nhạo tôi sao? Cậu cố ý giấu diếm thực lực, không phải là đang khinh thường tôi sao?”

“Chú, cháu.........” Lục Thanh Chiêu xấu hổ, Anh muốn giải thích mình không có ý nghĩ như vậy, nhưng nhìn đến sắc mặt ba Ứng, lời giải thích lại bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra được.

“Tiểu Lục, không cần biết đối thủ là ai, lấy thực lực chân chính để đấu với họ, như vậy mới là tôn trọng đối thủ.”

Lời của ba Ứng làm cho Lục Thanh Chiêu càng xấu hổ, cũng không còn mặt mũi nào, miễn cưỡng kéo khóe môi, anh ngượng ngùng nói: “Cháu chỉ là không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng chú.”

“Nhưng hiện tại ối với tôi anh chính là đã để lại ấn tượng không tốt.” Ba Ứng lạnh lùng nhìn anh: “Không thành thật.”

Không thành thật? Lục Thanh Chiêu cũng không cảm thấy bản thân đã làm sai.

Anh dở khóc dở cười day trán, ai đến nói cho anh biết, làm người tại sao lại khó như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.