Sủng Vợ Lên Trời

Chương 316: Chương 316




Cố Ngọc Lam quay lại giới giải trí thì việc đầu tiên nghĩ đến không phải là đối phó Đường Ngọc Sở mà là Ninh Huyên Huyên.

Sau khi Bùi Hằng Phúc hủy hôn với cô ta thì lập tức ở bên cạnh Ninh Huyên Huyên.

Điều này chứng tỏ bọn họ đã sớm ở bên nhau, khi cô ta còn là vợ chưa cưới của Bùi Hằng Phúc.

Nếu Ninh Huyên Huyên dám làm người thứ ba thì phải gánh vác hậu quả.

“Ngọc Lam, Huyên Huyên vào cô chung công ty, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, không cần làm quá mạnh tay.”

Tổng giám đốc Đường Hải là Tống Khải Minh có vẻ nôn nóng nhìn Cố Ngọc Lam ngồi trên sô pha đối diện, trong lời nói mang theo sự cầu xin.

Không có ai dám tin một tổng giám đốc công ty giải trí lại ăn nói khép nép với một nghệ sĩ ký hợp đồng trong công ty.

“Không cần làm quá mạnh tay?” Cố Ngọc Lam cười lạnh, ánh mắt lạnh băng: “Lúc cô Ninh Huyên Huyên cướp chồng sắp cưới của tôi thì có nghĩ tới chuyện không cần làm quá mạnh tay hay không?”

“Nhưng không phải cô và Bùi Hằng Phúc đã chia tay sao?” Tống Khải Minh nhíu mày: “Nếu hai người đã chia tay thì Huyên Huyên và Kỷ Tổng ở bên nhau cũng là chuyện bình thường.”

Trong mắt Tống Khải Minh thì cách làm của cô ta là rảnh rỗi đi gây chuyện, cố tình nhắm vào Ninh Huyên Huyên.

Đối với công ty mà nói thì giá trị của Ninh Huyên Huyên cao hơn Cố Ngọc Lam, dù sao danh tiếng của Cố Ngọc Lam ở giới giải trí đã không còn, vốn không có đạo diễn hay là công ty quảng cáo muốn chọn cô ta.

Cho nên cô ta quay lại giới giải trí là một chuyện vô cùng buồn cười.

Nếu không phải... Không phải... Bị cô ta nắm được nhược điểm thì Đường Hải vốn không thể nào ký hợp đồng với cô ta.

Tống Khải Minh nghĩ đến đây thì trong mắt nhanh chóng hiện lên sự tức giận.

Cố Ngọc Lam lạnh lùng liếc mắt một cái, hừ lạnh nói: “Tổng giám đốc Tống, không phải sau khi tôi và Bùi Hằng Phúc chia tay thì bọn họ mới ở bên nhau, anh phải phân biệt rõ tình hình, không thể nói bậy được.”

Tống Khải Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười hiền lành: “Ngọc Lam, coi như cô nể mặt tôi, đừng nhắm vào Ninh Huyên Huyên nữa.”

“Nể mặt anh?” Cố Ngọc Lam cười nhạo: “Tống tổng, sợ là mặt anh không đáng giá chút nào.”

“Hơn nữa...” Cố Ngọc Lam ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía anh ta: “Tống tổng, nếu anh cứ nói giúp Ninh Huyên Huyên, vậy thì đừng trách tôi không giữ lời hứa.”

“Cô...”

Tống Khải Minh nghe vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống, tức giận mà không dám nói gì trừng mắt nhìn cô ta.

Ai bảo cô ta nắm nhược điểm của anh ta chứ?

Cố Ngọc Lam liếc anh ta một cái, sau đó đứng dậy nói với Lý Kình ở sau lưng mình: “Lý Kình, chúng ta đi thôi.”

Cô ta nói xong thì mang theo Lý Kình vênh váo kiêu ngạo rời đi.

Tống Khải Minh trừng mắt nhìn bóng lưng cô ta, ánh mắt vô cùng nham hiểm độc ác.

...

Tin tức Ninh Huyên Huyên là người thứ ba vẫn đang bùng nổ ở trên mạng, thậm chí còn xuất hiện video phỏng vấn Cố Ngọc Lam.

Trong video sắc mặt Cố Ngọc Lam bình tĩnh, khi phóng viên đưa ra câu hỏi “Đối với việc Ninh Huyên Huyên chen chân vào tình cảm của cô và Bùi Hằng Phúc thì cô có cảm tưởng gì” thì cô ta chỉ nhẹ nhàng nói: “Chúc phúc cho bọn họ!”

Ứng Tiêu Tiêu nhìn video này thì cười nhạo: “Cố Ngọc Lam đúng là thông minh, một câu chúc phúc của cô ta làm cho người khác cảm thấy chuyện lần này không liên quan đến cô ta, cũng làm cho cư dân mạng cảm thấy cô ta rộng lượng, cũng rất đáng thương.”

Tuy rằng Ứng Tiêu Tiêu luôn không thích Cố Ngọc Lam, nhưng lần này cách làm của cô ta khiến cho cô không nhịn được cảm khái: “Thủ đoạn này đúng là cao!”

Lục Thanh Chiêu nghe xong, rất có hứng thú nhướng mày: “Sao vậy? Cô cũng sùng bái người ta à?”

“Tôi sùng bái cô ta làm gì? Tôi chỉ sùng bái cách làm này của cô ta.” Ứng Tiêu Tiêu tức giận trừng anh một cái, sau đó tắt trang web trên máy tính, cô đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của anh, khoanh tay trước ngực, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Haiz, anh và Nhã Lạc là thế nào?”

“Thế nào là sao?” Lục Thanh Chiêu ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút mờ mịt.

“Nhưng...” Ứng Tiêu Tiêu đắn đo nói: “Không phải ngày đó anh đưa cô ta tham gia tiệc từ thiện sao? Tôi nhớ... Hình như hai người không quen biết đúng không?”

Nếu không phải có cô thì bọn họ vốn không quen biết.

Cô nghĩ đến chuyện anh để Nhã Lạc làm bạn cặp thì trong lòng không thoải mái.

“À, thì ra cô nói đến chuyện này. Nhã Lạc ở đối diện tôi, ngày đó tôi không không thấy bạn cặp nên tìm cô ta.”

Lục Thanh Chiêu nói nhẹ nhàng, nhưng Ứng Tiêu Tiêu nghe xong thì vẻ mặt khiếp sợ: “Cô ta ở đối diện anh sao?”

“Đúng vậy.” Lục Thanh Chiêu gật đầu, nhìn thấy hai mắt cô mở thật to thì không khỏi cười: “Sao vậy? Có cần kinh ngạc như vậy không?”

Sao lại không kinh ngạc chứ?

Nhã Lạc lại ở đối diện anh!!!

“Sao cô ta lại ở đối diện anh chứ?”

Vì sao cô lại hỏi vấn đề buồn cười như thế?

Lục Thanh Chiêu buồn cười nhìn cô: “Cô Ứng, tôi đâu biết vì sao cô ta lại ở đối diện mình chứ? Cô có thể đừng hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy được không?”

“Ngốc nghếch chỗ nào?” Ứng Tiêu Tiêu trừng mắt anh một cái, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp có chút lạnh.

Lục Thanh Chiêu nhìn ra cô không vui thì nhướng mày: “Không ngốc nghếch mà là không có não.”

Ứng Tiêu Tiêu nghĩ đến chuyện Từ Nhã Lạc ở đối diện anh thì trong lòng tức muốn chết, ánh mắt nhìn anh vô cùng khó chịu.

Cô hít một hơi: “Lục Tổng, tôi đã sắp xếp xong tài liệu cho anh rồi, nếu không có chuyện khác thì tôi đi ra ngoài.”

Lục Thanh Chiêu gật đầu nói: “Đi ra ngoài đi.”

Ứng Tiêu Tiêu nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Rầm!”

Cô dùng sức đóng cửa lại làm cho Lục Thanh Chiêu hoảng sợ, anh dở khóc dở cười nhìn chằm chằm cánh cửa.

Ứng Tiêu Tiêu lại phát bệnh sao?

Ứng Tiêu Tiêu đi ra văn phòng, trong lòng càng tức giận muốn chết, vốn không có tâm trạng tiếp tục làm việc.

Cô quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt của văn phòng tổng giám đốc tổng hợp, sau đó đi ra ngoài.

...

Đường Ngọc Sở uống một ngụm cà phê, sau đó nhìn về phía Ứng Tiêu Tiêu đã gọi mình ra đây.

Cô chỉ thấy vẻ mặt cô ấy không có biểu cảm, không hề vui vẻ.

Có vẻ tâm trạng không tốt lắm.

Đường Ngọc Sở do dự, sau đó cẩn thận mở miệng hỏi: “Tiêu Tiêu, Thanh Chiêu lại chọc cậu sao?”

Ứng Tiêu Tiêu hếch miệng: “Không phải, nhưng rất khó chịu.”

“Sao vậy?” Đường Ngọc Sở quan tâm hỏi.

Ứng Tiêu Tiêu cắn môi, do dự cả buổi mới nhăn nhó nói: “Là... Là có một cô gái ở... đối diện Lục Thanh Chiêu.”

“Hả?” Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Chuyện này thì sao?”

Có cô gái ở đối diện Thanh Chiêu, không phải chuyện này rất bình thường sao?

“Là... Là...” Ứng Tiêu Tiêu cũng không biết nên nói thế nào, vẻ mặt có vẻ có chút nôn nóng.

Đường Ngọc Sở không nhịn được cười: “Tiêu Tiêu, cậu sao vậy? Chẳng lẽ cậu cảm thấy một cô gái ở đối diện Thanh Chiêu thì sẽ xảy ra chuyện gì đó với Thanh Chiêu sao?”

Đường Ngọc Sở vốn dĩ chỉ thuận miệng nói, nhưng sau khi cô nói xong thì Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm mình, ánh mắt quá nghiêm túc kia nói cho cô biết mình đã nói đúng.

“Phụt!” Đường Ngọc Sở không nhịn được cười ra tiếng: “Tiêu Tiêu, có phải cậu suy nghĩ nhiều quá không? Một cô gái ở đối diện chưa chắc đã quen biết Thanh Chiêu, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Bọn họ có quen biết.” Ứng Tiêu Tiêu nhàn nhạt nói.

“Hả?” Đường Ngọc Sở ngây người.

Mẹ nó, không ngờ lại quen biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.