Sủng Vợ Lên Trời

Chương 342: Chương 342




Ở phía của Đường Ngọc Sở thì gặp phải phiền phức, công ty phía bên kia thì lại truyền tới tin tức tốt.

Phùng Phong đã sắp xếp cho cô ta một nhân vật trong bộ phim mới, mặc dù là cảnh quay không nhiều, nhưng mà Cố Ngọc Lam lại không hề để ý tới, chỉ cần có thể lộ mặt trong phim của Phùng Phong thì cô ta cũng coi như đã thành công một bước nhỏ rồi.

Quả thật không uổng công khoảng thời gian này cô ta đã nỗ lực đi ăn cơm mua sắm với vợ của Phùng Phong, nhưng cũng đã tốn không ít tiền của cô ta.

Phùng Phong yêu thương vợ có tiếng ở trong giới, mà vợ của ông ta lại thuộc về loại phụ nữ hư vinh, chỉ cần mấy cái túi hàng hiệu thì liền nắm bắt được bà ta.

Tiền này xài cũng rất đáng giá.

Cố Ngọc Lam nhếch miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, đây chỉ là một bước nhỏ để cô ta trở lại giới giải trí.

Cứ chờ đi, một ngày nào đó cô ta sẽ trở thành giống như Tần Ý Tiêm.

...

“Cái gì chứ, Phùng Phong bị điên rồi hả?”

Lúc Đường Ngọc Sở nói với Thẩm Tử Dục rằng Cố Ngọc Lam sẽ được xuất hiện trong bộ phim mới, anh ta thốt lên một tiếng, vẻ mặt không thể tin được.

Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Tôi cũng cảm thấy ông ta bị điên rồi.”

Giống như lời của Lina mà nói, độ nổi tiếng của Cố Ngọc Lam cực kỳ kém, ai dính đến cô ta cũng chỉ có thể không may mắn.

Bộ phim này là lần hợp tác đầu tiên của Hoàng Đình với Thời Thụy, lại suất hiện ra lỗ hổng lớn như vậy, căn bản chính là đang cầm tiền đầu tư của công ty mà nói đùa.

“Không được! Nhất định phải để Phùng Phong từ bỏ suy nghĩ điên cuồng này.”

Nói xong, Thẩm Tử Dục cầm lấy điện thoại ở trên bàn, cúi đầu tìm kiếm dãy số của Phùng Phong.

Đường Ngọc Sở im lặng nhìn anh ta, vẫn chờ anh ta gọi điện thoại nói rõ với Phùng Phong, để Phùng Phong loại bỏ Cố Ngọc Lam.

Nhưng một lát sau, Thẩm Tử Dục ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, mang theo một nụ cười xấu hổ: “Chị dâu à, em không có phương thức liên lạc với Phùng Phong.”

Phùng Phong là đạo diễn do Hoàng Đình đã giới thiệu, cho nên anh ta cũng chưa từng tiếp xúc với Phùng Phong, cũng chỉ đã từng nghe thấy chuyện của ông ta mà thôi.

Là một đạo diễn rất tài năng.

Nhưng không ngờ đến, ông ta không chỉ có tài mà còn có ngu dốt.

Khóe miệng của Đường Ngọc Sở hơi nhếch lên: “Tôi còn tưởng rằng là cậu có nữa đó, trong lòng còn đang chờ mong lắm đây này, quả thật là mất hứng mà.”

Cô tức giận trừng mắt nhìn một chút, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, tìm tới số điện thoại của Phùng Phong, sau đó đọc dãy số cho Thẩm Tử Dục.

Vốn dĩ tưởng rằng Tử Dục sẽ tự ra tay, ít nhiều gì Phùng Phong cũng sẽ cho mặt mũi, nhưng ai biết được Phùng Phong cũng chỉ nói một câu “tôi là đạo diễn của bộ phim này, để ai quay phim là do tôi quyết định”, sau đó liền cúp điện thoại.

Cái này khiến cho Thẩm Tử Dục ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu, anh ta ném điện thoại lên trên bàn, tức giận nói: “Ông ta là đạo diễn, còn em là người bỏ vốn ra mà, không có tiền của em thì ông ta quay phim cái rắm gì.”

Nghe vậy, Đường Ngọc Sở nhịn không được mà bật cười: “Cho dù người ta có quay phim ảnh cái rắm gì thì cũng có thể có doanh thu phòng vé rất cao đó, mang đến lợi ích không nhỏ cho công ty, cậu nói xem cậu được không hả?”

“Em...” Thẩm Tử Dục bị nghẹn họng không nói nên lời, sau đó anh ta bất mãn kháng nghị: “Chị dâu à, chúng ta mới là người một nhà mà, sao chị lại nói chuyện thay cho người ngoài vậy?”

Đường Ngọc Sở nhún vai, một mặt vô tội: “Tôi cũng chỉ nói thật lòng thôi mà.”

Năng lực làm việc của Phùng Phong được người trong giới công nhận, cho nên quả thật những gì cô nói đều là sự thật.

Thẩm Tử Dục cũng bị thái độ kiên quyết của Phùng Phong chọc giận, anh ta bực bội vò đầu, sau đó nhìn về phía Đường Ngọc Sở rồi hỏi: “Chị dâu à, chẳng lẽ chúng ta phải thỏa hiệp như vậy hả?”

“Chắc có lẽ là vậy.” Đường Ngọc Sở chìa tay ra: “Dựa vào tình huống trước mắt mà quan sát, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này thôi.”

“Không đúng!” Hai mắt của Thẩm Tử Dục sáng lên: “Chúng ta còn có người có thể ngăn cản chuyện này xảy ra mà.”

Đường Ngọc Sở nhướng đuôi lông mày lên: “Cậu nói anh trai của cậu ấy à?”

Thẩm Tử Dục không ngừng gật đầu: “Đúng vậy đó, chính là anh trai của em, bây giờ em phải nói chuyện này cho anh ấy biết mới được.”

Anh ta lập tức cầm điện thoại di động lên muốn gọi một cuộc điện thoại, lúc này Đường Ngọc Sở lạnh lùng lên tiếng nói: “Thôi bỏ đi, không cần phải nói cho anh của cậu biết đâu.”

“Sao vậy?” Thẩm Tử Dục ngẩng đầu lên, không hiểu mà nhìn cô.

“Bởi vì tôi rất thích tác phẩm của Phùng Phong, cho nên tôi không hy vọng đạo diễn sẽ bị thay đổi.”

Đây không phải là lời nói dối, hiện tại đạo diễn duy nhất ở trong giới mà cô ngưỡng mộ chính là Phùng Phong, cho nên cô hi vọng tác phẩm đầu tay được hợp tác giữa Thời Thụy và Phùng Phong có thể được hoàn thành, cái này cũng coi như là một sự phản hồi cho những nỗ lực ban đầu của cô.

“Nhưng mà Cố Ngọc Lam làm sao bây giờ đây?” Thẩm Tử Dục vẫn không chấp nhận được chuyện trong bộ phim của công ty lại xuất hiện bóng dáng của Cố Ngọc Lam, như vậy còn buồn nôn hơn so với việc phải nuốt một con ruồi.

Đường Ngọc Sở lại cảm thấy không quan trọng: “Dù sao thì cũng có một cảnh quay thôi, đến lúc đó nhắm mắt lại không thèm nhìn là được rồi.”

“Nhắm mắt lại?” Khóe mắt của Thẩm Tử Dục kéo ra: “Chị dâu à, chị đúng là hài hước mà.”

“Cảm ơn nha.” Đường Ngọc Sở híp mắt cười cười.

Thẩm Tử Dục nhíu mày, sau đó lại thở dài nặng nề: “Thôi bỏ đi, nghe lời của chị dâu thôi, đến lúc đó chúng ta nhắm mắt không thèm nhìn là được rồi.”

Sợ là sợ người khác xem sẽ cảm thấy chán, sẽ ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé.

Nhìn ra sự lo lắng của anh ta, Đường Ngọc Sở bước lên vỗ vỗ vào vai của anh ta: “Không có việc gì đâu, cứ thuận theo tự nhiên thôi, có lẽ cũng sẽ không thê thảm như cậu suy nghĩ.”

Thẩm Tử Dục: “...”

Tấm lòng của chị dâu nhà anh ta thật là lớn mà.

...

Trong cuộc họp đại hội cổ đông, Tống An Kỳ quả thật nhàm chán, thở dài một hơi, nhưng mà cô căn bản không muốn làm chủ tịch, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của cô chính là ba mẹ của cô có thể trong sạch về nhà.

Tử Dục kêu cô không nên gấp gáp, rất nhanh thôi ba mẹ của cô sẽ có thể về nhà được rồi.

Cô cho là Tử Dục có chứng cứ gì đó có thể chứng minh sự trong sạch của ba mẹ mình, nhưng mà lúc cô hỏi anh ta thì anh ta cũng chỉ nói đơn giản là nếu như Hàn Minh Nhân đến tìm cô, vậy thì cô nhất định phải ghi âm lại.

Cô hỏi anh ta tại sao phải làm như vậy.

Anh ta nhẹ nhàng xoa lên đầu của cô, kêu cô cứ làm theo là được rồi, đến lúc đó cô sẽ hiểu rõ dụng ý của anh ta.

Cho nên lúc Hàn Minh Nhân tìm tới cửa, cô liền mở ra chức năng ghi âm của điện thoại theo bản năng, sau đó đặt điện thoại di động ở trên bàn.

“Nơi này hẳn không phải là nơi mà anh có thể đến, anh đến đây làm cái gì?” Tống An Kỳ lạnh lùng trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến là Hàn Minh Nhân.

Hàn Minh Nhân bước vào nhà họ Tống, cảm giác quen thuộc đập vào mặt làm cho tâm trạng của anh ta rất phức tạp. Đã từng có lúc, anh ta thường xuyên chạy đến đây đánh cờ với chú Tống, sau đó dì Tống sẽ chuẩn bị một bàn đầy những món mà anh ta thích.

Mà An Kỳ...

Ánh mắt của anh ta sáng rực nhìn cô gái đang ngồi ở trước mặt, cô gái đã từng được anh ta đặt ở trong lòng, nếu như không phải bởi vì mình bị quyền thế làm cho đầu óc choáng váng, sao anh ta có thể bỏ qua cô mà lựa chọn Dương Thiên Thiên được chứ?

Nhưng mà bây giờ hoàn toàn khác rồi, nhà họ Dương đã thất thế, hiện tại chủ tịch của tập đoàn Dương thị là cô, là cô gái mà anh ta đã từng yêu.

Anh ta biết là cô cũng yêu mình, cho nên anh ta có tự tin có thể làm cô quay lại.

Ánh mắt của Hàn Minh Nhân quá trần trụi, Tống An Kỳ không thoải mái quay đầu sang chỗ khác, không muốn đối mặt với anh ta.

Lúc này bên tai lại vang lên giọng nói của Hàn Minh Nhân: “An Kỳ, chúng ta ở bên nhau một lần nữa đi!”

An Kỳ, chúng ta ở bên nhau một lần nữa đi!

Cô vốn không muốn nhìn anh ta, nhưng mà lời nói này đã làm cô giật mình, cô trừng to mắt mà nhìn anh ta, trong mắt viết đầy cảm xúc không thể tin được.

“Hàn Minh Nhân, anh bị điên rồi hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.