Sủng Vợ Lên Trời

Chương 355: Chương 355




Ở trước mặt cháu dâu tương lai được ông cụ Thẩm ưng ý, điều duy nhất khiến cho Tống An Kỳ cảm thấy tự tin là tình cảm Tử Dục dành cho cô.

Hứa Tâm Tĩnh bị cô đâm chọc vào chỗ đau, cô ta bèn hít sâu một hơi, nhìn cô với ánh mắt sắc lẻm: “Cô Tống, cô thích làm người thứ ba như thế à?”

“Người thứ ba?” Tống An Kỳ nhướn mày, cô nhếch môi nở nụ cười trào phúng: “Tử Dục chưa từng yêu cô thì làm sao tôi có thể là người thứ ba được?”

Hứa Tâm Tĩnh híp mắt lại, giọng nói của cô ta càng trở nên lạnh lùng và cứng nhắc hơn: “Tôi và Tử Dục đã đính hôn rồi, cô không phải là người thứ ba thì lẽ nào tôi là người thứ ba sao?”

Gương mặt Tống An Kỳ trắng bệch nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, Tống An Kỳ mỉm cười: “Cô Hứa, lẽ nào cô nghĩ rằng hai người đính hôn rồi thì có thể kết hôn sao?”

Hứa Tâm Tĩnh nhìn cô trân trân: “Lẽ nào không phải sao?”

“Đương nhiên không phải rồi, lần này Tử Dục dẫn tôi đến gặp ông nội của anh ấy là để hủy bỏ hôn ước với cô đấy.”

Nghe thấy thế, Hứa Tâm Tĩnh trừng to mắt, ánh mắt cô ta toát ra vẻ kinh ngạc.

Tống An Kỳ tiếp tục mỉm cười: “Cô Hứa, trước giờ chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được, Tử Dục không yêu cô, hai người có hôn ước thì sao hả, cho dù có thật sự kết hôn thì cô cảm thấy hai người sẽ hạnh phúc hay sao?”

Hứa Tâm Tĩnh hiểu rất rõ rằng Tử Dục không yêu mình, nhưng cô ta vẫn ôm tâm lý cầu may, tình cảm có thể bồi dưỡng được, chỉ cần bọn họ kết hôn, sau này hai người sống chung với nhau, chắc chắn từ từ anh ấy cũng sẽ nhận ra được ưu điểm của cô mà yêu cô.

Nhưng tâm lý cầu may của cô ta lại vỡ nát vì sự xuất hiện của cô gái trước mặt.

Nhưng nếu như muốn cô ta chắp tay nhường người đàn ông mà mình yêu tha thiết trong nhiều năm nay cho cô ta, xin lỗi, cô ta không làm được điều đó!

Hứa Tâm Tĩnh nhắm mắt lại, cô ta hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc của mình, lúc mở mắt ra vừa đúng lúc nhìn thấy hai người đang đi xuống cầu thang, ánh mắt cô ta chợt sáng bừng, đột nhiên cô ta duỗi tay đẩy Tống An Kỳ.

Tống An Kỳ bị đẩy một cách bất ngờ, cô níu lấy tay Hứa Tâm Tĩnh trong vô thức, tuy kinh ngạc nhưng lại không có gì nguy hiểm, cô thì đứng vững nhưng Hứa Tâm Tĩnh lại ngã xuống mặt đất.

“Tâm Tĩnh!” Một giọng nói già nua đượm vẻ hoảng hốt vang lên sau lưng cô ta.

Tống An Kỳ ngẩn ngơ nhìn Hứa Tâm Tĩnh ngã trên mặt đất? Không phải là cô ta đẩy mình à? Sao lại thành cô ta ngã rồi?

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tống An Kỳ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt.

“An Kỳ, em không sao chứ?”

Vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tống An Kỳ chậm rãi quay đầu lại, lúc nhìn thấy đôi mắt đen chất chứa vẻ quan tâm của anh, cô ráng nặn ra nụ cười rồi lắc đầu mà nói: “Em không sao.”

Hứa Tâm Tĩnh đang ngồi trên mặt đất nhìn thấy Thẩm Tử Dục đi đến bèn tỏ vẻ trông chờ, cứ nghĩ rằng anh sẽ đỡ mình dậy trước, nhưng nào ngờ anh lại lo lắng cho Tống An Kỳ.

Cô ta nhìn hai người bọn họ với vẻ đố kị và không cam tâm.

“Nhóc con, không nhìn thấy Tâm Tĩnh còn ngồi trên mặt đất hay sao? Không biết đỡ người ta dậy trước à?” Ông cụ Thẩm cầm quải trượng đánh vào sau lưng Thẩm Tử Dục, anh đau đến hít sâu một hơi rồi ngoan ngoãn đi đến đỡ Hứa Tâm Tĩnh dậy.

Vừa đỡ cô ta dậy xong, anh bèn buông tay ra ngay nhưng lại bị Hứa Tâm Tĩnh nắm lấy thật chặt.

Anh nhíu mày quay đầu nhìn Hứa Tâm Tĩnh.

Hứa Tâm Tĩnh bĩu môi tỏ vẻ tủi thân: “Chân em đau.”

“Chân cháu đau à?” Vừa nghe thấy thế, ông cụ Thẩm lập tức biến sắc, ông ta cao giọng gọi dì Trần: “Dì mau gọi bác sĩ về nhà, Tâm Tĩnh té bị thương chân rồi.”

Dì Trần nhíu mày lại, bà ấy nhìn Hứa Tâm Tĩnh với vẻ nghi ngờ rồi lại nhìn sang Tống An Kỳ, đang yên đang lành thì làm sao mà té bị thương được kia chứ? Lẽ nào khi nãy bọn họ xảy ra xung đột gì với nhau à?

Thấy bà ấy vẫn đứng đờ người ở đó, ông cụ Thẩm gắt lên: “Còn đứng đó làm gì? Không mau gọi bác sĩ đi.”

Dì Trần thầm run rẩy, bà ấy vội vàng quay người đi ngay.

Rồi sau đó, ông cụ Thẩm nói với Thẩm Tử Dục với giọng sắc sảo: “Còn không mau đỡ Tâm Tĩnh sang ghế sô pha ngồi à?”

Thẩm Tử Dục bĩu môi, dù trong lòng anh không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn làm theo lời ông nội.

Kể từ lúc xuất hiện cho đến bây giờ, ông cụ Thẩm oai nghiêm đáng sợ đến mức nào thì Tống An Kỳ đều đã hiểu rõ, tâm trạng vốn đang bình tĩnh của cô lập tức trở nên căng thẳng.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Tử Dục đỡ Hứa Tâm Tĩnh đến ghế sô pha, ông cụ Thẩm mới quay sang nhìn Tống An Kỳ, ông ta híp mắt lại rồi hỏi với giọng lạnh lùng: “Cô là bạn gái của Tử Dục à?”

“Chào ông nội, cháu là Tống An Kỳ, cháu…”

“Tôi không phải là ông nội của cô, đừng gọi tôi là ông nội.” Tống An Kỳ vẫn còn chưa nói dứt câu thì đã bị ông cụ Thẩm ngắt lời.

Tống An Kỳ lập tức cảm thấy hoang mang, cô vội vàng nhìn Thẩm Tử Dục với ánh mắt cầu cứu.

Nghe ông nội mình nói chuyện với Tống An Kỳ như thế, gương mặt Thẩm Tử Dục trở nên nghiêm túc, anh quay người đi đến bên cạnh Tống An Kỳ ngay.

“Anh Tử Dục, chân em đau quá.” Hứa Tâm Tĩnh níu tay anh lại.

Thẩm Tử Dục mím môi, anh quay đầu nhếch môi nở nụ cười lạnh với cô ta: “Tôi không phải là bác sĩ, cô có nói với tôi cũng vô ích thôi.”

Sau khi nói dứt lời, anh đẩy tay của cô ta ra rồi dứt khoát đi đến bên cạnh Tống An Kỳ.

Giọng nói của anh không hề có một chút hơi ấm của anh khiến cho trái tim cô ta trở nên lạnh lẽo, Hứa Tâm Tĩnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, hai tay chậm rãi siết chặt lại, cô sẽ không buông bỏ anh như thế đâu.

Ông cụ Thẩm đánh giá Tống An Kỳ một lượt, ánh mắt toát ra vẻ khinh thường, ông ta hừ lạnh: “Cô Tống, mặc dù nhà họ Thẩm không xem trọng việc môn đăng hộ đối cho lắm nhưng cũng không thấp đến mức này đâu.”

Rõ ràng ông cụ Thẩm nói thế là để cho cô biết rằng nhà họ Thẩm xem thường cô, còn cô đang muốn trèo cao vào nhà họ Thẩm.

Vốn dĩ Tống An Kỳ còn cảm thấy rất căng thẳng, nhưng khi nghe ông ta nói thế, cô lại bình tĩnh một cách lạ lùng. Tống An Kỳ ngẩng đầu lên nhìn ông cụ với vẻ kiên định, khóe môi của cô hơi cong cong: “Cụ Thẩm, từ trước đến nay cháu chưa từng muốn trèo cao vào nhà họ Thẩm, cháu chỉ muốn một mình Tử Dục mà thôi, không liên quan gì đến nhà họ Thẩm cả.”

“Vậy à?” Ông cụ Thẩm cười mỉa mai, cô có thể nhìn thấy sự khinh miệt ngày càng trở nên rõ ràng trong mắt của ông cụ: “Bây giờ có ai trong xã hội mà không sống thực tế đây? Nếu như Tử Dục chỉ là con cái trong gia đình nghèo khó thì cô có còn nói chỉ cần một mình nó hay không?”

“Cháu vẫn sẽ nói thế!” Tống An Kỳ đáp lại ngay, rồi sau đó cô nở nụ cười mỉa mai: “Cụ Thẩm, không phải người nào cũng thèm muốn thế lực như ông nghĩ đâu. Cháu yêu Tử Dục, cho dù anh ấy vừa xấu vừa nghèo thì cháu cũng không để ý.”

Thẩm Tử Dục nghe cô nói thế, trong lòng anh cảm động vô cùng, anh ôm cô vào trong lòng mình rồi mới nhìn vào gương mặt vẫn tràn trề tinh thần dù đã trải qua nhiều sóng gió của ông cụ: “Ông nội, cháu và An Kỳ thật lòng yêu nhau, ông tác thành cho chúng cháu đi.”

“Không được!” Cây quải trượng đập mạnh xuống sàn đá hoa cương, làm phát ra tiếng vang lớn, khiến cho Tống An Kỳ giật mình, chắc hẳn đoạn mở đầu cho cơn tức giận của ông cụ đấy nhỉ.

Gương mặt ông cụ trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, ông ta gằn từng câu từng chữ một cách quyết đoán: “Muốn tôi tác thành cho các người à, trừ phi tôi chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.