Sủng Vợ Lên Trời

Chương 360: Chương 360




Thân Ngải Hân nằm mơ cũng không nghĩ tới một diễn viên không chút tiếng tăm gì như mình lại có thể làm nữ chính, chuyện này giống như một giấc mơ với cô ta.

Cho nên sau khi buổi họp báo kết thúc thì cô ta cũng ngây người.

Cô ta về phòng nghỉ, cả người nằm trên sô pha, ai không biết còn tưởng rằng cô ta vừa tham gia cuộc thi chạy một trăm mét.

“Chị, rót cho em một ly nước.” Cô ta giơ tay, cũng không thèm nhìn trong phòng có ai, nói với chị trợ lý của mình.

Một lát sau, một ly nước đưa tới tay cô ta.

“Cảm ơn.” Cô nhẹ giọng nói câu, sau đó ngồi dậy, đang định uống nước, khóe mắt lại liếc thấy khuôn mặt cười dịu dàng.

Cô ta kinh ngạc mở ta mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn qua, kinh ngạc nói: “Chị Ngọc Sở, sao chị lại ở chỗ này?”

Đường Ngọc Sở cười: “Chị đến thăm em một chút.”

Thân Ngải Hân nhìn ly nước trong tay, cười xấu hổ: “Chị Ngọc Sở, thật ngại quá, còn để chị rót nước cho em.”

“Không sao.” Ánh mắt Đường Ngọc Sở dịu dàng nhìn cô ta: “Em uống nước đi, sau đó chúng ta nói chuyện bộ phim.”

“Được.” Thân Ngải Hân trả lời, sau đó nhanh chóng uống một hơi hết ly nước.

Đường Ngọc Sở nhìn cô ta vội vàng uống nước thì bất đắc dĩ cười cười, sau đó cô lấy kịch bản từ trong túi ra.

Cô đưa nó cho Thân Ngải Hân: “Đây là kịch bản phim, em cứ xem cho kỹ.”

Thân Ngải Hân nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy, cúi đầu lật xem.

“Bởi vì tình hình bất ngờ, cho nên hơi vội vàng, chị cũng nói đạo diễn cố gắng chuyển phần quay phim của em ra phía sau, để trống thời gian cho em làm quen với kịch bản.”

Thân Ngải Hân ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, em hiểu rồi.”

Đường Ngọc Sở cười áy náy: “Thân Ngải Hân, xin lỗi, gấp gáp tìm em như vậy, hy vọng sẽ không gây phiền phức cho em.”

Thân Ngải Hân nghe vậy thì lập tức lắc đầu: “Không đâu, chị Ngọc Sở.”

Thân Ngải Hân mím môi, tiếp tục nói: “Em còn muốn cảm ơn chị Ngọc Sở đã cho em một cơ hội tốt như vậy, nếu không thì em nằm mơ cũng không dám nghĩ mình có thể đóng phim, hơn nữa còn là một tác phẩm lớn như thế.”

Biểu cảm và ngôn ngữ của Thân Ngải Hân tràn đầy lòng biết ơn.

Đường Ngọc Sở im lặng một lát, sau đó nói: “Thật ra bởi vì em thích hợp với nhân vật này nên chị mới chọn em, vì thế em phải muốn cảm ơn chính mình.”

Thân Ngải Hân cúi đầu xấu hổ cười: “Vậy là do chị Ngọc Sở nhìn trúng em.”

Đường Ngọc Sở bật cười vỗ vai cô ta: “Thân Ngải Hân, đừng không tự tin như vậy, em thật sự rất tuyệt, chị rất mong chờ bộ phim này sẽ tạo ra kết quả tốt.”

“Thật sao?” Thân Ngải Hân ngẩng đầu nhìn cô.

“Thật đó.” Đường Ngọc Sở gật đầu thật mạnh: “Cho nên em phải quay phim thật tốt, chị tin em nhất định có thể cho chị và người xem một kết quả bất ngờ.”

Thân Ngải Hân lập tức tràn đầy tin tưởng: “Em sẽ không làm cho chị thất vọng, chị Ngọc Sở.”

Đường Ngọc Sở cười cười: “Ừ, chị tin em.”

...

Sau buổi họp báo khai máy, Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương cùng trở về kinh thành.

Nhà họ Lục đứng đầu bốn gia tộc lớn, tài lực và thế lực chắc chắn không thể khinh thường.

Nhà cũ họ Lục nằm trên giữa sườn núi yên tĩnh, phía trước là một hồ nhân tạo lớn, phong cảnh như tranh vẽ.

Chiếc xe Maybach màu đen dừng lại trước cửa biệt thự, ánh mắt Đường Ngọc Sở xuyên qua kính chắn gió dừng lại trên biệt thự châu Âu xinh.

Mái nhà màu đỏ, tường màu trắng, ánh nắng sau mười hai giờ chiếu vào cửa sổ lớn sát đất, tạo ra phản xạ ánh sáng chói mắt.

Đường Ngọc Sở nheo mắt lại, hai tay nắm chặt dây an toàn, trong lòng rất lo lắng, trái tim đập “thình thịch” rất nhanh.

Mặc dù nói con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng, nhưng nếu muốn gặp người lớn không thích mình thì nói thật, cô muốn bỏ cuộc giữa đường.

Lục Triều Dương cởi dây an toàn, quay đầu nhìn vẻ mặt cô căng thẳng giống như gặp phải kẻ địch thì không khỏi bật cười: “Nếu bà xã lo lắng thì bây giờ chúng ta có thể rời đi.”

“Không cần.” Đường Ngọc Sở hít một hơi thật sâu, quay đầu cong môi cười: “Nếu hiện tại lúng túng thì ba anh chắc chắn sẽ càng khinh thường em.”

Lục Triều Dương hơi nhíu mày: “Thật ra em không cần để ý đến cái nhìn của ông ta.”

Đường Ngọc Sở cười: “Em biết, nhưng dù sao ông ta cũng là ba anh.”

Bởi vì đó là ba anh cho nên cô mới cùng anh về nhà họ Lục, cho dù ba anh có thích mình hay không thì cô cũng không thèm để ý, cô chỉ không muốn gây thêm rắc rối cho Triều Dương.

Hai người đi vào cổng biệt thự xinh đẹp, quản gia mở cửa rồi dẫn bọn họ đi vào phòng khách được trang trí nguy nga lộng lẫy.

Một người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc khoảng năm mươi tuổi ngồi trên sô pha theo kiểu châu Âu cổ đại, ông ta nghe quản gia nói cậu cả trở về thì chỉ dùng khóe mắt nhàn nhạt liếc mắt bọn họ một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Lục Triều Dương nắm chặt tay Đường Ngọc Sở, cũng không đi qua đó ngồi xuống mà là đứng, ánh mắt lạnh lùng xa cách dừng lại trên người Lục Toàn Hưng, không nói một câu.

Bầu không khí có vẻ vô cùng lạnh lẽo ngột ngạt, Đường Ngọc Sở thầm chậc luõi, đây là ba con sao? Hoàn toàn giống như người xa lạ.

Lục Toàn Hưng và Lục Triều Dương không chủ động mở miệng nói chuyện, Đường Ngọc Sở lần đầu tiên đi vào nhà họ Lục không biết làm thế nào, cô càng căng thẳng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên.

“Triều Dương, con đã về rồi.”

Đường Ngọc Sở nhìn qua thì chỉ thấy một quý bà bước nhanh đi về phía bọn họ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo nở nụ cười hiền lành.

Đường Ngọc Sở nhếch lông mày, có lẽ đây là mẹ kế của Triều Dương?

Lâm Tuyết Chi đi đến trước mặt Lục Triều Dương, đưa tay muốn chạm vào anh thì anh lại né tránh.

Nụ cười trên mặt Lâm Tuyết Chi hơi cứng lại, nhưng giống như đã quen sự xa cách của anh nên lập tức khôi phục lại bình thường, cười dịu dàng nói: “Trở về là tốt rồi, tốt rồi.”

Lục Triều Dương không liếc bà ta một cái, khuôn mặt tuấn tú căng cứng, lạnh băng có chút dọa người.

Nhưng Lâm Tuyết Chi không để bụng, bà ta dời tầm mắt đến Đường Ngọc Sở bên cạnh anh, không hề che giấu quan sát Đường Ngọc Sở, trên mặt không giảm bớt ý cười.

Nếu không phải cô đã sớm biết thân phận của người này, mà chỉ nhìn nụ cười hiền lành của bà ta thì Đường Ngọc Sở thật sự cho rằng bà ta là mẹ của Triều Dương, một người hiền lành dịu dàng.

Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài.

Một nhà họ Đường nho nhỏ mà lòng dạ Triệu Uyển Nhan đã nham hiểm như thế, huống chi gia tộc nhà họ Lục lớn như vậy, mẹ kế của Triều Dương sinh ra hai đứa con trai, chắc chắn âm mưu tranh giành quyền lợi càng sâu hơn.

“Cô là vợ của Triều Dương sao?” Lâm Tuyết Chi biết rõ nhưng cố ý hỏi.

Đường Ngọc Sở nhàn nhạt cười “Ừm” một tiếng cũng không nói thêm gì.

Mà Lâm Tuyết Chi cũng gật đầu nói: “Dáng vẻ rất xinh đẹp.”

Đuôi lông mày của Đường Ngọc Sở hơi nhếch lên, từ đầu đến cuối cô vẫn duy trì nụ cười nhạt không mất đi sự lễ phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.