Sủng Vợ Lên Trời

Chương 375: Chương 375




“Không công bằng?” Ông cụ Thẩm không tin nhìn anh ta: “Sao lại không công bằng?”

Thẩm Tử Dục trầm ngâm một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Cháu không yêu cô ấy, cháu sẽ không thể mang lại cho cô ấy sự hạnh phúc mà cô ấy muốn.”

Nghe thấy vậy, ông cụ Thẩm bật cười: “Tình cảm có thể bồi đắp, cháu có thể yêu cô Tống kia, vậy thì cũng có thể yêu Tâm Tĩnh.”

“Không thể.” Giọng điệu của Thẩm Tử Dục rất chắc chắn: “Cháu chỉ yêu một mình An Kỳ, cả đời này cháu chỉ muốn cưới một mình cô ấy.”

Nụ cười trên khóe miệng cụ Thẩm dần dần biến mất, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Tử Dục, cháu thật sự muốn làm ông tức chết mới hài lòng sao?”

Khóe miệng Thẩm Tử Dục như có như không: “Ông nội, cháu không muốn làm ông tức giận, cháu chỉ muốn thể hiện thái độ của cháu cho ông biết mà thôi.”

“Nhưng thái độ của cháu có ý định muốn chọc tức ông.” Giọng nói của ông nội Thẩm rất lạnh lùng: “Nhưng nếu như cháu đã thể hiện thái độ của mình thì ông cũng thể hiện thái độ của ông. Chỉ cần ông còn sống một ngày, ông sẽ không cho phép cô gái kia bước vào nhà họ Thẩm nửa bước.”

Lúc trước ông nội cũng đã nói câu này, nên Thẩm Tử Dục rất bình tĩnh, chỉ khẽ cười: “Ông nội, chúng ta đều đã thể hiện rõ thái độ của mình, vậy cháu sẽ bổ sung thêm một câu, cháu và An Kỳ thật lòng yêu thương nhau, nếu như ông không thể chấp nhận cô ấy, vậy thì cháu chỉ có thể lựa chọn không bước chân vào nhà họ Thẩm nửa bước.”

Ông nội Thẩm nheo mắt lại, ánh mắt hiện lên sự sắc bén: “Tiểu tử thối, cháu đang uy hiếp ông sao?”

Thẩm Tử Dục cười: “Không, ông nội, cháu không uy hiếp không, cháu chỉ bày tỏ thái độ kiên định của mình.”

“Cháu….” Ông nội Thẩm vô cùng tức giận với thái độ ngông cuồng này của Thẩm Tử Dục, nhất thời ngực co rút lại, đau đến mức ông ta phải giơ tay lên che ngực, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thấy vậy, trong lòng Thẩm Tử Dục lập tức cảm thấy hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, thấy khuôn mặt ông nội Thẩm đau đến mức trở nên nhăn nhó, khóe miệng lại nở một nụ cười mỉa mai: “Ông nội, ông không cẩn phải diễn nữa, cháu biết ông muốn bắt cháu thỏa hiệp nên mới giả bệnh.”

Ông nội Thẩm mở mắt ra liếc nhìn anh ta, ánh mắt này tràn đầy sự đau đớn và thất vọng.

Lúc này Hứa Tâm Tĩnh, thấy ông cụ Thẩm đưa tay lên che ngực, vội vàng đi vào, kéo ngăn kéo ở chiếc tủ đầu giường, lấy một vỉ thuốc, lấy ra mấy viên thuốc đặt vào tay ông cụ Thẩm, sau đó lại rót một cốc nước, sau khi ông cụ Thẩm cho thuốc vào miệng, vội vàng cho ông cụ uống một ngụm nước, sao đó lại vỗ vỗ ngực ông, giúp ông dễ thở hơn.

Nhìn thấy động tác rất nhanh nhẹn của cô ta, Thẩm Tử Dục cau mày, theo bản năng lên tiếng hỏi: “Cô cho ông nội uống thuốc gì vậy?”

Hứa Tâm Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh, thành thật trả lời: “Thuốc đau thắt cơ tim.”

“Đau thắt cơ tim?” Lông mày Thẩm Tử Dục nhíu chặt lại, quay qua nhìn ông cụ Thẩm đã dịu lại: “Ông nội, ông bị đau thắt cơ tìm từ lúc nào?”

Ông cụ Thẩm lạnh lùng liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Chính là bị tên tiểu tử thối cháu chọc tức mà ra.”

Thẩm Tử Dục không nói gì nữa.

Hứa Tâm Tĩnh do dự một lúc, sau đó lên tiếng nói: “Tử Dục, lúc nãy em ở bên ngoài cũng đã nghe thấy những lời anh nói. Nếu như anh thật sự không muốn cưới em, vậy thì em cũng không miễn cưỡng anh nữa….”

Nghe thấy câu nói này, Thẩm Tử Dục vô cùng ngạc nhiên nhìn cô ta, ngược lại ông cụ Thẩm kích động nói: “Tâm Tĩnh, cháu đang nói gì vậy?”

Hứa Tâm Tĩnh mỉm cười với ông cụ Thẩm, khẩn cầu nói: “Ông nội, ông đừng kích động, nghe cháu nói trước đã có được không?”

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của cô ta, ông cụ Thẩm bất lực thở dài:”Được rồi, cháu nói đi.”

“Cảm ơn ông nội.” Hứa Tâm Tĩnh cười, sau đó ánh mắt lại dừng lại trên khuôn mặt ưu tú của Thẩm Tử Dục, ánh mắt không hề che giấu tình yêu của mình, khóe miệng nở một nụ cười đau khổ: “Tử Dục, em biết anh không yêu em, có thể sẽ không yêu em, vì vậy em cũng không muốn ép anh phải cưới em, một cuộc hôn nhân như vậy, người đau khổ không chỉ có em, còn có anh, còn có cả ông nội, còn có cả gia đình nhà họ Thẩm. Em là người nhà họ Thẩm nhưng lại không phải là danh chính ngôn thuận, nhiều nhất em cũng chỉ là ông nội em cứu ông nội Thẩm một mạng, ông nội Thẩm thấy em đáng thương nên đưa em về nhà họ Thẩm, thực ra ông nội Thẩm nuôi dưỡng em trưởng thành, cũng đã xem như đã trả được món nợ ân tình của ông nội em, thậm chí còn nhiều hơn.”

Nói đến đây, Hứa Tâm Tĩnh nhìn ông cụ Thẩm, khóe mắt không khỏi có chút ươn ướt, khóe miệng cô ta cong lên, mỉm cười, tiếp tục nói: “Như vậy, thực ra em mới là người nợ ân tình nhà họ Thẩm, vậy thì để em trả. Em có thể giải trừ hôn ước giữa chúng ta, trả lại tự do cho anh.”

“Tâm Tĩnh, cháu không nợ nhà họ Thẩm, một chút cũng không nợ.” Ông cụ Thẩm nghe thấy những lời cô ta nói, chỉ cảm thấy càng đau lòng cho một đứa bé hiểu chuyện như cô ta.

Thẩm Tử Dục hoàn toàn không ngờ đến thái độ của cô ta lại thay đổi như vậy, đột nhiên cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể sững sờ nhìn cô ta.

Sự đau buồn trên khuôn mặt của cô ta khiến anh ta có chút tự trách, thực ra lúc nhỏ, tình cảm giữa hai người bọn họ cũng khá tốt, cô ta luôn thích gọi anh là “anh ba”, lúc nào cũng đi theo sau anh, sau khi cô ra nước ngoài, hai người càng ít liên lạc với nhau.

Lần này cô ta về nước, sự xa lạ giữa hai người bọn họ càng nhiều, bởi vì chuyện hôn ước anh ta luôn không cho cô sắc mặt tốt.

Bây giờ nghĩ lại, anh ta thật sự quá nhỏ mọn rồi.

“Tâm Tĩnh, cô thật sự nghĩ như vậy sao?” Thẩm Tử Dục không chắc chắn, lên tiếng hỏi.

Hứa Tâm Tĩnh đáp lại bằng một nụ cười: “Anh ba, em thật sự nghĩ như vậy.”

Nghe thấy cách chào hỏi quen thuộc xa cách lâu năm, tâm trạng của Thẩm Tư Dục trở nên phức tạp, anh ta trầm ngâm nhìn cô, rất lâu sau mới nói ra một câu: “Cảm ơn em, Tâm Tĩnh.”

Hứa Tâm Tĩnh mỉm cười, sau đó cúi đầu xuống che giấu sự đau buồn trong đáy mắt mình.

Hóa ra chỉ có như vậy, anh mới có thể nhìn thẳng vào mình, thật sự quá bi thương rồi.

Bọn họ rất dễ nói chuyện, nhưng ông cụ Thẩm lại không đồng ý: “Tâm Tĩnh, cháu không cần vì tác thành cho thằng nhóc thối này mà khiến mình phải chịu ủy khuất, ở trong lòng ông nội, cháu chính là cháu dâu duy nhất của ông.”

“Ông nội….” Hứa Tâm Tĩnh có chút bất lực nhìn ông cụ Thẩm, sau đó lại nhìn Thẩm Tử Dục với ánh mắt không biết phải làm sao.

Thẩm Tử Dục bất lực cười, kiên nhẫn khuyên bảo: “Ông nội, Tâm Tĩnh đã muốn làm như vậy, sao ông vẫn còn cố chấp như vậy chứ? Lẽ nào ông thật sự muốn nhìn thấy chúng cháu ở bên cạnh nhau mà không được hạnh phúc sao?”

Ông nội Thẩm lạnh lùng trừng mắt với anh ta, thái độ vẫn cố chấp như cũ: “Ông nói tình cảm có thể bồi đắp, chỉ cần cháu với Tâm Tĩnh ở bên cạnh nhau, cháu sẽ phát hiện ra những điểm tốt của con bé, sẽ phát hiện ra nó tốt hơn con bé Tống An Kỳ kia không biết bao nhiêu lần.”

Thẩm Tử Dục bật cười thành tiếng, giọng nói gấp gáp: “Ông nội, cháu phải nói như thế nào ông mới hiểu đây? Dù Tâm Tĩnh có tốt đến mức nào, cháu cũng không yêu cô ấy. Người cháu yêu chỉ có An Kỳ, trên thế giới này cháu chỉ yêu một mình cô ấy.”

Thấy tình cảnh trở nên mất khống chế, Hứa Tâm Tĩnh vội vàng lên tiếng khuyên giải: “Tử Dục, anh đi trước đi, em sẽ khuyên ông nội.”

Nói xong, cô không ngừng nháy mắt với Thẩm Tử Dục, kêu anh rời đi.

Thẩm Tử Dục tức giận nhìn ông nội Thẩm, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng khiến anh ta ngạt thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.