Sủng Vợ Lên Trời

Chương 377: Chương 377




Đường Ngọc Sở vừa rời đi, căn phòng lập tức rơi vào im lặng.

Tống An Kỳ dựa vào đầu giường, cầm cốc nước uống.

Ngược lại Thẩm Tử Dục trầm mặc nhìn cô, rất lâu sau mới lên tiếng, khẽ hỏi: “Sao không nói với anh?”

“Nói với anh cái gì?” Tống An Kỳ không hiểu nhìn anh ta.

“Nói với anh tâm trạng của em không tốt.”

Tống An Kỳ bĩu môi: “Không phải anh đang bận chuyện gia đình sao? Em không muốn khiến anh lo lắng.”

“Nhưng bây giờ em như thế này càng khiến anh lo lắng.” Thẩm Tử Dục bất lực mỉm cười: “An Kỳ, hai chúng ta ở bên nhau, anh không hi vọng em hiểu chuyện như vậy, như vậy anh sẽ cảm thấy người bạn trai như anh không có tác dụng gì cả.”

“Không đâu, Tử Dục.” Tống An Kỳ khẽ nói: “Anh còn phải bận tâm chuyện của ông nội anh, sao có thời gian quan tâm đến em chứ? Nên em chỉ có thể tự mình giải tỏa.”

“Em đang trách anh sao?” Thẩm Tử Dục thử thăm dò hỏi.

Tống An Kỳ nhướng mày: “Nếu như em nói đúng, anh sẽ làm sao?”

“Anh sẽ thế nào?” Thẩm Tử Dục cố ý nghiêm túc nghĩ, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên ý một nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn cô cũng dịu dàng như nước, anh khẽ nói: “Anh sẽ rất vui, như vậy anh mới có cảm giác em xem anh là bạn trai của em.”

Tống An Kỳ cắn môi khẽ cười, ánh mắt sâu xa nhìn anh.

Thẩm Tử Dục dịu dàng xoa đầu cô, khóe môi nở một nụ cười: “An Kỳ, anh có tin tốt muốn nói với em.”

“Tin tốt gì? Ông nội anh đồng ý chuyện của chúng ta rồi?” Nếu như là cái này, cô cảm thấy thật sự là một tin tức tốt, nếu như không phải thì cũng không xem là tin tức tốt.

Thẩm Tử Dục bật cười, cưng chiều véo mũi cô: “Rất nhanh ông nội sẽ đồng ý.”

“Thật sao?” Tống An Kỳ không thể tin được trợn tròn mắt: “Không phải vì muốn em vui nên anh mới dỗ dành em đấy chứ?”

“Không phải.” Thẩm Tử Dục cười lắc đầy: “Thật ra là Tâm Tĩnh chủ động nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước.”

“Cô ta?” Còn ngạc nhiên hơn khi nghe thấy ông nội Thẩm sẽ đồng ý, cô đưa tay lên sờ trán anh, cau mày nói: “Tử Dục, anh không bị sốt đấy chứ?”

Thẩm Tử Dục bất lực bỏ tay cô xuống: “Không phải, đây là sự thật, cái này là Tâm Tĩnh đã nói trước mặt ông nội.”

“Không thể nào!” Tống An Kỳ buột miệng nói ra, khóe môi nở nụ cười giễu cợt: “Trừ khi mặt trời mọc ở đằng tây, nếu không cô ta tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc đến chuyện muốn hủy bỏ hôn ước.”

“Em không tin cô ấy như vậy sao?”

Tống An Kỳ nhếch miệng: “Không phải không tin, mà là hoàn toàn không thể tin được. Mấy ngày trước Hứa Tâm Tĩnh mới dùng tiền để ép em, thậm chí còn uy hiếp em, sao có thể đột nhiên lại có lòng tốt như vậy? Chắc chắn có vấn đề.”

Chính vì cô đã từng tiếp xúc với Hứa Tâm Tĩnh, mới biết cô ta không giống với dáng vẻ dịu dàng ngây thơ như cô ta vẫn thể hiện ở bên ngoài, nói một cách đơn giản là một người đầy mưu mô.

Lúc nãy chị dâu dường như cũng nghi ngờ Tâm Tĩnh, bây giờ An Kỳ cũng nghi ngờ, Thẩm Tử Dục không thể không nghiêm túc suy nghĩ những lời Tâm Tĩnh đã nói, lẽ nào thật sự giống như An Kỳ nói, bên trong chắc chắn có vấn đề sao?

Nhưng, anh ta nhớ lúc Tâm Tĩnh nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước, không có một chút gì khiến người khác nghi ngờ, hơn nữa cảm thấy có chỗ không đúng.

Thấy anh ta không biết đang nghĩ gì, nghĩ đến mức có chút thất thần, Tống An Lỳ lên tiếng gọi anh: “Tử Dục….”

Nghe thấy âm thanh, Thẩm Tử Dục hoàn hồn lại: “Hả?”

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cô hỏi.

Anh cười: “Anh nghĩ đến vấn đề mà em nói.”

Anh nắm tay cô, nở mộ nụ cười dịu dàng: “An Kỳ, cho dù Tâm Tĩnh có mục đích khác hay không, cô ấy đã chủ động nhắc đến, vậy thì anh sẽ có cơ hội hủy bỏ hôn ước.”

Tống An Kỳ chỉ nhìn anh, không nói gì.

Anh nói tiếp: “An Kỳ, chúng ta kết hôn nhé.”

Đôi mắt Tống An Kỳ dần dần mở to, ánh mắt tràn đầy sự không thể tin được: “Anh….anh nói gì?”

Cô có nghe nhầm không?

Thẩm Tử Dục đưa tay cô đến bên khóe miệng, sau đó hôn một cái, nhìn cô đầy thâm tình, lặp lại từng từ từng chữ một: “Chúng ta kết hôn nhé.”

Cô không nghe nhầm.

Cô mím chặt môi, nhìn vào đôi mắt đen dịu dàng của anh, trong lòng có chút chua xót, lại có chút ngọt ngào.

Khóe mắt có chút ươn ướt, rất lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Thẩm Tử Dục cười, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, giống như muốn khảm cô vào cơ thể mình vậy.

Tống An Kỳ yên lặng dựa vào ngực anh, bên tai cô vang lên nhịp tim đập ổn định của anh, lúc này, cô cảm thấy bầu không khí đều trở nên ngọt ngào, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc.

….

Uống rượu lầm lỡ quả nhiên không sai.

Ứng Tiêu Tiêu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một khung cảnh xa lạ, bị dọa đến mức kích động ngồi bật dậy, trong đầu đột nhiên hiện lên 1 suy nghĩ….

Cô đã 419 rồi?

Sau đó, cô cảm thấy ngực mình lành lạnh.

Cô cứng ngắc cúi xuống, đồng tử đột nhiên co thắt lại, cô vội vàng kéo chăn che đi bộ ngực lõa lồ của mình, hét lên một tiếng.

“Sao vậy?”

Cánh cửa bị ai đó dùng lực đẩy vào, một bóng người hốt hoảng chạy vào.

Ứng Tiêu Tiêu quay đầu qua, lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, vành mắt lập tức đỏ lên.

“Thanh Chiêu….”

Thấy cô khóc, Lục Thanh Chiêu vội vàng đi đến, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Em….em….” Ứng Tiêu Tiêu nức nở, nói không hoàn chỉnh.

Lục Thanh Chiêu cau mày, hỏi lại một lần nữa: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Ứng Tiêu Tiêu lau nước mắt, nức nở nói: “Em….em…419 rồi.”

“419?” Lúc đầu Lục Thanh Chiêu không hiểu là ý gì, sau khi phản ứng lại, không kiềm chế được “phì” một tiếng, cười haha.

Ứng Tiêu Tiêu đang chìm trong đau buồn, nhìn thấy anh cười, nước mắt lập tức biến mất, bất mãn hỏi: “Cười cái gì? Có cái gì buồn cười sao?”

Lục Thanh Chiêu cười đến mức không kiểm soát được, chỉ vào cô: “Em….nghĩ là em qua đêm với người khác sao?”

Ứng Tiêu Tiêu cau này, lẽ nào không phải?

Thấy khuôn mặt cô tràn đầy sự mơ hồ, không biết gì cả, Lục Thanh Chiêu cười càng càn rỡ, cả căn phòng đều là tiếng cười của anh.

Ứng Tiêu Tiêu bực mình: “Lục Thanh Chiêu, anh như thế này là có ý gì? Rốt cuộc anh có phải là bạn trai của em không, em qua đêm với người khác buồn cười như vậy sao?”

Nghe thấy vậy, Lục Thanh Chiêu vội vàng nhịn cười, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, anh nhìn Ứng Tiêu Tiêu đang tức giận, khẽ ho một tiếng, thẳng người, nói một cách rất nghiêm túc: “Nếu như em thật sự qua đêm với người khác, anh sẽ giết người đàn ông kia.”

Ý của anh là….cô không qua đêm với người khác?

Vậy tại sao cô không mặc quần áo?

Suy nghĩ một lúc, cô cúi đầu vén chăn lên, chân mày nhướng lên, cô quả thật không mặc quần áo.

Nhìn thấy hành động của cô, Lục Thanh Chiêu cười nói: “Tối qua em uống rượu, nôn ra khắp người, ở chỗ anh không có quần áo của phụ nữ, nên….em hiểu đó.”

Cô hiểu?

Cô không hiểu gì cả!

“Lục Thanh Chiêu!” Nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ lúc nãy của mình, Ứng Tiêu Tiêu tức giận cầm gối lên ném về phía anh.

Lục Thanh Chiêu đỡ lấy, sau đó cười haha nói: “Quần áo cũng đã khô rồi, anh để trong phòng tắm, em thay xong rồi đi ra nhé.”

Nói xong, không đợi Ứng Tiêu Tiêu phản ứng lại, anh quay người rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.