Sủng Vợ Lên Trời

Chương 385: Chương 385




“Cô...” Hàn Minh Nhân giơ tay lên, đột nhiên, tay anh ta khựng lại.

Vì cô ta nhìn chằm chằm anh ta, mắt tràn đầy hận ý lạnh lẽo, tay bất giác run rẩy, anh ta thoáng chốc bình tĩnh lại.

Nhớ tới lời mình nói với cô ta, còn xém chút nữa đánh cô ta, anh ta ảo não vò đầu, sau đó hít sâu một hơi, áy náy nhìn cô ta: “Thiên Thiên, xin lỗi, là anh không đúng, anh không nên đối xử với em như vậy.”

Anh ta nhận sai không khiến Dương Thiên Thiên cảm thấy dễ chịu hơn, cô ta cười lạnh: “Đừng vậy, anh không phải khinh thường tôi sao? Sao còn xin lỗi tôi chứ?”

Giọng điệu cô ta tràn đầy trào phúng.

Sắc mặt Hàn Minh Nhân lúc xanh lúc trắng, rất xấu hổ, anh ta vươn tay muốn nắm lấy tay cô ta, lại bị cô ta tránh đi, tay chỉ có thể cứng ngắc trong không trung.

“Thiên Thiên, em đừng tức giận, được không?” Anh ta khẩn cầu.

Dương Thiên Thiên cười: “Tôi không tức giận, sao tôi dám tức giận anh chứ? Nếu tôi tức giận, anh sẽ đánh tôi.”

Giọng nói lãnh đạm của cô ta khiến trong lòng Hàn Minh Nhân không thoải mái, anh ta mím môi, sau đó bất đắc dĩ nói: “Em cũng hất nước anh rồi, sao có thể không tức giận chứ?”

Dương Thiên Thiên quay đầu đi, cắn môi không lên tiếng.

Hàn Minh Nhân bước tới, thấp giọng dỗ dành: “Thiên Thiên, đừng giận nữa, nếu không sẽ không tốt cho con.”

“Anh còn nhớ tới con à, tôi cho rằng anh quên rồi!” Dương Thiên Thiên không vui lườm anh ta.

Hàn Minh Nhân lập tức cười: “Không có, anh không quên. Sao anh có thể quên chứ, Thiên Thiên ngoan của anh.”

Nghe thấy giọng nói ấm áp của anh ta, Dương Thiên Thiên thoáng chốc mềm lòng, nhưng vẫn không muốn tha thứ cho anh ta quá nhanh, thế là bất mãn bĩu môi: “Tôi nào phải Thiên Thiên ngoan của anh, anh cũng khinh thường tôi, khinh thường nhà họ Dương, cũng muốn quay về cạnh tiện nhân đó rồi.”

“Anh không có khinh thường em, đó chỉ là lời nói lúc tức giận nói theo lời của em thôi. Hơn nữa anh cũng không muốn quay về bên Tống An Kỳ, anh chỉ là cố gắng vì tương lai của chúng ta và con mà thôi.”

“Vậy sao?” Dương Thiên Thiên bĩu môi, quay đầu, híp mắt nhìn anh ta: “Vậy anh thành thực khai báo, có phải anh đi gặp Tống An Kỳ không.”

Hàn Minh Nhân im lặng.

“Anh thật sự đi gặp cô ta!” Cảm xúc không dễ dàng gì mới thả lỏng của Dương Thiên Thiên lập tức lại dâng trào.

Hàn Minh Nhân vội an ủi: “Đúng, anh gặp cô ta, nhưng anh là đi gặp ba mẹ cô ta.”

“Ba mẹ cô ta?” Dương Thiên Thiên nhíu mày: “Anh đi gặp họ làm gì?”

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi?” Dương Thiên Thiên cho rằng mình nghe nhầm, không dám tin nhìn anh ta: “Hàn Minh Nhân, có phải anh điên rồi không? Anh đi xin lỗi gì họ chứ?”

Sau đó cô ta phản ứng lại, con ngươi lập tức mở to: “Hàn Minh Nhân, anh thật sự muốn quay về bên cạnh Tống An Kỳ!”

Muốn có được sự tha thứ của ba mẹ tiện nhân đó, sau đó thuận thế quay về với tiện nhận đó sao?

Thật sự có lòng nha!

Hàn Minh Nhân rất bất lực: “Thiên Thiên, em có thể đừng tự nghĩ nhiều như vậy không?”

“Vậy anh nói.” Tốt nhất anh ta có thể cho mình giải thích hài lòng, nếu không anh ta không xong với cô ta đâu.

“Anh chỉ là đi xin lỗi, dù sao họ từng đối xử tốt với anh như vậy, anh tổn thương họ, phải xin lỗi. Còn nữa, anh cũng biết tập đoàn bây giờ đã bị thu mua rồi, ba em bây giờ chỉ là một cổ đông, gần như đã không còn thực quyền nữa, cho nên anh muốn đoạt lại quyền quản lý tập đoàn thay ba em.”

Anh ta vừa nói ra câu này, Dương Thiên Thiên đã hiểu rõ hết.

“Anh muốn tiếp cận người nhà họ Tống, tiếp cận Tống An Kỳ, tốt nhất là khiến cô ta lại lần nữa quay về bên cạnh anh, như vậy cô ta có thể âm thầm giúp anh, phải không?”

“Thông minh!” Hàn Minh Nhân thân thiết nhéo mũi cô ta: “Cho nên, anh giải thích như vậy em hài lòng chứ?”

“Không hài lòng.” Điểm xuất phát của anh ta tốt, nhưng nếu để tiện nhân đó quay về cạnh anh ta lần nữa, cô ta thế nào cũng không thể tiếp nhận được.

Hàn Minh Nhân hiểu điều cô ta không thể tiếp nhận là gì, bèn khẽ dỗ dành: “Không sao, anh chỉ là lợi dụng cô ta mà thôi, người anh yêu là em.”

Dương Thiên Thiên quay đầu chăm chú nhìn anh ta, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Được, em tin anh.”

Bất kể thế nào, cô ta cũng sẽ không để tiện nhân Tống An Kỳ đó đắc ý quá lâu, thứ thuộc về cô ta, thuộc về nhà họ Dương, cô ta sẽ đoạt lại hết.

...

Đường Ngọc Sở và Hình Sơn nói chuyện tới chiều, lúc về tới nhà đã hơn bảy giờ tối rồi.

Điều khiến cô ngoài ý muốn là Triều Dương đã về, Thanh Chiêu cũng tới.

“Chị dâu, chị về rồi.” Lục Thanh Chiêu quay đầu nhìn cô.

Cô cười cười, sau đó đi tới, tùy tiện vứt túi lên sofa, đặt mông ngồi xuống cạnh Lục Triều Dương, mỉm cười nhìn Lục Thanh Chiêu, trêu chọc: “Tiêu Tiêu tối nay không cùng cậu à.”

“Đúng vậy, cho nên em liền tới cùng hai người.” Lục Thanh Chiêu nói rất đứng đắn.

“Bớt đê!” Đường Ngọc Sở phất tay, ngả ra sau dựa vào sofa, không chút khách sáo vạch trần mục đích anh ta tới đây: “Cậu chính là tới ăn ké.”

“Vẫn là chị dâu hiểu em.” Lục Thanh Chiêu bất đắc dĩ cười.

Đường Ngọc Sở cười cười, sau đó nghiêng đầu nhìn Lục Triều Dương bên cạnh: “Triều Dương, hôm nay sao anh về sớm vậy?”

Anh không phải nói gần đây công việc khá bận, có thể trễ chút mới về sao?

Lục Triều Dương khẽ nhướn mày, khóe môi nhếch lên như có như không: “Anh còn cho rằng em không nhìn thấy anh chứ?”

Đường Ngọc Sở sững sốt, lập tức phản ứng lại anh đang oán hận mình không nói chuyện với anh trước nhất, cô không nhịn được phì cười: “Sao em có thể không nhìn thấy anh chứ?”

“Lão đại, anh đang ghen với em sao?” Lục Thanh Chiêu cười hề hề hỏi.

Ánh mắt như dao chiếu tới, nụ cười trên mặt anh ta cứng ngắc, vội ngượng ngùng sờ mũi, đứng dậy: “Em đi xem thím Ngô làm cơm xong chưa.”

Sau đó chuồn mất.

Thấy vậy, Đường Ngọc Sở không nhịn được cười ra tiếng: “Triều Dương, anh xem anh kìa, dọa Thanh Chiêu sợ chạy rồi.”

“Không sợ chạy, để cậu ta làm bóng đèn sao?” Lục Triều Dương vươn tay vén tóc bên má cô ra sau tai, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Anh muốn ở riêng cùng em.”

Đường Ngọc Sở mím môi cười, con ngươi xinh đẹp tràn đầy tia sáng nhàn nhạt, tỏa ra ánh sáng lung linh, rất xinh đẹp.

“Hôm nay đi đâu? Sao trễ vậy mới về?” Anh hỏi.

“Cùng đội trường Hình tới bệnh viện, sau đó lại cùng anh ta dò xét vụ án cả chiều, cho nên mới về trễ.”

Anh gật đầu, lại hỏi: “Vậy tình hình thế nào?”

Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Triệu Uyển Nhan vẫn không chịu thừa nhận mình đẩy bác Triệu xuống lầu, kiên quyết là tự bác Triệu ngã.”

Lục Triều Dương nhíu mày: “Nếu bà ta không thừa nhận, lại không có bằng chứng hữu hiệu chứng minh bà ta đẩy, vậy cho dù bác Triệu nói là bà ta đẩy, cũng không có cách nào định tội bà ta.”

“Cho nên, em rất đau đầu.” Đường Ngọc Sở dẫu môi, tựa đầu lên vai anh, khẽ hỏi: “Triều Dương, anh nói em nên làm thế nào?”

Nếu không thể khiến Triệu Uyển Nhan chịu trừng phạt thích đáng, cô nghĩ cô cũng sẽ không an lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.