Sủng Vợ Lên Trời

Chương 388: Chương 388




Đường Ngọc Sở và bác Triệu chính thức kiện Triệu Uyển Nhan lên toà án với tội danh bao gồm có ý định giết người, giết người chưa thành và làm giả giấy tờ, nếu tội danh thành lập thì Triệu Uyển Nhan phải ngồi tù ít nhất mười năm.

Chuyện ống thở của Đường Tùng bị cắt đã có video giám sát làm chứng, cho dù Triệu Uyển Nhan thề thốt phủ nhận người trong video không phải là mình, nhưng sau khi phân tích kỹ thuật thì xác nhận người kia là Triệu Uyển Nhan.

Còn có chuyện bà ta làm giả giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, sau khi phân tích chữ viết, mặc dù bắt chước rất giống nhưng không phải do Đường Tùng tự mình ký tên.

Hai bản án này đã xác định tội danh của Triệu Uyển Nhan, nhưng bà ta lấy lý do không khoẻ tìm người bảo lãnh chờ xét xử, hai bản án này cũng tạm thời gác lại.

Lần này bởi vì bản án của Bác Triệu nên hai bản án kia cũng bắt đầu thẩm tra xử lí, dưới yêu cầu của Đường Ngọc Sở thì toà án yêu cầu Triệu Uyển Nhan kiểm tra sức khỏe một lần nữa để xác định có bệnh nặng hay không.

Để tránh có người làm giả kết quả kiểm tra, toà án đã phái người đến bệnh viện giám sát toàn bộ quá trình, không cho phép có người làm giả bao che.

“Ngọc Lam, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Ở cửa phòng siêu âm, Triệu Uyển Nhan nắm chặt tay Cố Ngọc Lam, hoảng hốt luống cuống nhìn người bên tòa án phái tới đứng bên cạnh.

Xem ra người bên toà án sẽ giám sát rất căng, từ lúc kiểm tra đến khi ra kết quả cũng không rời, còn có một người nhìn bác sĩ kiểm tra nên bọn họ không thể nào làm giả kết quả được.

Cố Ngọc Lam nhíu mày lại, cô ta cũng không biết phải gì, Đường Ngọc Sở đã xin tòa án làm kiểm tra một lần nữa, cô ta vốn nghĩ kiểm tra thì kiểm tra, cô ta đã mua chuộc được bác sĩ, nhưng không nghĩ tới toà án sẽ phái người tới giám sát, điều này đã chặt đứt đường lui của bọn họ.

Nếu kết quả kiểm tra của mẹ cô ta khỏe mạnh, vậy thì có nghĩa bọn họ đang nói dối, toà án sẽ chấp nhận lời khai của Đường Ngọc Sở, cứ như vậy sẽ càng bất lợi cho bọn họ.

Không được, cô ta cần phải nghĩ cách.

Cố Ngọc Lam cắn môi, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Triệu Uyển Nhan: “Mẹ, lát nữa mẹ giả bệnh, cứ cố gắng thể hiện đau đớn càng nhiều càng tốt, sau đó con sẽ gọi bác sĩ tới.”

“Làm như vậy có được không?” Triệu Uyển Nhan không yên tâm nhìn cô ta.

Cố Ngọc Lam gật đầu: “Được mà, mẹ cứ làm theo lời con nói.”

Triệu Uyển Nhan nhíu mày, hiện tại tình hình cũng không cho phép bà nghĩ nhiều, cũng chỉ có thể làm theo lời con gái nói.

Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau không bao lâu, Triệu Uyển Nhan đột nhiên che ngực, rên rỉ nói: “Ôi trời ơi...”

“Mẹ, mẹ sao vậy?” Cố Ngọc Lam hoảng sợ!

“Ngực mẹ đau...” Triệu Uyển Nhan không ngừng ôm ngực, vẻ mặt nhăn nhó, nhìn có vẻ rất đau đớn.

“Bác sĩ, bác sĩ...” Cố Ngọc Lam ôm vai Triệu Uyển Nhan, vẻ mặt nôn nóng kêu lớn.

Bác sĩ nghe tin chạy tới nhìn thấy vẻ mặt Triệu Uyển Nhan đau đớn thì lập tức gọi những người khác đưa Triệu Uyển Nhan vào phòng cấp cứu.

Người của toà án im lặng nhìn mọi chuyện xảy ra, sau đó lấy ra điện thoại thông báo cho Hình Sơn và Đường Ngọc Sở.

...

Đường Ngọc Sở và Hình Sơn chạy tới bệnh viện thì Triệu Uyển Nhan đã ra khỏi phòng cấp cứu, quay về phòng bệnh.

“Bà ta coi chúng ta là đồ ngốc sao? Cũng dám dùng thủ đoạn này?” Ở trước phòng bệnh, vẻ mặt Hình Sơn khinh thường nói với Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở nhún vai: “Có thể. Dù sao hiện tại chúng ta tùy cơ ứng biến, bà ta càng muốn nghĩ cách trốn tội, chúng ta càng không thể để bà ta làm được.”

Hình Sơn gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Anh ta nói xong thì hai người đi vào phòng bệnh.

Đường Ngọc Sở đi vào phòng bệnh, Cố Ngọc Lam nhìn thấy cô thì lập tức chạy tới, cô còn chưa kịp phản ứng thì phòng bệnh vang lên tiếng “Chát”.

Sau đó Cố Ngọc Lam tức giận không nhịn được rống lên: “Đường Ngọc Sở, nếu mẹ tôi có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”

Đường Ngọc Sở che khuôn mặt đau rát, đầu lưỡi liếm khóe môi có vị máu tươi.

Cố Ngọc Lam đã dùng hết sức vào cái tát, lỗ tai của cô “Ong ong”, gương mặt đau đến tê dại.

Đường Ngọc Sở cắn môi, đáy mắt lóe lên sự tàn nhẫn, trừng mắt nhìn Cố Ngọc Lam, khóe môi cười lạnh: “Cố Ngọc Lam, cô dám đánh tôi?”

Cố Ngọc Lam hừ lạnh một tiếng: “Tôi đánh cô thì sao? Tôi đánh người không có lương tâm như cô còn ngại dơ tay của mình nữa.”

Cô không có lương tâm?

Đây đúng là chuyện nực cười!

Đường Ngọc Sở không nhịn được cười lớn, nhân lúc cô không chú ý thì cô ta tát vào mặt cô, cô hơi nhíu mày, sau đó ngừng cười, vẻ mặt cô nhìn Cố Ngọc Lam đầy mỉa mai: “Cố Ngọc Lam, cô đúng là vừa ăn cướp vừa la làng? Ai không có lương tâm thì trong lòng cô biết rõ nhất.”

Hai người không hề yếu thế giằng co, không khí lại đông cứng.

“Được rồi, chúng ta đến đây không phải xem cô khóc lóc om sòm.” Hình Sơn đi tới, lạnh lùng nhìn Cố Ngọc Lam, sau đó ánh mắt lo lắng dừng trên gò má của Đường Ngọc Sở đã sưng lên thì nhíu mày: “Cô Đường, tôi nghĩ cô đi kiểm tra thương tích, sau đó có thể kiện cô ta tội cố ý đánh người.”

Đường Ngọc Sở hơi nhíu mày: “Cảm ơn đội trưởng Hình nhắc nhở, nếu không thì tôi đã quên phải làm như vậy.”

Nhưng cô thích ăn miếng trả miếng, nếu đối phương không nói đạo lý, vậy thì cô cần gì phải nói lý lẽ chứ?

Hình Sơn gật đầu, ngược lại nhìn về phía trên Triệu Uyển Nhan nhắm mắt trên giường bệnh, giọng lạnh lùng hỏi: “Cô Cố, mẹ cô xảy ra chuyện gì?”

“Đột nhiên phát bệnh tim.”

“Bệnh tim?” Hình Sơn nhướng mày: “Bệnh này đến thật đúng lúc.”

Trong giọng nói tràn đầy châm chọc, anh ta sâu xa nhìn Cố Ngọc Lam, sau đó đi đến giường bệnh cẩn thận nhìn Triệu Uyển Nhan từ trên cao xuống.

“Cảnh sát Hình, anh có ý gì?” Cố Ngọc Lam đi theo, giọng nói không vui chất vấn nói.

“Giống như cô đã suy nghĩ.” Hình Sơn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, giọng lạnh lùng nói.

Cố Ngọc Lam lập tức đen mặt lại, lớn giọng nói: “Cảnh sát Hình, mẹ tôi đã như vậy, anh còn nghi ngờ bệnh tình của bà ấy, có phải bà ấy chết đi thì mấy người mới tin đúng không?”

Đội trưởng Hình quay đầu lạnh lùng liếc cô ta một cái cũng không quan tâm đến cô ta, anh ta đưa mắt nhìn về phía Đường Ngọc Sở: “Cô Đường, cô đến đây xem một chút.”

Đường Ngọc Sở nghe vậy thì đi tới giường bệnh.

“Sao vậy?” Đường Ngọc Sở hỏi.

“Không có gì, tôi muốn cho cô xem có người giả vờ ngủ.” Hình Sơn ra hiệu cô nhìn Triệu Uyển Nhan.

Cố Ngọc Lam nghe thế thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

Đường Ngọc Sở nhìn qua, đuôi lông mày nhếch lên, sau đó cúi đầu, lúc cô cúi đầu thì thấy mí mắt Triệu Uyển Nhan động đậy.

Nếu người ngủ thật thì sao mí mắt có thể động đậy chứ?

Cô không nhịn được cười nhạo: “Triệu Uyển Nhan, bà giả vờ thì cũng phải giả vờ cho thật một chút chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.