Sủng Vợ Lên Trời

Chương 392: Chương 392




Bởi vì Thẩm Tử Dục đã đồng ý với Hứa Tâm Tĩnh sẽ ăn cơm với cô ta, cho nên hôm nay anh ta thật sự bớt thời gian ăn cơm với cô ta, sau khi ăn cơm xong thì cô ta lại muốn anh ta đi dạo phố với mình.

Nói thật, anh ta và An Kỳ hẹn hò một thời gian, nhưng anh ta vẫn chưa dạo phố với An Kỳ.

Lúc đầu anh ta không đồng ý nhưng Hứa Tâm Tĩnh đau khổ cầu xin, anh ta vẫn đồng ý.

Trái ngược với Hứa Tâm Tĩnh bừng bừng khí thế đi dạo từng cửa hàng, Thẩm Tử Dục có chút mất tập trung.

Lúc đầu anh ta muốn ăn cơm với Tâm Tĩnh xong thì sẽ đưa cô ta về nhà, sau đó đi tìm An Kỳ, nhưng hiện tại đi dạo phố cũng không biết đến khi nào.

Anh ta đưa tay nhìn đồng hồ, trên mặt tuấn tú càng thêm không kiên nhẫn.

“Anh ba, cửa hàng quần áo kia có vẻ không tệ, chúng ta đi qua xem đi.” Hứa Tâm Tĩnh đắm chìm trong chuyện anh ta đồng ý đi với mình nên xem nhẹ sự mất kiên nhẫn của anh ta.

Cô ta kéo tay anh ta: “Anh ba, chúng ta qua đó đi.”

Thẩm Tử Dục hơi cụp mắt xuống, tầm mắt dừng bàn tay đang kéo mình, sau đó không dấu vết rút tay lại, cười nhạt nói: “Anh không đi với em được.”

Anh ta nói xong thì lấy ví tiền ra, rút một tấm thẻ đưa cho cô ta: “Em thích thì mua, anh thanh toán.”

Hứa Tâm Tĩnh nhìn lướt qua tấm thẻ, hai tay bên hông nắm chặt lại rồi buông ra, đưa tay nhận thẻ, cô ta nhoẻn miệng cười: “Anh ba, em sẽ không khách sáo.”

“Em cứ mua đi.” Thẩm Tử Dục sờ đầu cô ta, sau đó tạm biệt rồi rời đi trước.

Hứa Tâm Tĩnh nhìn dáng vẻ anh ta rời đi dần biến mất trong đám người thì cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay, khóe môi cong lên mỉa mai, cô ta không phải muốn một tấm thẻ lạnh như băng như thế, mà là anh ta đi với mình.

Anh ta rời đi, cô ta cũng không có hứng thú tiếp tục đi dạo.

Cô ta đi đến đầu phố, định đi qua đường lớn đến bên kia đón xe taxi.

Cô ta vừa ngước mắt thì thấy người ngồi bên cửa sổ trong quán cà phê đối diện, đuôi lông mày nhếch lên, nụ cười mỉa mai càng sâu.

Sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế chứ?

“Sao Thẩm Tử Dục lại đi với cô ta?”

Ứng Tiêu Tiêu nhìn hai người Đường Ngọc Sở nhìn ra ngoài thì cô ấy cũng nhìn theo, lúc cô ấy nhìn thấy Thẩm Tử Dục và Hứa Tâm Tĩnh thì kinh ngạc mở to mắt.

“Cô ta là ai?” Đường Ngọc Sở quay đầu hỏi cô ấy.

“Hứa Tâm Tĩnh, vợ chưa cưới của Thẩm Tử Dục.”

Đáp án này làm cho Đường Ngọc Sở rất kinh ngạc, cô lo lắng nhìn về phía Tống An Kỳ lại thấy cô ấy rất bình tĩnh, làm cho người khác không nhìn ra suy nghĩ của mình.

Sau đó cô tiếp tục nhìn về phía nam nữ đang nói chuyện ở đường phố đối diện.

Bởi vì cách quá xa nên chỉ có thể thấy Thẩm Tử Dục nói gì đó với Hứa Tâm Tĩnh, sau đó rời đi.

Sau đó Hứa Tâm Tĩnh đang chuẩn bị qua đường thì phát hiện bọn họ, đứng tại chỗ nhìn bọn họ một lúc lâu, sau đó mới qua đường lớn, đi vào quán cà phê.

“Mẹ nó, không lẽ cô ta muốn đến tìm chúng ta sao?” Ứng Tiêu Tiêu không thể tin được nhìn hai người Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở nhíu mày lại: “Có lẽ.”

Quả nhiên, Hứa Tâm Tĩnh thật sự đi tới trước mặt bọn họ, nở nụ cười hiền lành: “Xin chào.”

Lúc trước Đường Ngọc Sở cũng chưa gặp qua Hứa Tâm Tĩnh, chỉ nghe được hai người bạn tốt nhắc tới, mà bọn họ miêu tả Hứa Tâm Tĩnh là: Bề ngoài bình thường, nhìn ngây thơ vô hại nhưng lòng dạ rất sâu.

Cô thật sự nhìn thấy người thật mới có một cảm giác khác.

Bề ngoài bình thường là thật, nhưng nụ cười trên mặt vô cùng chân thành hiền lành, không nhìn ra được lòng dạ mưu mô.

“Hứa Tâm Tĩnh, tôi nghĩ chúng ta không thân thiết đến mức chào hỏi nhau.” Ứng Tiêu Tiêu cười lạnh, vẻ mặt đầy mỉa mai.

Trên mặt Hứa Tâm Tĩnh lộ ra sự xấu hổ, cô ta cười cười: “Đúng là không thân thiết.”

Khi Tống An Kỳ nhìn thấy Tử Dục và Hứa Tâm Tĩnh đi với nhau thì trong lòng đã sớm gợn sóng mãnh liệt, nhưng cô không muốn bạn tốt lo lắng, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô ấy cầm ly nước uống, từ đầu đến cuối không nhìn Hứa Tâm Tĩnh một cái.

Đường Ngọc Sở là bạn tốt của cô ấy nên nhìn ra được suy nghĩ của cô ấy, rõ ràng trong lòng khó chịu đến chết nhưng lại giả vờ không thèm để ý, nhẹ nhàng như mây gió.

Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ giật khóe miệng, sau đó giả vờ mở miệng hỏi: “Cô Hứa, Tử Dục về rồi sao? Hay là đi đâu?”

“Anh ấy đã về trước.” Hứa Tâm Tĩnh cười đáp: “Anh ấy đưa tôi đi dạo phố, nhưng một người đàn ông không thích đi dạo phố nên đi về trước.”

Cô ta nói lời này thì trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt, rất tự nhiên.

“Đi về trước rồi à.” Đường Ngọc Sở có chút đáng tiếc cong môi: “Tôi vốn định nói cậu ta đưa An Kỳ về nhà.”

Hứa Tâm Tĩnh cười: “Tôi đoán anh về trước là vì muốn đến tìm cô Tống.”

Hứa Tâm Tĩnh nhìn về phía Tống An Kỳ, khóe miệng càng cười sâu hơn: “Cô Tống, hay là cô gọi điện thoại cho anh ba của tôi, nói anh ấy quay lại đón cô.”

Tống An Kỳ nghe vậy thì quay đầu liếc cô ta một cái: “Không cần cô Hứa lo lắng.” Giọng điệu bình tĩnh không mang theo một chút gợn sóng.

Nụ cười trên mặt Hứa Tâm Tĩnh cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại: “Cô Tống, lúc trước là tôi không đúng, hy vọng cô có thể bao dung tha thứ cho tôi.”

Tống An Kỳ kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được cô ta lại xin lỗi chuyện lúc trước, còn mong sự tha thứ.

Chuyện này có vẻ không đúng lắm?

“Hứa Tâm Tĩnh, cô đang giở trò hề gì nữa?” Ứng Tiêu Tiêu lạnh giọng nói.

Lúc trước cô ta dùng tiền sỉ nhục An Kỳ, còn uy hiếp An Kỳ, bây giờ chưa được bao lâu thì thái độ lại thay đổi lớn như thế, không thể nào không nghi ngờ đúng không?

“Không có giở trò gì cả. Tôi thật lòng xin lỗi cô Tống.” Hứa Tâm Tĩnh cười với Ứng Tiêu Tiêu, sau đó nói: “Tôi đã quyết định hủy bỏ hôn ước với anh ba, cho nên mấy người không cần chán ghét tôi.”

“Hủy bỏ hôn ước?” Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tống An Kỳ: “An Kỳ, Thẩm Tử Dục có nói chuyện này chưa?”

“Cậu ấy có nói.” Người trả lời là Đường Ngọc Sở.

“Ngọc Sở, cậu biết sao?” Ứng Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc nhìn cô.

Đường Ngọc Sở gật đầu: “Ừ, tớ biết. Tử Dục đã nói với tớ rồi.”

“Thiệt hay giả vậy?” Ứng Tiêu Tiêu vẫn không tin Hứa Tâm Tĩnh sẽ có lòng tốt như vậy, chắc chắn có ý đồ khác.

Hứa Tâm Tĩnh nhìn ra sự nghi ngờ của bọn họ nên cười nói: “Tôi biết hiện tại mấy người không tin tưởng, nhưng mấy người sẽ nhanh chóng tin tưởng.”

Sự chắc chắn của cô ta làm cho Đường Ngọc Sở hơi nhướng mày, cô suy nghĩ một lát, sau đó hỏi: “Ông nội của Tử Dục sẽ đồng ý sao?”

“Không đồng ý. Nhưng tôi sẽ khuyên ông ấy.”

“Cô cảm thấy mình sẽ khuyên được sao?” Đường Ngọc Sở lại hỏi.

Hứa Tâm Tĩnh thu lại nụ cười: “Có công mài sắt có ngày nên kim.”

Cô ta không hề che giấu sự tự tin trên mặt làm cho Đường Ngọc Sở không nhịn được tin tưởng cô ta thật lòng muốn hủy bỏ hôn ước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.