Sủng Vợ Lên Trời

Chương 404: Chương 404: Cố ý vu oan hãm hại




Bởi vì cái gọi là nhà dột gặp mưa lớn, chuyện của An Kỳ còn chưa giải quyết xong, ở bên phía của Tiêu Tiêu cũng xảy ra chuyện.

Chú Ứng bởi vì tội tham ô mà bị đoàn thanh tra bắt đi, lúc nghe thấy tin tức này, Đường Ngọc Sở rất kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, chú Ứng chính là một người đàng hoàng và có nguyên tắc, sao lại có thể làm ra chuyện như thế này được?

Lúc Đường Ngọc Sở chạy tới nhà họ Ứng, Ứng Tiêu Tiêu đang an ủi dì Ứng khóc đến không thể kiềm chế được.

“Mẹ, ba không phải là loại người như vậy đâu, con tin tưởng rất nhanh sẽ được về nhà thôi.”

Ứng Tiêu Tiêu không tin ba của mình sẽ đi một bước đi nguy hiểm dưới tình huống không hay như hiện tại, làm ra chuyện bất lợi cho mình.

“Tiêu Tiêu... nếu như ba của con...” Mẹ Ứng khóc đến nổi ngay cả nói cũng không thể nói cho hoàn chỉnh.

“Mẹ đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, mẹ phải có lòng tin với ba mới được, ba sẽ trở về rất nhanh thôi.” Ứng Tiêu Tiêu vỗ vỗ lưng của mẹ mình, kéo bà vào trong ngực.

Nhìn thấy dì Ứng khóc thảm thương như vậy, trong lòng của Đường Ngọc Sở cũng không dễ chịu, cô bước đến nhẹ giọng gọi: “Dì ơi, Tiêu Tiêu.”

Ứng Tiêu Tiêu với mẹ Ứng nghe thấy âm thanh, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Ngọc Sở.” Tiêu Tiêu mỉm cười với Đường Ngọc Sở, có thể nhìn thấy được nụ cười này của cô ấy rất miễn cưỡng.

Mẹ Ứng lau nước mắt, cũng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Ngọc Sở, con tới rồi đó à.”

Nhìn nụ cười miễn cưỡng của bọn họ, trong lòng của Đường Ngọc Sở lại càng khó chịu hơn.

“Tiêu Tiêu, dì, chú nhất định sẽ bình an trở về.” Đường Ngọc Sở biết lời an ủi như thế này nghe rất bất lực, nhưng mà lúc này cô cũng không nói ra được những lời khác.

Ứng Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào Đường Ngọc Sở một hồi lâu, sau đó quay đầu lại dịu dàng nói với mẹ của mình: “Mẹ, con nói chuyện với Ngọc Sở một chút nha, lập tức quay lại với mẹ ngay.”

Mẹ Ứng gật đầu: “Ừ, các con đi đi.”

Đường Ngọc Sở thắc mắc nhìn Ứng Tiêu Tiêu, chỉ thấy Tiêu Tiêu đứng dậy lôi kéo cô đi ra sân sau.

Đợi hai người đi ra đến sân sau, Ứng Tiêu Tiêu mới buông lỏng tay ra, đưa lưng về phía Đường Ngọc Sở.

“Tiêu Tiêu, cậu có cái gì muốn nói với tớ hả?” Đường Ngọc Sở mở miệng hỏi trước.

“Ngọc Sở... Ứng Tiêu Tiêu xoay người lại, nhìn bộ dạng của cô cứ như là muốn nói rồi lại thôi.

Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Tiêu Tiêu, giữa hai người chúng ta có cái gì mà không thể nói à?”

Ứng Tiêu Tiêu cắn cắn môi, sau đó hít một hơi thật sâu, nói trong một hơi: “Ngọc Sở, cậu có thể nhờ tổng giám đốc Lục giúp ba của tớ một chút được không?”

Hóa ra là vì cái này, cho nên cô mới khó mở miệng như vậy.

Đường Ngọc Sở cười cười, sau đó nói: “Tiêu Tiêu thật ra thì sau khi biết chuyện của chú Ứng, tớ đã kêu Triều Dương giúp đỡ điều tra là chuyện gì rồi.”

Nghe vậy, trong nháy mắt Ứng Tiêu Tiêu liền đỏ cả vành mắt: “Ngọc Sở, cảm ơn cậu.”

Đường Ngọc Sở lắc đầu, nói: “Giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy đâu, chú với dì Ứng đối xử với tớ tốt như vậy, tớ vì bọn họ làm một chút chuyện cũng nên mà.”

Ứng Tiêu Tiêu ứa nước mắt nhìn cô, đây chính là tình bạn giữa ba người các cô, cho dù là chuyện của ai thì hai người còn lại kiểu gì cũng sẽ cố gắng hết sức mà giúp đỡ.

“Cho nên...” Đường Ngọc Sở nắm chặt tay của cô ấy, nắm thật chặt, cho cô một nụ cười trấn an: “Cậu không cần phải lo lắng đâu, tớ tin tưởng chú Ứng tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó, rồi cũng sẽ trả lại cho ông ấy sự trong sạch.”

Ứng Tiêu Tiêu gật đầu, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt.

Nhìn thấy cô ấy khóc, khóe mắt của Đường Ngọc Sở cũng nhịn không được mà ẩm ướt, đưa tay lau nước mắt giúp cho cô ấy, giọng nói bất đắc dĩ: “Cái đồ ngốc này, cậu chính là người mạnh mẽ trong ba chúng ta đó, tại sao lại khóc rồi?”

“Ngọc Sở...” Ứng Tiêu Tiêu nhào vào trong ngực của cô khóc không thể kiềm chế được.

Bởi vì cô sợ lo lắng khổ sở thì mẹ của cô sẽ càng thêm khó chịu, hơn cho nên cô vẫn cố nhịn cảm giác khó chịu của mình, bây giờ ở trước mặt Ngọc Sở đang quan tâm tới mình, cô ấy thỏa thích bộc phát ra.

Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô ấy, cũng không nói quá nhiều, chỉ là lẳng lặng ở bên cạnh của cô ấy.

...

“Ông ấy vẫn ra tay.”

Lục Triều Dương nghe thấy báo cáo của Tô Lân, trên gương mặt tuấn tú xuất hiện vẻ mặt đông cứng.

Ba của Tiêu Tiêu đột nhiên bị người khác báo cáo nặc danh tham ô hối lộ, chuyện này vốn dĩ đã rất kỳ lạ rồi.

Ngọc Sở nhờ anh hỗ trợ điều tra tình huống, anh lập tức kêu Tô Lân đi điều tra.

Vừa mới điều tra xong, chuyện này quả nhiên không đơn giản như là anh đã suy nghĩ.

“Tổng giám đốc, vậy bây giờ phải làm như thế nào đây?” Vẽ mặt của Tô Lân cũng trì trệ, tình huống nhà họ Lục phức tạp tới bao nhiêu, anh ta biết rất rõ. Cũng biết là lần này chủ tịch sẽ ra tay với nhà họ Ứng, bất quá cũng chỉ là muốn lợi dụng cậu chủ Thanh Chiêu để kiềm chế tổng giám đốc mà thôi.

Lục Triều Dương khẽ nheo mắt lại, lộ ra một tia sắc bén: “Tay của ông già duỗi quá dài rồi, ông ấy cho rằng thành phố Bắc Ninh giống như thủ đô à, có thể tùy ý để ông ấy kêu mưa gọi gió?”

Anh cười lạnh một tiếng, ngước mắt lên nhìn về phía Tô Lân: “Cậu đi một chuyến đi, đi gặp ba của Tiêu Tiêu.”

Tô Lân gật đầu: “Được, tôi sẽ đi ngay.”

Đã có người tố giác, vậy thì sẽ phải có chứng cứ mới có thể thành lập tội danh được, như vậy thì chứng cứ đang ở đâu?

Động tác của tổ thanh tra còn nhanh hơn so với Lục Triều Dương, sau khi bọn họ mang ba Ứng đi, sau khi thẩm vấn một phen, ba Ứng vẫn luôn nói là mình không tham ô không nhận hối lộ, là bọn họ đã bắt lộn người rồi.

Cho nên bọn họ đã xin lệnh kiểm soát tiến hành điều tra toàn diện nhà họ Ứng.

Cuộc tìm kiếm này vừa tìm thì tìm được không ít tiền mặt, đều là từng xấp, số tiền ít nhất mười một chữ số.

Tiền mặt được chất thành đống đặt ở trên khay trà trong phòng khách, lúc Ứng Tiêu Tiêu và mẹ Ứng nhìn thấy đống tiền mặt đó, hai người đều hoàn toàn ngây người.

Sao bọn họ lại không biết ở trong nhà của mình lại có một số lượng lớn tiền mặt như vậy?

Sắc mặt của Đường Ngọc Sở đông cứng nhìn đống tiền mặt đó, chẳng lẽ chú Ứng thật sự tham ô, chẳng lẽ bọn họ đã tin tưởng nhầm người rồi?

Nếu như những thứ này thật sự là do chú Ứng đã lợi dụng chức vụ của mình tham ô, vậy thì tội danh của chú Ứng đã được chứng thực, ai cũng không thể cứu được.

“Đây không phải là tiền của nhà chúng tôi.” Mẹ Ứng kịp phản ứng lại, chỉ vào nhóm người kiểm tra rồi hét lên: “Nhà của chúng tôi căn bản không có nhiều tiền như vậy, là do các người đã cố ý vu oan hãm hại.”

“Không phải là tiền của các người thì là tiền của ai được chứ? Cái này được tìm ra ở đây mà.”

Người đứng đầu của nhóm thanh tra lập tức lườm mẹ Ứng, sau đó lại nói với cấp dưới: “Chụp ảnh đi, sau đó để cho người đến kiểm kê số lượng.”

Sau đó ông ta lại nói với mẹ Ứng: “Lần này Ứng Thư Lương chạy không thoát rồi, tốt nhất là người nhà nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”

Nghe thấy câu nói này, cả người của mẹ Ứng đều ngơ ngác, hai chân mềm nhũn, vẫn may là Ứng Tiêu Tiêu và Đường Ngọc Sở nhanh tay lẹ mắt đỡ bà lại.

Hai người bọn họ đỡ mẹ Ứng đến ghế sofa ngồi xuống, nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của mẹ mình, Ứng Tiêu Tiêu làm lơ cảm giác khó chịu và bối rối. Cô vừa nắm chặt lấy bàn tay hơi lạnh của mẹ mình, vừa quay đầu nói với người của nhóm thanh tra: “Ba của tôi đã giữ cương vị nhiều năm như vậy rồi, vẫn luôn tận tâm tận lực, toàn bộ người ở Bắc Ninh đều biết rõ như ban ngày. Nếu như ông ấy thật sự tham ô, tôi không có lời nào để nói, nhưng nếu như không có thì tôi xin các người hãy trả lại ông ấy sự trong sạch.”

Ứng Tiêu Tiêu hiểu rõ ba của mình, ba của mình là một người quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.