“Đường Ngọc Sở, nể mặt cô thì cô liền tự dát vàng lên mặt mình à? Với bộ dạng đó của cô mà cũng xứng nhận được sự ưu ái của đàn ông sao?”
Nghe được lời nói gần như sỉ nhục mình của Đường Ngọc Sở, Cố Ngọc Lam liền đánh mất tính nhẫn nại, trực tiếp buông lời chế giễu.
Đúng lúc này thì có một giọng nói ấm áp, dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai: “Cô ấy sao lại không xứng nhận được sự ưu ái của một người đàn ông ưu tú chứ?”
Ba người đồng thời nhìn lại thì chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai chậm rãi tiến về phía này.
Thần thái của người đàn ông ấy thanh cao, nhã nhặn, vẻ mặt vừa ngang ngược vừa tà mị, toàn thân toát lên sự quyết rũ câu dẫn hồn phách của người khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Thanh Chiêu, phản ức của cả ba người đều không giống nhau.
Đường Ngọc Sở liền hiểu ra là Lục Triều Dương phái Lục Thanh Chiêu đến giúp cô.
Còn Cố Ngọc Lam thì trong ánh mắt xuất hiện sự ngạc nhiên xen lẫn với thích thú.
Người đàn ông này quá mức tuấn mỹ, toàn thân đều là xa xỉ phẩm, toát lên sự tự phụ bẩm sinh, còn thần thái thì lại càng vượt trội so với Bùi Hằng Phúc.
Còn Bùi Hằng Phúc thì con ngươi hơi co lại, sắc mặt hiện lên sự lo lắng.
Chính là người đàn ông này.
Hôm ấy, Đường Ngọc Sở đã cười với người đàn ông ấy, lại còn lên xe anh ta, xem ra quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường.
“Anh là ai?”
Cố Ngọc Lam dường như hỏi theo phản xạ có điều kiện.
Lục Thanh Chiêu không thèm liếc cô ta lấy một lần mà tiến tới trước mặt Đường Ngọc Sở nói: “Cơm tối còn chưa ăn no mà, chúng ta nên về thôi.”
“Ừm!”
Đường Ngọc Sở cười cười, vòng qua Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam, trở về.
Cố Ngọc Lam vẫn chưa hết hy vọng, cô ta lại hỏi một lần nữa: “Này, tôi hỏi anh đó, anh là ai? Anh và Đường Ngọc Sở là quan hệ như thế nào?”
Nghe thấy giọng điệu chất vấn cay nghiệt ấy, Lục Thanh Chiêu liền tỏ vẻ chán ghét, bắt chước câu cửa miệng của Đường Ngọc Sở: “Mắc mớ gì tới cô?”
“Không biết quý tính của anh đây là gì? Ngọc Lam là chị gái của Ngọc Sở, còn tôi là anh rể của cô ấy.”
Bùi Hằng Phúc cũng lên tiếng vẻ mất kiên nhẫn.
Lục Thanh Chiêu nghe vậy liền ngoảnh mặt: “Chị sao? Ngọc Sở chẳng phải là còn một ư, sao lại lòi ra thêm một cô chị thế này?”
Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam lập tức sượng trân.
“Anh nói gì vậy?”
“Tôi nói sai sao? Chẳng qua chỉ là con của chồng trước mà vợ lẽ mang về theo thôi mà, ngay cả họ cũng không giống nhau mà cũng xứng xưng là chị em với Ngọc Sở sao?”
Lục Thanh Chiêu cười khẩy, châm chọc Cố Ngọc Lam không chút khách khí.
Cố Ngọc Lam xấu hổ, đang định nổi xung thì Bùi Hằng Phúc lập tức kéo cô ta lại, nói: “Anh này, anh nói như vậy không thấy hơi nặng lời sao?”
“Nặng lời ư? Tôi thấy như vậy là còn nhẹ đó. Có điều, Ngọc Sở đã chịu nhiều thua thiệt nên cô ấy mới rời bỏ anh, một người phụ nữ tốt như vậy anh không cần lại đi chọn loại phụ nữ không có đầu óc này, Bùi Hằng Phúc, đầu của anh đúng là bị kẹt cửa kẹp rồi. Sau này nếu anh sống không hạnh phúc thì nghìn vạn lần không nên trách người khác, muốn trách thì trách nửa thân dưới của anh vô năng, gặp loại phụ nữ nào cũng muốn lên giường nên mới dẫn đến kết cục như vậy.”
Đường Ngọc Sở: “…” Lời này đúng là tàn nhẫn.
Đường Ngọc Sở lần đầu tiên phát hiện chú em bình thường vẫn làm ra vẻ công tử phong lưu này lại miệng lưỡi sắc bén nhường vậy khi mắng chửi người khác, từng câu từng chữ đề chọc vào chỗ hiểm của người khác.
Đường Ngọc Sở bỗng nhiên có chút đồng tình nhìn về phía Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam. Cô chỉ thấy sắc mặt hai người họ xanh mét, khóe mắt liên tục giật giật, rõ ràng là đã bị những lời lẽ độc địa của Lục Thanh Chiêu kích động khó mà chịu được.
Đường Ngọc Sở thấy vậy thì trong lòng vô cùng sung sướng. Lời tuy độc nhưng lại giả được căm hận trong lòng cô!
Cố Ngọc Lam bị chọc tức đến mức bộc phát thành một người phụ nữ chua ngoa, cô ta chỉ thẳng mặt Lục Thanh Chiêu nói: “Anh nghĩ Đường Ngọc Sở thanh cao đến đâu chứ? Trước đây, cô ta từng là bạn gái của chồng tôi, anh thực sự cho rằng anh đã nhặt được bảo vật sao? Nói không chừng cô ta đã từng ngủ với rất nhiều đàn ông cũng nên.”
Cố Ngọc Lam nói những lời này không chút cố kỵ, thậm chí còn cố ý cao giọng, thu hút sự chú ý của không ít người gần đó.
Đường Ngọc Sở biến sắc, đang định nổi đóa thì Lục Thanh Chiêu đã cười nói: “Tôi không có hứng thú với việc cô đã ngủ với bao nhiêu đàn ông, Nhưng Ngọc Sở nhà chúng tôi băng thanh ngọc khiết, thanh lệ thoát tục, kiên cường độc lập, thông minh chu đáo, hơn nữa còn xinh đẹp, thon thả hơn cô, xuất thân cao quý hơn cô, trong mắt tôi thì cô ấy chính là nữ thần đích thực.”
“Về phần cô, nhan sắc cũng tầm thường lại còn điêu ngoa, ác độc, chen chân chiếm chỗ của người khác, từ trên xuống dưới xấu xí một cách toàn diện, loại phụ nữ như cô có đàn ông mù mới để ý đến. Nếu không vì sợ bẩn tay thì tôi đã đánh cô lâu rồi.”
Đường Ngọc Sở: “…”
Bùi Hằng Phúc: “…”
Cố Ngọc Lam quả thực sắp giận điên lên rồi.
Từng câu từng chữ mà Lục Thanh Chiêu nói như đâm vào tim, đại để đều là châm chích vào chỗ đau của cô ta khiến toàn thân của cô ta run bần bật, hận không thể bóp chết Đường Ngọc Sở. Với cô ta mà nói Đường Ngọc Sở chính là con tiện nhân đi đến đâu cũng khiến cô ta khó chịu!
Năm xưa, khi cô có Bùi Hằng Phúc thì cô ta chẳng có gì cả. Hiện tại, khó khăn lắm cô ta mới cướp được Bùi Hằng Phúc thì con tiện nhân đó lại tìm được một người ưu tú hơn Bùi Hằng Phúc.
Dường như cô lúc nào cũng ngán chân cô ta, chuyện gì cũng đi trước cô một bước, ngay cả bây giờ người đàn ông mà họ có được cũng khác nhau một trời một vực.
Sự đố kỵ trong lòng Cố Ngọc Lam điên cuồng trào dâng, cô ta nhìn Đường Ngọc Sở bằng ánh mắt độc địa và hận không thể giết chết cô bằng ánh mắt của mình.
Còn Đường Ngọc Sở thì làm như không thấy ánh mắt thù địch của Cố Ngọc Lam mà chỉ kéo lấy tay Lục Thanh Chiêu nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.”
Cô không muốn để cho Triều Dương chờ đợi cô quá lâu.
Lục Thanh Chiêu thu hồi ánh mắt, cười cười với cô: “Được, chúng ta về thôi.”
Trước khi đi, Bùi Hằng Phúc lại đột nhiên mở miệng: “Đường Ngọc Sở, tình yêu của cô thì ra cũng chỉ vậy mà thôi, vừa rời xa tôi, đảo mắt một cái là cô liền ngã vào lòng kẻ khác, đúng là buồn nôn.”
“Khoảng thời gian ở cạnh anh mới buồn nôn.”
Đường Ngọc Sở bước đi một lèo, cô cũng không quay đầu lại mà chỉ để lại một câu nói lạnh lùng.
Phía sau, Bùi Hằng Phúc nhìn bóng lưng của cô và siết chặt nắm đấm, trong lòng tràn đầy tức giận nhưng khi nhìn sang Lục Thanh Chiêu, thì sự tức giận ấy được thay thế bởi sự đố kỵ.