Sủng Vợ Lên Trời

Chương 111: Chương 111: Đồ Lưu manh




Sau khi Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ rời khỏi tổ làm phim, bọn họ lập tức chạy đến đồn công an.

Vào lúc này, trong đồn công an ở thành phố Bắc Ninh, bầu không khí hết sức ồn ào, không ít cảnh sát mặc đồng phục đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại liếc nhìn một vài tội phạm phạm lỗi nhỏ, đang ngồi nghe dạy dỗ, tất thảy đều trông có vẻ rất trật tự nề nếp.

Có điều, sau khi có một giọng nói yêu kiều vang lên, bầu không khí ở nơi này đã bị phá tan sạch sẽ.

“Tôi không quan tâm, nếu như anh không bắt thằng khốn đó vào đây giam giữ hai ngày, tôi sẽ không đi đâu!”

Giọng nói ấy không lớn, nhưng vừa khéo lại lọt vào tai tất thảy mọi người.

Tất thảy mọi người có mặt ở đây đều tò mò quay đầu nhìn về phía ấy.

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp với nước da trắng nõn nà đang ngồi bên chiếc bàn ngoài sảnh. Cô ấy mặc đầm liền vừa người đỏ thắm, dáng người uyển chuyển của cô ta được bao bọc bên trong, cơ thể đầy đặn bốc lửa, trông có vẻ hết sức quyến rũ.

Cô ấy đẹp đẽ vô cùng, đôi mắt đan phượng hẹp dài, quyến rũ bẩm sinh, toát ra vẻ yêu kiều và sang trọng, có điều nghe giọng điệu của cô ấy là biết ngay tính cách của người này cũng rất nóng nảy.

Mọi người vừa nhìn thấy cô ấy là ngẩn ngơ, ai nấy cũng tỏ ra kinh ngạc.

Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, sắc mặt của mọi người lại thay đổi, vốn dĩ ai nấy cũng tấm tắc trước vẻ đẹp của cô ấy, nhưng bây giờ lại bị thay thế bằng sự ngạc nhiên!

Đm, nếu như không nhìn nhầm thì chắc người đàn ông trung niên đứng trước mặt cô ấy là cục trưởng đấy nhỉ?

Chỉ một cô gái nhỏ nhoi thôi mà dám ra lệnh cho cục tưởng à?

Mọi người lập tức cảm thấy kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ cô gái này là thần thánh phương nào mà giỏi thế? Có người còn dụi mắt điên cuồng, dường như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

“Ồ, bà cô của tôi ơi, người ta cũng đã nói rồi hai người chỉ hiểu lầm nhau mà thôi, hơn nữa nhìn anh ta cũng đâu có giống như có thù hằn gì với cô, chúng ta đừng làm lớn chuyện nữa có được không? Cô vừa mới quay lại mà, thôi mau về nhà đi.”

Cục trưởng dịu giọng dỗ dành, trong lòng lại than khổ không thôi, chỉ mong sao bây giờ có thể tiễn ma nữ nhỏ trước mắt đi ngay lập tức.

Nghe thấy thế, cô gái xinh đẹp ấy trừng to mắt, giọng điệu có vẻ hết sức ngang ngược: “Không được, lời anh ta nói không được tính là đúng, phải do tôi quyết định mới được! Nếu như hôm nay ông không nhốt anh ta lại, tôi sẽ vào nhà lao ngồi hai ngày, đến lúc đó, tôi muốn xem xem ông sẽ ăn nói thế nào với ông cụ!”

Cục trưởng nghe cô ấy nói vậy, trong lòng dậy lên nỗi chua chát, ông ta mấp máy môi, vừa định nói chuyện thì đột nhiên có giọng nói nhuốm đầy vẻ khó chịu vang lên.

“Ê, cô có biết lý lẽ là gì không thế? Tôi đã nói rồi, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi, cũng có phải tôi không xin lỗi cô đâu, hơn nữa tôi cũng bị cô đánh rồi mà sao cô cứ không chịu thôi vậy?”

Người nói chuyện là một thanh niên tuấn tú, cơ thể cao ráo có thể sánh bằng người mẫu, gương mặt cũng có vẻ yêu nghiệt không thua kém gì cô gái ấy, pha lẫn vài phần ngang ngạnh, vài phần ngông cuồng, từ cách ăn mặc của anh ta cũng có thể nhận ra gia thế của người này không bình thường chút nào.

Nếu như Đường Ngọc Sở có mặt ở đây bây giờ, chắc chắn cô sẽ rất ngạc nhiên.

Bởi vì anh ta không phải là ai khác, mà là Lục Thanh Chiêu.

Vào lúc này, Lục Thanh Chiêu cũng hơi bực dọc, trong lòng thầm than xui, sao lại bị gặp phải một cô gái nóng tính như vậy chứ.

“Hừ! Anh sàm sỡ tôi, tôi chưa cắt tay anh đi là tốt lắm rồi đấy, còn muốn bình yên rút lui à, mơ đẹp thế!”

Người phụ nữ ấy khịt mũi hừ lạnh một tiếng, cô ấy nhìn Lục Thanh Chiêu với ánh mắt oán hận.

“Tôi có cố ý đâu kia chứ.”

Lục Thanh Chiêu bất lực trợn mắt, anh lầm bầm trong miệng.

Vốn dĩ chiều nay định ra sân bay đón người, kết quả vì đông đúc quá nên anh bất cẩn sờ phải ngực của cô gái này, hai người lập tức xung đột với nhau ngay.

Rồi chẳng bao lâu sau, hai người bèn bị dẫn đến đây uống trà.

“Ai mà buồn quan tâm xem anh có cố ý hay không.”

Cô gái ấy trợn mắt nhìn Lục Thanh Chiêu, rồi lập tức quay đầu đi, nói chuyện với cục trưởng trung niên tiếp: “Thế nào, cục trưởng, rốt cuộc ông có giam anh ta lại hay không? Nếu không thì tôi vào đây.”

“…”

Cục trưởng than khổ trong lòng, ông không khỏi thầm mắng mỏ cái tay cấp dưới đã bắt ma nữ này vào đây.

Đúng là thứ không có mắt, bắt ai không bắt, lại đi bắt cô gái này, mà trí mạng nhất là đến người nhà họ Lục cũng bắt luôn vào đây.

Hai người trước mặt ông ta, cho dù mà ma nữ giữa trần thế hay là cậu ấm bên cạnh, dù có là ai thì ông cũng không thể đắc tội nổi.

Muốn tiễn hai vị phật này đi, kết quả ma nữ lại khăng khăng không chịu đi!

Nghĩ đến đây, cục trưởng lại thở dài!

Đường đường là cục trưởng của một phân khu, sao ở trước mặt hai người này, mình còn không bằng đồ trang trí nữa kia chứ!

Vào lúc cục trưởng phiền não không biết phải hòa giải như thế nào, đột nhiên có hai tiếng bước chân hối hả vang lên ở bên ngoài cửa.

Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ chạy vào đồn công an, gần như vừa nhìn đã thấy bóng dáng quen thuộc ấy ngay.

Hai người nhìn nhau rồi nở nụ cười, vội vàng đi nhanh vào trong.

Sau khi đến gần, Đường Ngọc Sở mới gọi mộ tiếng: “Tiêu Tiêu!”

“Hả?”

Nghe thấy giọng nói ấy, cô gái được gọi là Tiêu Tiêu lập tức quay đầu lại, mà sự ngang ngược trên gương mặt của cô ấy lập tức tan biết thành mây khói.

Cô hết sức bất ngờ và mừng rỡ khi nhìn thấy Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ, lập tức sấn đến bên bọn họ: “Ngọc Sở, An Kỳ, rốt cuộc hai cậu cũng đến rồi, tớ nhớ hai cậu muốn chết.”

“Bọn tớ cũng rất nhớ cậu.”

Đường Ngọc Sở mỉm cười ôm Tiêu Tiêu, gương mặt lộ ra niềm vui khi gặp lại sau một khoảng thời gian xa cách.

Đến Tống An Kỳ, cô ấy lại bĩu môi rồi giở giọng trêu ghẹo: “Cách về nước của cậu cũng đặc biệt thật, không ngờ lại bị bắt vào đồn cảnh sát? Là người nào không có mắt mà lại dám bắt cậu thế?”

“Ồ, là cái đồ không có mắt kia kìa.”

Ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Tiêu chỉ về phía sau lưng, người bị chỉ là cục trưởng, gương mặt già nua của ông ta co rút, lúng túng vô cùng.

“Rốt cuộc là thế nào vậy?”

Đường Ngọc Sở lắc đầu, cô cảm thấy hơi buồn cười, rồi lại quay đầu nhìn Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu nghe thấy thế, lông mà lập tức dựng đứng, cô ấy tỏ vẻ khó chịu: “Hồi chiều lúc tớ còn ở sân bay, bị một tên lưu manh sàm sỡ, tớ tức giận quá nên mới xảy ra xung đột với anh ta. Rồi không biết có tên hóng hớt nào rảnh chuyện đi báo cảnh sát, tớ mới bị bắt vào đây…”

“Thế…”

Khóe miệng Đường Ngọc Sở khẽ co rút, cô cảm thấy hơi buồn cười.

Tống An Kỳ ho điên ho cuồng, cố gắng kềm chế cảm giác buồn cười trong lòng mình.

Tiêu Tiêu nhìn hai người bọn họ, ánh mắt lộ ra vẻ hờn giận.

Đường Ngọc Sở nhìn thấy thế bèn nghiêm túc trở lại, cô ân cần nói: “Bây giờ tên lưu manh ấy đang ở đâu? Không làm gì cậu chứ?”

“Ồ, ở ngay đây đây nè!”

Tiêu Tiêu bực bội trừng mắt nhìn về phía sau lưng.

Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ rồi đưa mắt nhìn về phía cô ấy chỉ, gương mặt bất đắc dĩ của người kia lập tức đập vào mắt bọn họ.

Đường Ngọc Sở lập tức sững sờ: “Lục Thanh Chiêu à?”

Tống An Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh ta chính là tên lưu manh đó sao?”

“Là anh ta đó! Sao hả? Các cậu quen người này à?”

Tiêu Tiêu chớp mắt, nhìn hai người họ với vẻ ngạc nhiên.

Đường Ngọc Sở gật đầu, cô nhìn Lục Thanh Chiêu với vẻ đùa bỡn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.