Sủng Vợ Lên Trời

Chương 106: Chương 106: Đừng sợ, anh đưa em về nhà




Không xong rồi!

Trong lòng Đường Ngọc Sở thầm kêu lên, cô phát hiện có người khóa cửa lại từ bên ngoài, mà cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

“Người bên ngoài là ai? Các người muốn làm gì? Thả tôi ra!”

Rầm, rầm, rầm --

Đường Ngọc Sở vừa sợ lại tức giận dùng sức gõ cửa.

Cô vừa dùng lực thì lập tức có cảm giác trời đất quay cuồng.

Hiển nhiên, vừa rồi cô rửa mặt không những không tỉnh táo, ngược lại tác dụng chậm của rượu ngày càng nặng, hơn nữa lúc nãy lăn lộn qua lại nên sức lực của cô ngày càng yếu đi.

Nhưng người ngoài cửa không trả lời cô.

Đường Ngọc Sở chưa từ bỏ ý định tiếp tục gõ cửa: “Thả tôi ra ngoài, các người là ai, rốt cuộc muốn làm gì?”

“Cứ chờ đợi ở đây đi!”

Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ đỉnh đầu.

Đường Ngọc Sở cảnh giác ngẩng đầu lên thì thấy một chậu nước lạnh ào ào đổ xuống từ phía trên.

“A --”

Đường Ngọc Sở kêu sợ hãi kêu lên, cả người ướt nhẹp, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Trong lúc mơ màng cô còn nghe có người đang nói chuyện bên ngoài: “Đi mau, đừng để người khác phát hiện.”

“Có lẽ cô ta không có chuyện gì chứ?”

“Có thể có chuyện gì được, dù sao chỉ nhốt một lúc thôi lại không chết được. Đi nhanh đi, thừa dịp không có người đến.”

Hai người nói xong thì nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

“Này, thả tôi ra ngoài --”

Đường Ngọc Sở tiếp tục gõ cửa, nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng đóng cửa, phòng vệ sinh bị khóa cửa, lại còn để một bảng hiệu đang sửa chữa trước nhà vệ sinh.

Lần này Đường Ngọc Sở đúng là gọi trời không thấu, kêu đất chẳng thưa.

Còn thê thảm hơn là, tác dụng chậm của rượu hoàn toàn phát huy, tầm nhìn trước mắt bắt đầu trở nên mông lung, cả người cô giống như có thể bay lên bất cứ lúc nào.

Đường Ngọc Sở liên tục không nhận được lời đáp, cũng chỉ có thể dựa vào trên tường nghỉ ngơi một lát.



Lúc này, trong sảnh tiệc.

Sau khi Đường Ngọc Sở rời đi mấy phút sau, Lục Triều Dương mới phát hiện cô không ở đây.

Con ngươi lạnh lẽo nhìn thoáng ra sảnh tiệc một cái, sau đó dừng lại trên người Tống An Kỳ cách đó không xa thì anh cất bước qua đó: “Ngọc Sở đâu?”

“Hả?”

Tống An Kỳ bất ngờ bị hỏi chuyện nên hoảng sợ, vội vàng lấy lại tinh thần nói: “Thì ra là tổng giám đốc Lục, Ngọc Sở vừa đi vệ sinh vẫn chưa trở về. Nhưng chắc là sẽ nhanh thôi, anh có thể chờ cô ấy ở đây.”

“Cũng được, cô làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi.”

Lục Triều Dương nói xong thì thật sự đứng ở đó.

Tống An Kỳ cũng không nói gì, cô biết Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương kết hôn bí mật, nếu thể hiện quá thân thiết thì chắc chắn có người phát hiện ra manh mối.

Nhưng Đường Ngọc Sở đi đúng là hơi lâu.

Khoảng hai mươi mấy phút trôi qua, vẫn không thấy bóng người.

Lục Triều Dương cũng chú ý tới, anh thỉnh thoảng nhìn lướt qua đồng hồ.

Kết quả hơn mười phút sau, Đường Ngọc Sở vẫn không quay lại.

Lục Triều Dương nhíu lông mày lại, anh nhớ lúc nãy cô gái nhỏ có uống rượu, anh có chút không yên tâm, chỉ có thể lại đi tới nói với Tống An Kỳ: “Cô có thể giúp tôi đi xem Ngọc Sở không, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa quay lại.”

“Sao lại đi lâu như vậy?”

Tống An Kỳ nhíu mày, vội vàng bỏ chuyện trong tay xuống, gật đầu: “Tôi đi xem một chút.”



Đường Ngọc Sở ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu cũng không có ai đáp lại, lúc này trừ khi có người phát hiện, nếu không thì cho dù cô gọi đến rách cổ họng cũng vô dụng.

Nhưng cô bị nhốt ở đây ba mươi phút, rượu hoàn toàn phát huy tác dụng, làm cho cô không phân biệt được đông nam tây bắc.

Đường Ngọc Sở vốn định ngồi như vậy, nhưng thời gian dần trôi qua, cô phát hiện cứ chờ như vậy cũng không phải là cách, ai biết khi nào mới có người phát hiện cô bị nhốt ở trong chứ?

Đường Ngọc Sở suy nghĩ, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, nhìn xung quanh một vòng.

Cuối cùng tầm mắt cô dừng lại ở tấm ngăn phía trên.

Chỉ cần bò lên đó rồi vượt tấm ngăn là có thể đi ra ngoài.

Sau khi cô hạ quyết tâm thì xách váy, cởi giày cao gót, lập tức đứng trên nắp bồn cầu, cả người lung lay, bắt đầu leo lên giống như giẫm mũi dao.

Lúc đầu đương nhiên là không thuận lợi, liên tục rơi xuống mấy lần, nhưng không nghiêm trọng, trên đùi cũng có mấy chỗ bầm tím.

Cơn đau đớn làm cho lý trí của cô tỉnh táo hơn một chút, nhưng tác dụng cồn vẫn thoát ra ngoài.

Cũng may, sau mấy lần thử, cuối cùng cô cũng bò lên trên tấm ngăn.

Độ cao này nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, hơn nữa trên mặt đất còn có nước, nếu nhảy xuống thì có lẽ hơi nghiêm trọng, cô thật sự không dám làm bậy.

Đúng lúc này, Đường Ngọc Sở nghe thấy tay cầm cửa phòng vệ sinh bị người bên ngoài vặn vặn.

Tiếng kêu kia rất nhỏ, cô sợ hãi trượt tay một cái, sau đó cả người không cẩn thận té xuống.

Ầm --

Cú ngã này làm cho Đường Ngọc Sở tỉnh táo không ít.

Cô hít một hơi, hiển nhiên ngã xuống rất đau, nhưng cô lại bất chấp đau đớn, vội vàng kêu về phía cửa: “Bên ngoài có người không? Mở cửa cho tôi.”

“Ngọc Sở?”

Tống An Kỳ nghe thấy tiếng động ở bên trong thì ngẩn người, vội vàng la lớn: “Ngọc Sở, cậu ở bên trong sao? Ở đây thì kêu lên một tiếng!”

“An Kỳ, tớ ở đây, tớ ở đây, mau giúp tớ mở cửa, có người nhốt tớ ở bên trong.”

Đường Ngọc Sở mừng rỡ, vội vàng kêu lớn Tống An Kỳ ở ngoài cửa.

Tống An Kỳ nghe vậy, không khỏi tức giận: “Tớ nói mà, cậu đi vệ sinh lâu như vậy, thì ra có người nhốt ở đây. Ngọc Sở, cậu không sao chứ? Cậu đừng lo lắng, tớ đi tìm chìa khóa cho cậu, thả cậu ra.”

“Ừm, được.”

Đường Ngọc Sở cảm động đến nước mắt rưng rưng.

Tống An Kỳ đi nhanh, tới cũng nhanh, Đường Ngọc Sở chờ không bao lâu thì bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng mở khóa.

Cửa nhanh chóng được mở ra, sau đó hai bóng dáng nhanh chóng chạy vào.

Người tới nhìn thấy Đường Ngọc ngã trên mặt đất thì không nhịn được hít một hơi.

“Ông trời ơi, Đường Ngọc Sở, sao cậu lại biến thành như vậy?” Tống An Kỳ che miệng nói.

Đường Ngọc Sở đúng là không phải chật vật bình thường đâu, lễ phục ướt đẫm, tóc tai lộn xộn, trên đùi còn bầm tím.

“Cậu đã đến rồi, An Kỳ.”

Đường Ngọc Sở cười cười với cô, cố gắng giả vờ mình không sao, nhưng khi cô nhìn người đàn ông bên cạnh Tống An Kỳ thì nụ cười bỗng cứng lại.

“Triều Dương…”

Giọng cô hơi run, sắc mặt tái nhợt, mang theo sự yếu ớt, làm cho người ta nhìn thấy thì cảm thấy đau lòng.

Vẻ mặt Lục Triều Dương không thay đổi quan sát Đường Ngọc Sở, trong con ngươi lạnh lẽo tràn đầy cơn bão lốc.

Anh đi tới trước mặt cô, chậm rãi cởi áo khoác, ngồi xổm khoác lên người cô.

“Đừng sợ, anh đưa em về nhà.”

Anh nhẹ nhàng nói hai chữ, sau đó hai tay bế ngang cô lên từ dưới đất.

Đường Ngọc Sở vẫn còn hơi say, bản thân cũng không còn nhiều sức lực, cho nên ngoan ngoãn dựa vào lòng anh.

Trong hơi thở đặc biệt của anh và nhiệt độ quần áo ấm áp truyền đến người cô, cảm giác yên tâm này cảm giác lập tức tràn vào trái tim.

Cơ thể của cô bắt đầu run rẩy, bởi vì lạnh cũng bởi vì nghĩ mà sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.