Sủng Vợ Lên Trời

Chương 70: Chương 70: Không mang ý tốt




Và khi mọi người đang đánh giá Đường Ngọc Sở, Đường Ngọc Sở cũng đang đánh giá mọi người.

Bên trong ngoại trừ Lục Thanh Chiêu thì còn có ba nam một nữ.

Ba người đàn ông đó trạc tuổi Lục Triều Dương, tướng mạo, khí độ đều bất phàm, vừa nhìn là biết xuất thân thế gia hào môn.

Còn về người phụ nữ đó, tuổi tác xêm xêm với cô, có một khuôn mặt hình trái xoan rất đẹp, xét về khí chất thanh tao toát ra từ trên người cô ta thì hiển nhiên cô ta cũng là một tiểu thư danh giá, thân giá ngàn vàng.

“Chào mọi người.”

Hai bên nhìn nhau một hồi, Đường Ngọc Sở cong môi chào hỏi với đám người trước, thanh âm giòn tan như ngọc rơi trên đĩa.

Nụ cười này của cô, khiến cho mấy người vốn còn đang đánh giá cô, đột nhiên hồi thần lại, trong đáy mắt đều loé qua tia kinh diễm.

“Chào em dâu!”

“Chào chị dâu!”

Ba nam một nữ đồng thời đứng dậy, thái độ thân thiện mà chào hỏi.

Mấy người này, ai nấy đều là những người bất phàm, nam thì tuấn dật phi phàm, nữ thì phong thái nổi bật, lúc đồng thanh chào hỏi, cái thanh thế đó khiến cho Đường Ngọc Sở không khỏi mỉm cười một cái.

Lục Triều Dương kéo cô đến bên cạnh ghế sofa, chỉ vào ba nam một nữ đó, giới thiệu với Đường Ngọc Sở: “Thẩm Thanh Thu, Sở Ngạn Lâm, Lăng Cẩm, cuối cùng là em gái của Lăng Cẩm, Lăng Nhược Y. Những bạn tốt cùng nhau lớn lên với anh và Lục Thanh Chiêu.”

Đường Ngọc Sở gật gật đầu, mỉm cười với đám người: “Chào mọi người, tôi tên là Đường Ngọc Sở.”

“Đều là người nhà cả, đừng khách sáo, mau ngồi đi.”

Thẩm Thanh Thu xua xua tay, kêu mọi người ngồi xuống.

Lục Thanh Chiêu chạy tới kéo Đường Ngọc Sở qua một bên, vẻ mặt ân cần nói: “Chị dâu, để em đưa chị đi tham quan phòng bao một chút, bên trong này có rất nhiều thứ, nhưng cũng khá thú vị. Và quan trọng nhất là lão đại cất giấu không ít rượu ngon ở đây, bình thường ngay cả em cũng không cho uống, chúng ta nhân cơ hội này lấy vài chai của anh ấy ra, thấy thế nào?”

Đường Ngọc Sở nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn mấy người Lục Triều Dương ở đằng sau, giống như là biết chút gì đó, nhưng cũng thông minh, trực tiếp gật đầu nói: “Được thôi!”

Hai người vừa đi xa, mấy người bên này mới thu ánh mắt lại, đổ tầm mắt lên người Lục Triều Dương, trên mặt đều là vẻ khó tin: “Thanh Chiêu nói cậu động lòng phàm rồi, chúng tôi còn không tin, bây giờ xem ra là thật rồi?”

“Như các người thấy.”

Lục Triều Dương nhún nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.

“Tướng mạo khí chất đều không tồi, xứng với cậu.” Thẩm Thanh Thu bình tĩnh đưa ra đánh giá.

“Em dâu này sao lại có chút quen mắt thế nhỉ?” Sở Ngạn Lâm suy nghĩ, vẻ mặt có chút nghi hoặc.”

“Đường Ngọc Sở---đó không phải là nhân vật bão táp đã gây ồn ào trên tin tức giải trí đợt trước sao?” Lăng Cẩm suy nghĩ cả nửa này, cuối cùng cũng nhớ ra nhân vật Đường Ngọc Sở này.

“Cô ấy là người mà anh Triều Dương thích sao?”

Lâm Nhược Y nhíu đôi mày liễu mà hỏi, giống như là không tin lắm.

Đối diện với phản ứng khác nhau của bốn người, Lục Triều Dương chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Là cô ấy.”

Bốn người đối mắt nhìn nhau một hồi, Sở Ngạn Lâm do dự hỏi: “Ảnh hưởng của tin tức đó rất không tốt, xem ra Triều Dương đã biết nguyên nhân hậu quả rồi?”

“Tin tức không phải sự thật, không cần để ý.”

Vẻ mặt Lục Triều Dương vẫn ung dung hờ hững.

Mấy người nghe vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó Lăng Cẩm chặc lưỡi nói: “Nói như vậy, vậy thì chị dâu của chúng ta có chút lợi hại rồi, tin tức trước đây em cũng có xem, thủ đoạn phản kích cũng khá cao minh đó.”

“Mắt nhìn người của Triều Dương bén như vậy, cậu cảm thấy người bình thường, cậu ta có thể thích sao?”

Thẩm Thanh Thu cười cười, bưng ly rượu lên nói: “Bất kể thế nào, thì cũng chúc mừng Triều Dương trước đã, trở thành người thoát ế sớm nhất trong mấy anh em chúng ta.”

“Ha ha, nói cũng phải, trước đây chúng tôi còn luôn cho rằng cậu sẽ đơn thân một đời luôn chứ, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay!”

Hiếm khi có cơ hội trêu chọc Lục Triều Dương, những người khác thấy vậy cũng lập tức hùa theo trêu chọc.

Lúc này, Đường Ngọc Sở theo Lục Thanh Chiêu đã đi một vòng quay về, lúc hai người đi, hai tay trống trơn, lúc về thì mỗi người cầm hai chai rượu vang trong tay, hơn nữa đều là loại có giá cả cực kỳ đắt đỏ nữa.

Lục Thanh Chiêu hưng phấn mà chạy tới, đặt rượu vang lên bàn, gào to nói: “Các anh em, hôm nay nhờ phúc của chị dâu mà mọi người có lộc uống rồi, rượu vang mà lão đại cất giấu đó!”

Lăng Cẩm vừa nghe, lập tức có hứng: “Đây là mấy cái mà anh ấy còn không chịu lấy ra vào sinh nhật tôi lúc trước đúng không?”

Lục Thanh Chiêu cười híp mắt nói: “Đáp đúng rồi!”

“Xem ra, tối nay cậu phải ra nhiều máu rồi.”

Thẩm Thanh Thu và Sở Ngạn Lâm cũng có hứng thú mà cười nói, rõ ràng là cũng thèm thuồng số rượu này rất lâu rồi.

Lục Triều Dương lười biếng mà vén mí mắt lên, không có quan tâm gì cho lắm, chỉ là nhàn nhạt mà nói: “Muốn uống thì uống đi.”

“Cậu nói đó nha, không được nuốt lời.”

Mấy người này nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, bắt đầu mở rượu ra, Sở Ngạn Lâm vẫy vẫy tay với Đường Ngọc Sở: “Em dâu, nào, lần đầu gặp mặt, tối nay bất luận thế nào, em cũng phải uống với mọi người một ly đó.”

“Không sai không sai, chị dâu, em kính chị.”

Ba bốn người đàn ông, bưng ly rượu lên lũ lượt kêu gọi.

Đường Ngọc Sở gật gật đầu, cũng không có từ chối.

Tửu lượng của cô không ổn, nhưng uống một ly thì cũng không tới nỗi say xỉn, cho nên cũng sảng khoái mà nâng ly rượu lên đáp lại.

Chẳng mấy chốc, một ly rượu vào bụng, tất cả mọi người đều đang cao hứng, lại kéo Lục Triều Dương uống rượu, bầu không khí trong nháy mắt đã trở nên nóng lên.

Giữa chừng, Lục Thanh Chiêu đột nhiên đề nghị: “Chúng ta cứ uống như vậy chẳng vui gì hết, chơi trò chơi đi thấy sao? Thua thì phạt ba ly!”

“Được đó, lắc xúc xắc? Hay là đoán tài xỉu?”

“Đoán số đi, chị dâu cũng tham gia nha!”

Lục Thanh Chiêu cười híp mắt nói với Đường Ngọc Sở, dưới đáy mắt lập loè ánh sáng không mang ý tốt, nhìn bộ dạng đó, hiển nhiên là định chuốc say Đường Ngọc Sở rồi.

Anh ta cũng biết, tửu lượng của Đường Ngọc Sở không tốt, một khi say rồi, sẽ thần trí bất minh, đến lúc đó nói không chừng sẽ mượn rượu ý loạn tình mê gì gì đó, gạo nấu thành cơm với lão đại bọn họ a.

Lục Thanh Chiêu tính toán sâu xa, những người khác lòng đã hiểu nhau, cũng dùng quạt thổi lửa ở bên cạnh: “Chị dâu cũng tham gia rồi, Triều Dương không có đạo lý nào không tham gia đó a?”

Đường Ngọc Sở vừa nhìn là biết bọn họ không mang ý tốt rồi, bất giác cười nói: “Tôi thì sao cũng được, dù sao tôi uống không được thì còn có Triều Dương thay tôi uống mà.”

“Được a, dù sao tửu lượng của Triều Dương rất tốt.”

Mấy người đàn ông càng lúc càng hưng phấn, đối với bọn họ mà nói, vào những năm còn sống mà có thể chuốc say Lục Triều Dương, bọn họ cũng đã hài lòng lắm rồi.

Đường Ngọc Sở nhìn hết biểu cảm của bọn họ vào trong mắt, cũng không có vạch trần, đôi con ngươi linh động chớp chớp, sau đó đột nhiên cười nói: “Nhưng mà chỉ đoán điểm số không thôi cũng rất là chán, hay là tăng chút đồ cược đi?”

“Tăng đồ cược?” Đám người sững sờ.

Đường Ngọc Sở cười híp mắt mà gật đầu: “Ừm, người thua nhiều nhất, thì ra ngoài cửa tỏ tình với người đàn ông đầu tiên gặp mặt thì sao??”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.