Lúc đi đến phim trường cảnh đã được quay.
Không biết có phải là do diễn cùng với Ngôn Húc hay không, hôm nay trạng thái của Cố Ngọc Lam rất không tệ, cảnh cũng diễn không tệ lắm.
Mặc dù là kẻ thù nhưng mà Đường Ngọc Sở vẫn không thể không thừa nhận, biểu hiện ngày hôm nay của Cố Ngọc Lam thật sự rất không tệ.
Thế là cô trực tiếp giơ máy ảnh lên chụp liên tục mấy tấm ảnh cho Cố Ngọc Lam, định dùng làm tư liệu cho tin tức.
Sau khi diễn xong một cảnh quay, diễn viên liền nghỉ ngơi được một chút, chờ cảnh quay tiếp theo.
Mà thừa dịp lúc này Đường Ngọc Sở chạy chậm đến chỗ của Cố Ngọc Lam.
Cố Ngọc Lam đang trang điểm lại nhìn thấy Đường Ngọc Sở đi tới, liền kêu thợ trang điểm đi chỗ khác trước.
“Đường Ngọc Sở, chị vẫn còn nhớ rõ chị có công việc à?”
Lúc cô đi vào đoàn phim thì Cố Ngọc Lam đã nhìn thấy cô, cũng chú ý đến cô chụp ảnh, cho nên lại bắt được cơ hội mà trào phúng cô một phen.
“Đương nhiên là tôi nhớ kỹ rồi, nhưng mà tôi nghĩ là chắc cô cũng biết độ khó công việc chứ gì, công việc của tôi khó khăn như vậy cũng không thể làm trong một chốc được.”
Sao Cố Ngọc Lam có thể không hiểu được hàm ý trong lời nói của cô, nở nụ cười lạnh: “Vậy thật sự làm khó cho chị rồi.”
Đường Ngọc Sở cười: “Cô biết là tốt rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Cố Ngọc Lam liền trở nên hơi khó coi, lúc mới muốn mở miệng phản bác, lúc này cô lại đột nhiên chú ý người đàn ông kia cũng không đi cùng với cô, đôi mắt được trang điểm tinh xảo lại có một tia sáng nhanh chóng vụt qua.
Cô ta lập tức thay đổi một biểu cảm, cười yếu ớt nói: “Hôm nay cảnh quay của tôi dày đặc, tôi tin tưởng là cô chắc chắn sẽ có thu hoạch trong hôm nay.”
Đối với sự thay đổi đột ngột của cô ta, Đường Ngọc Sở hơi kinh ngạc một chút, sau đó cười cực kỳ ý vị thâm trường: “Hi vọng là diễn viên Cố đừng để tôi thất vọng.”
“Sẽ không đâu.” Cố Ngọc Lam vẫn cười.
Trong cái nhìn của những người không biết mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, lúc này hai người bọn họ đều mỉm cười với nhau, bầu không khí khá là hài hòa.
Nhưng mà trong lòng của Đường Ngọc Sở và Cố Ngọc Lam đều cực kỳ rõ ràng, đây chỉ là giả tạo thôi.
...
“Cảnh quay thứ hai, action!” Nương theo âm thanh bấm máy, đoàn làm phim đã bắt đầu bận rộn quay phim.
Đường Ngọc Sở đứng ở bên ngoài nhìn qua hai người phụ nữ đang đối đầu trong cảnh quay.
Một người là Cố Ngọc Lam, một người là diễn viên mới.
“Tiện nhân, dựa vào chút tư sắc mê hoặc đó của ngươi, hậu cung này không thể chứa nổi ngươi rồi.”
“Tỷ tỷ, ta...”
“Chát!”
Trong nháy mắt mà diễn viên mới nâng tay lên, Đường Ngọc Sở liền nhanh chóng cầm lấy máy ảnh chụp bọn họ.
Trong màn ảnh, Cố Ngọc Lam bị đánh lệch qua một bên, tiếng bạt tay kia thật sự rất lớn, cho nên có thể nhìn thấy được trên gương mặt trắng nõn của cô ta chậm rãi hiện lên dấu năm ngón tay rõ ràng.
Đường Ngọc Sở nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh, nhìn mà cũng cảm thấy đau.
Bởi vì một cái tát này nên phần tiếp theo đều được quay tương đối trôi chảy, cho nên rất nhanh liền kết thúc.
Mà Đường Ngọc Sở cũng đã chụp được tài liệu mà cô muốn.
Đã chụp được rồi, vậy thì cũng không cần thiết ở lại nơi này.
Thế là cô quay người muốn rời khỏi, đúng lúc này cô nghe thấy có người đang gọi cô.
Quay đầu lại lại chỉ nhìn thấy Cố Ngọc Lam đang ngồi trong cảnh quay vẫy gọi cô, ý là kêu cô qua đó.
Chắc không có chuyện gì tốt.
Đường Ngọc Sở nhướng nhướng mày, nhìn những nhân viên đang bận rộn ở xung quanh một chút, nghĩ thầm ở đây có nhiều người như vậy, Cố Ngọc Lam cô ta cũng không có gan làm gì với cô.
Cho nên cô chậm rãi đi đến, đi đến nơi cách với Cố Ngọc Lam mấy bước thì dừng lại.
“Có chuyện gì à?” Cô lạnh lùng hỏi.
Cố Ngọc Lam cầm cái trứng gà được bao bọc vào cái khăn tay nhẹ nhàng xoa gương mặt sưng lên do bị đánh, không trả lời mà hỏi lại: “Chụp như thế nào rồi?”
“Cũng được.”
“Mang đến cho tôi xem một chút.”
“Không cần thiết.” Đường Ngọc Sở trực tiếp từ chối cô ta: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Nói xong cô liền muốn quay người đi.
“Đường Ngọc Sở!”
Cố Ngọc Lam gọi cô lại, Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn về phía cô ta, chỉ nhìn thấy cô ta bỏ cái trứng gà ở trong tay xuống, giẫm lên chiếc giày hoa đi về phía cô.
Đường Ngọc Sở nhíu mày đề phòng nhìn cô ta.
“Đưa đây.” Cố Ngọc Lam vươn tay ra.
“Cái gì?” Lông mày của Đường Ngọc Sở nhíu lại càng chặt.
“Máy ảnh.”
Hóa ra là cô ta vẫn muốn nhìn video được quay lại.
Đường Ngọc Sở vẫn từ chối: “Đến lúc đó thì cô có thể nhìn thấy video trên mạng.”
“Không được, bây giờ tôi muốn nhìn xem, ai biết được cô chụp tôi thành bộ dạng như thế nào.”
Cố Ngọc Lam rất kiên trì, trực tiếp đưa tay ra giật lấy máy ảnh treo ở trên cổ của cô.
Xuất phát từ bản năng tự vệ, Đường Ngọc Sở đưa tay ra cản lại.
Mà Cố Ngọc Lam vẫn không từ bỏ, vẫn muốn giật như cũ.
Hai người bọn họ lôi kéo một phen, đột nhiên chân của Cố Ngọc Lam ngoặt ngang, cơ thể bất ổn, cô ta thét chói tai rồi ngã người ra phía sau.
Đường Ngọc Sở phản ứng lại, nhanh chóng đưa tay kéo lại nhưng mà đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Ngọc Lam nặng nề té xuống.
Những người ở xung quanh nghe thấy tiếng thét chói tai đều đồng loạt chạy đến, bọn họ vừa mới đến thì liền nhìn thấy Cố Ngọc Lam đang ngã nằm trên mặt đất và Đường Ngọc Sở đang đứng ngây ngốc tại chỗ.
“Chị Ngọc Lam.” Tiểu Ngải kêu to một tiếng rồi chạy tới.
“Tiểu Ngải... bụng... của tôi... đau quá.” Cố Ngọc Lam run rẩy mở mắt ra, cả khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trắng bệt.
“Máu, có máu!”
Ở hiện trường không biết là ai hốt hoảng la lên, mọi người đều đồng loạt nhìn xuống phía dưới của Cố Ngọc Lam, chỉ thấy máu từ từ chảy ra dưới người của cô ta.
“Mau gọi xe cứu thương đi, nhanh lên!”
Hiện trường lập tức nhốn nháo, Đường Ngọc Sở vẫn còn đang hốt hoảng trong chuyện lúc nãy, bị người ta đụng trúng cũng không có cảm giác.
Nghe thấy động tĩnh, Ngôn Húc đi tới, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Ngọc Sở đang ngơ ngác đứng đó. Anh ta nhíu mày, đưa tay bắt lại một nhân viên làm việc đang vội vàng chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh ta hỏi.
“Cố Ngọc Lam bị thương.”
Cố Ngọc Lam? Mi tâm của Ngôn Húc nhíu lại càng chặt, sau đó buông nhân viên đó ra, cũng nói một tiếng cảm ơn rồi bước nhanh đi vào.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Vẻ mặt của Đường Ngọc Sở ngây ngốc nhìn vũng máu đỏ trên mặt đất, toàn thân trên dưới giống như bị người ta dội nước lạnh, tay chân lạnh buốt, thân thể lại run rẩy.
Đột nhiên có người đụng vào cô, trong lúc thất thần đã không kịp phản ứng, cả người cô liền ngã ra phía sau.
Trong lúc cô cho rằng mình sẽ bị ngã nằm xuống đất giống như là Cố Ngọc Lam, trên lưng đột nhiên bị siết chặt, có người vững vàng ôm lấy cô.
Cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen đang hàm chứa đầy ý lo lắng, cô thốt ra theo bản năng: “Triều Dương.”
Ánh mắt của Ngôn Húc lóe lên, sau khi đỡ cô đứng vững thì ánh mắt bén nhọn nhìn về phía người mới đụng vào cô.
Người kia rõ ràng là trợ lý Tiểu Ngải của Cố Ngọc Lam.
Chỉ nhìn thấy cô ta đang nhìn chòng chọc vào Đường Ngọc Sở, hận ý trong mắt cũng sắp lan tràn.
“Không muốn chết thì cút cho tôi.”
Trong giọng nói lạnh lùng mang theo một tia sát khí.
Lưng Tiểu Ngải cứng đờ, cô ta biết Ngôn Húc không dễ chọc, hơn nữa hành động bây giờ của anh ta nghiễm nhiên chính là đang bảo vệ cho Đường Ngọc Sở.
Cô ta không cam lòng cắn chặt răng, chỉ vào Đường Ngọc Sở, oán hận hét lên: “Cô ta là hung thủ giết người, cô ta đã đẩy chị Ngọc Lam ngã.”
Lời này vừa nói ra thì mọi người liền nhốn nháo, mọi người không thể tin được mà nhìn Đường Ngọc Sở, nhìn một cô gái yếu đuối sao lại có thể ác độc như vậy?