Sủng Vợ Lên Trời

Chương 114: Chương 114: Lời nhắc nhở, cảnh cáo




Đột nhiên bị Tần Mạn Ny quát to một tiếng, Đường Ngọc Sở không khỏi dừng bước lại, hờ hững hỏi: “Có việc gì?”

Tần Mạn Ny đi đến, ánh mắt đảo tới đảo lui khắp người của Đường Ngọc Sở, ra vẻ âm trầm mà nói: “Chuyện lúc nãy, cô tốt nhất cứ giả vờ như là chưa nhìn thấy đi.”

“Cô đây là đang ra lệnh cho tôi đó à?”

Nghe thấy giọng điệu của người phụ nữ này, Đường Ngọc Sở nhíu chặt mi tâm.

“Tôi chỉ là đang khuyên cô thôi, là người đứng ngoài lề, đừng làm nhiều việc một cách tuyệt đối như vậy, nếu không thì cô sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Tần Mạn Ny nhìn chằm chằm vào Đường Ngọc Sở, giọng nói cực kỳ cứng rắn.

Đối với sự kiêu ngạo từ trước đến nay của cô ta, muốn cô ta cúi đầu với Đường Ngọc Sở, vậy thì chắc chắn đó là chuyện không thể nào.

“Cô Tần, tôi cảm thấy trước tiên cô vẫn nên làm rõ một chuyện đi. Người nào ở thế yếu thì phải cúi đầu, đừng có bày bộ dạng cao cao tại thượng. Một, tôi không thiếu cô cái gì, hai, tôi chỉ là đi ngang qua, đối với chút chuyện của cô, một chút hứng thú tôi cũng không có. Hơn nữa, xin hãy chú ý giọng điệu của cô, cô có tư cách gì mà ra lệnh với tôi.”

Đường Ngọc Sở mỉa mai nhìn Tần Mạn Ny, căn bản cũng không định phải tính sổ với cô ta.

Muốn cứng rắn thì cô cũng sẽ không thua dưới tay của bất kỳ kẻ nào!

Tần Mạn Ny nghe như vậy, sắc mặt lập tức tái xanh.

Con nhỏ Đường Ngọc Sở khó chơi này, Tần Mạn Ny cũng đã từng nghe thấy, lúc đầu cô ta cũng không thèm để mắt tới, cảm thấy đây chỉ là một phóng viên nhỏ, có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể để gây ra sóng gió rất lớn, mà bởi vì như vậy, cô ta càng coi thường Nhiều lần cũng không kém gì so với Cố Ngọc Lam.

Tuy nhiên, sau một cuộc đối đầu ngắn ngủi, Tần Mạn Ny đã biết được Đường Ngọc Sở rất khó xử lý.

Người phụ nữ này cũng không ngu ngốc giống như trong tưởng tượng của cô ta.

“Rốt cuộc là cô muốn cái gì?”

Tần Mạn Ny suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cũng cắn răng nói.

“Tôi không muốn như thế nào cả, cô đi con đường Dương Quan của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi, nhưng mà tôi vẫn có một câu nói muốn nói với cô, đừng suy nghĩ muốn đối phó với tôi, nếu không nói không chừng cô sẽ biến thành Cố Ngọc Lam thứ hai đó. Đây là lời khuyên dành cho cô, cũng là một lời cảnh cáo, chuyện mà cô có thể làm cũng chỉ có thể là gió thoảng bên tai, có điều hi vọng đến lúc đó cô sẽ không hối hận.”

Nói xong câu đó, Đường Ngọc Sở cũng lười phải tiếp tục dây dưa với cô ta, trực tiếp lách qua cô ta trở về phòng bao.

Đến lúc mà cô sắp đi, sắc mặt của Tần Mạn Ny cực kỳ khó coi trừng mắt nhìn ở sau lưng của cô, thoáng có chút điên cuồng mà nói: “Đường Ngọc Sở, cô cũng đừng phách lối, đến đường cùng, tôi cũng không sợ cá chết lưới rách cùng với cô.”

...

Lúc Đường Ngọc Sở trở lại phòng bao, ở bên trong chỉ còn lại một mình Tiêu Tiêu.

Trong tay của cô ấy đang cầm một miếng hoa quả ăn say sưa ngon lành, thấy Đường Ngọc Sở trở về, mập mờ hỏi: “Sao lại đi lâu như vậy chứ?”

“Không có gì đâu, gặp người quen, nói chuyện với nhau một lát.”

Đường Ngọc Sở cười cười ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh cô ấy: “An Kỳ đâu rồi?”

“Bị tớ chuốc say đi vào nhà vệ sinh rồi.”

Tiêu Tiêu đắc ý cười một tiếng, bộ dạng kia rõ ràng là rất hài lòng với thành quả của mình.

Đường Ngọc Sở bật cười: “Bàn về uống rượu, hai người bọn tớ không thể đấu lại cậu được.”

Hai người bọn họ nói chuyện phiếm với nhau chờ Tống An Kỳ trở về, kết quả không ngờ đến chờ một cái liền hơn nửa tiếng đồng hồ.

“An Kỳ sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?”

Đường Ngọc Sở hơi lo lắng mà nhìn ra bên ngoài, nói thầm.

Tiêu Tiêu lắc đầu, đứng dậy từ chỗ ngồi: “Đi thôi, ra ngoài tìm thử xem.”

Hai người đi ra khỏi phòng bao, trực tiếp đi đến nhà vệ sinh tìm người, nhưng mà tìm một lượt, sửng sốt ngay cả bóng dáng của Tống An Kỳ cũng không nhìn thấy.

“Chẳng lẽ là đi về trước rồi?” Tiêu Tiêu hơi nghi ngờ một chút mà hỏi.

Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Chắc là không đâu.”

“Vậy thì cậu ấy có thể đi đâu chứ?”

“Không biết nữa.”

Trong lúc mà Đường Ngọc Sở đang lo lắng có cần phải chia nhau ra tìm hay không, đột nhiên chuông điện thoại di động lại vang lên vào lúc này.

Đường Ngọc Sở nhận lấy, liền nghe thấy âm thanh của Tống An Kỳ truyền tới từ bên kia: “Ngọc Sở, thật xin lỗi nha, tớ có việc nên đi về trước rồi, các cậu không cần phải chờ tớ đâu, giúp tớ nói một tiếng xin lỗi với Tiêu Tiêu, mai mốt tớ nhất định sẽ đền bù cho cậu ấy.”

“An Kỳ, cậu sao rồi?”

Đường Ngọc Sở rất thính, rất nhanh liền có thể nghe thấy trong giọng nói của Tống An Kỳ hơi không thích hợp.

“Tớ không sao đâu, không cần lo lắng cho tớ, ngày mai gặp nhau ở công ty.”

Nói xong lời này cũng không đợi Đường Ngọc Sở có phản ứng, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Đường Ngọc Sở sửng sờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cả nửa ngày, cảm thấy bất đắc dĩ nói với Tiêu Tiêu: “Hình như là cậu ấy thật sự có chuyện gấp, đi về trước rồi...”

“Như vậy hả, thôi được rồi, đã như vậy rồi, vậy thì tối nay chơi tới đây thôi. Dù sao lần này tớ trở về cũng không đi nữa, sau này có nhiều thời gian để hẹn gặp nhau mà.”

“Ừm.”

...

Lúc Đường Ngọc Sở về đến nhà cũng đã là mười một giờ đêm.

Đèn trong phòng khách của biệt thự vẫn còn sáng, sau khi vừa bước vào cô liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc vẫn còn đang bận rộn.

Người đàn ông ngồi ở trên ghế sofa gõ máy tính, anh mặc một bộ đồ ngủ thật dài, cổ áo ở trước ngực hơi mở ra, lộ ra đường cong căn đầy ở bên trong, màu da dưới ánh đèn chiếu xuống hiện ra màu sắc khỏe mạnh, hai chân bắt chéo lại với nhau, lộ ra tư thế ngồi cực kỳ ưu nhã.

Lúc này, ánh mắt của anh cực kỳ chuyên chú, nhìn từ góc độ của Đường Ngọc Sở có thể nhìn thấy được đường cong rõ ràng từ gương mặt của anh, còn có phong thái quyến rũ thoát ra lúc mà anh nghiêm túc.

Người đàn ông nghiêm túc mãi mãi là người đẹp trai nhất, câu nói này Đường Ngọc Sở lại chứng minh một lần nữa ở trên người của Lục Triều Dương.

Cô bước nhanh đi đến phía sau của anh, cúi người xuống vòng lấy cổ của anh, đặt cái cằm nhỏ nhắn trên vai của anh, nghịch ngợm thổi hơi ở bên tai của anh: “Muộn như vậy mà còn chưa ngủ, đang chờ em hả?”

“Về rồi đó à?”

Người đàn ông cười nhẹ quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng: “Đi chơi có vui không?”

Đường Ngọc Sở thỏa mãn gật đầu: “Vui lắm, uống một chút rượu, nhưng mà không có say.”

“Để anh xem một chút.”

Lục Triều Dương kéo cô qua, đánh giá cô cẩn thận.

Có lẽ là do nguyên nhân uống rượu, gò má của cô xuất hiện vẻ phấn hồng của đào mật, đôi mắt long lanh xinh đẹp động lòng người hiện ra ánh sáng lấp lánh, mang theo vài phần mê hoặc, hơi thở tản ra mang theo mùi vị nhàn nhạt, cái miệng nhỏ đỏ khiến cho người ta nhịn không được mà có xúc động muốn âu yếm.

Bị anh nhìn chăm chú như vậy, nhịp tim của Đường Ngọc Sở cũng nhịn không được mà tăng nhanh một chút.

Tuy nói hai người đã từng có tiếp xúc da thịt, nhưng mà trời sinh tính tình của Đường Ngọc Sở khá khép kín, bị cặp mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm như thế, đã không nhịn được mà hơi ngại ngùng.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn vào mắt của Lục Triều Dương ở một khoảng cách gần như vậy.

Màu sắc đen nhánh, đen như mực lộ ra vẻ thâm thúy khó lường, giống như là biển sâu thần bí khó dò, làm cho người khác hơi khống chế không nổi mà muốn sa vào đó.

Nhưng mà rất nhanh, Đường Ngọc Sở liền phát hiện có chút không đúng.

Đôi mắt màu mực kia trong một nháy mắt nào đó đột nhiên tuôn ra một khát vọng nóng bỏng, ngay sau đó, cánh tay của chủ nhân đôi mắt này duỗi ra kéo Đường Ngọc Sở không có chuẩn bị qua, ngồi xuống ở trên đùi của mình.

Đường Ngọc Sở hốt hoảng hét lên một tiếng, miệng nhỏ khẽ nhếch, đang muốn nói chuyện, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị chặn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.