Vừa mới dứt lời, bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng không mang theo một chút biểu cảm nào của Tô Nhã An, Đường Ngọc Sở chỉ cảm thấy có một cỗ tức giận đang dâng lên ở dưới đáy lòng, chỉ sợ đợi lát nữa sẽ phun ra ngoài.
“Tôi có ý gì cô không biết ư?” Tô Nhã An hỏi lại.
Đường Ngọc Sở không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tô Nhã An dựa lưng vào thành ghế, hai tay khoanh lại ở trước ngực, ánh mắt đảo qua bản thảo bài báo trên bàn, đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia tàn nhẫn.
“Không biết đúng không?” Tô Nhã An hơi nhíu mày lại sau đó cười lạnh: “Vậy được, tôi sẽ cho cô biết là có ý gì.”
Hai mắt Đường Ngọc Sở híp lại, chỉ thấy đôi môi cô ta mấp máy, gằn giọng nói ra từng câu từng chữ: “Tôi, đang, ném, đi, thứ, rác, rưởi.”
Trong nháy mắt đáy mắt cô dâng lên lửa giận, tay để ở trên bàn nắm chặt thành nắm đấm, Đường Ngọc Sở giận quá hóa cười: “Sao vậy Tô Nhã An? Có phải cô không còn cách nào để đối phó với tôi nữa nên mới phải nhằm vào công việc của tôi đúng không?”
“Nhằm vào cô ư?” Tô Nhã An giống như là nghe được trò cười gì đó, cười to lên.
Sau đó tiếng cười bỗng nhiên im bặt lại, hai tay cô ta dùng sức vỗ mạnh lên bàn, cô ta đứng lên nghiêng người tới gần Đường Ngọc Sở, trừng mắt nhìn người ở đối diện: “Đường Ngọc Sở này, cô không nên quá để cao mình như vậy, trong mắt tôi cô chẳng là cái thá gì hết.”
Đường Ngọc Sở nghe vậy cười nhạo lên tiếng: “Đúng vậy nhỉ, trong mắt cô tôi chẳng là cái thá gì hết.”
Sắc mặt cô bỗng nhiên nghiêm lại: “Nếu đã chẳng là cái thá gì thì sao cô cứ phải trăm phương ngàn kế liên thủ cùng với Tần Ý Tiêm đối phó với tôi làm gì? Tổng giám đốc rảnh rỗi quá không có việc gì làm à?”
Đối mặt với chất vấn của cô Tô Nhã An cũng không hề lộ ra vẻ hoảng sợ mà chỉ dùng giọng nói lạnh lùng cứng rắn hỏi: “Đường Ngọc Sở, cô có chứng cứ chứng minh tôi liên thủ với Tần Ý Tiêm đối phó cô không?”
Được lắm, đúng là cô không có chứng cứ.
Nhưng mà…
“Tổng giám đốc Tô, người đang làm thì trời đang nhìn, cô làm gì trong lòng cô rõ nhất không cần tôi cung cấp chứng cứ làm gì.”
“Điều đó có nghĩa là cô không có chứng cứ, vậy tôi có thể buộc tội cô vu khống tôi.”
“Xin cứ tự nhiên!”
Không còn gì để nói với cô ta nữa, Đường Ngọc Sở cười lạnh cầm bản thảo bài báo lên định đi ra ngoài.
Lúc này giọng nói đầy vẻ đùa cợt của Tô Nhã An truyền đến từ sau lưng.
“Đường Ngọc Sở, đừng tưởng rằng bên cạnh cô có người đàn ông thần bí gì đó kia là cô lại thật sự cho là mình ghê gớm lắm, đây cũng không phải là nơi mà cô có thể một tay che trời được.”
Đường Ngọc Sở chợt dừng bước chân lại, trầm thấp cười ra tiếng sau đó quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh nhìn thẳng vào Tô Nhã An: “Tô Nhã An, cô có nhìn thấy kết cục của Tần Mạn Ny chưa?”
Tô Nhã An chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, không nói một câu nào.
Cô cong môi, ra vẻ tiếc hận thở dài: “Cô nói xem một nữ minh tinh đang nổi tiếng như vậy lại phải vào tù, tiền đồ tốt đẹp đều bị hủy hoại hết thật sự là quá đáng tiếc mà. Tổng giám đốc Tô có cảm thấy đáng tiếc hay không?”
Lý do vì sao Tần Mạn Ny lại vào tù, Tô Nhã An biết rất rõ ràng.
Bây giờ đột nhiên Đường Ngọc Sở nhắc tới chuyện này không phải là đang cảnh cáo cô ta cẩn thận lại trở thành Tần Mạn Ny thứ hai sao.
“Còn nữa...” Đường Ngọc Sở giơ bản thảo trong tay lên: “Cô nói bản thảo này là thứ rác rưởi vậy chẳng phải đang nói nội dung của nó rác rưởi, Chủ tịch Thẩm rác rưởi hay sao?”
Nói đến Chủ tịch Thẩm, trên mặt Tô Nhã An hiện ra vẻ bối rối nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại.
“Tôi chưa từng nói chủ tịch Thẩm một câu nào như vậy.”
Đường Ngọc Sở hơi mỉm cười: “Có nói vậy hay không thì phải do chủ tịch Thẩm đoán định rồi.”
Trong lòng Tô Nhã An hơi sững lại một chút, mơ hồ có một loại dự cảm không tốt.
...
Trong văn phòng Tổng giám đốc có hai người khí thế đứng trước bàn làm việc chính là Đường Ngọc Sở và Tô Nhã An, ánh mắt của các cô đều đang nhìn thẳng vào người đàn ông lúc này đang cúi đầu.
Thẩm Tử Dục liếc nhìn bản thảo bài báo trong tay, mi tâm nhíu lại, cái người chị dâu này thật sự muốn đem tình sử của anh ta đào hết lên không chừa lại chút gì, chỉ để lại cho anh ta một chiếc quần cộc hộ thân.
Sau khi xem xong anh ta gượng cười hai tiếng: “Bản thảo này viết rất khá, rất khá.”
Đường Ngọc Sở đắc ý nhìn Tô Nhã An sau đó mở miệng nói: “Vậy chủ tịch Thẩm cảm thấy có thể đăng tin tức này lên không?”
Anh ta có thể nói là không được không? Thẩm Tử Dục cười khổ trong lòng, hậu quả của việc gặp được một đôi vợ chồng không tốt chính là chua xót như vậy đấy.
Anh ta ho nhẹ một tiếng sau đó mới ung dung nói ra: “Được, phó giám đốc Đường quyết định là được rồi.”
“Chủ tịch Thẩm, đây là anh có ý gì?” Tô Nhã An hơi không dám tin nhìn anh ta.
Thẩm Tử Dục giơ hai tay ra: “Chính là ý tứ trên mặt chữ.”
“Tôi không đồng ý.”
Tô Nhã An nghiêm nghị nói.
“Cô không đồng ý?” Thẩm Tử Dục cảm thấy hơi buồn cười, ai cho cô ta dũng khí nói không đồng ý vậy?
Đường Ngọc Sở nhìn về phía anh ta nhếch môi lên một cái sau đó lạnh nhạt nói ra: “Chủ tịch Thẩm ngài không biết đâu, trong mắt tổng giám đốc Tô bản thảo bài báo này chỉ là rác rưởi thôi đấy, rác rưởi, Chủ tịch Thẩm có hiểu không? Chính là một thứ rác rưởi vô dụng.”
Nhìn dáng vẻ tức giận và bất lực của cô, khóe mắt Thẩm Tử Dục hơi giật giật, chị dâu bị tức giận cũng không nhẹ đâu.
“Đây chính là rác rưởi.” Tô Nhã An cũng không che giấu sự không thích của mình với bản thảo này chút nào.
Dứt lời, cô ta đoạt lấy bản thảo trong tay Thẩm Tử Dục mở nó ra đưa tới trước mặt Đường Ngọc Sở, chỉ vào nội dung bên trong, chất vấn: “Phó giám đốc Đường, cô đào bới bí mật riêng tư của lãnh đạo công ty mình lên lại còn có ý đồ tuyên bố tin tức này ra ngoài, đây không phải là cô đang không tôn trọng lãnh đạo hay sao?”
Đường Ngọc Sở liếc nhìn Thẩm Tử Dục cong môi cười một tiếng, đáy mắt mơ hồ lóe ra một tia giảo hoạt: “Tổng giám đốc, cô cảm thấy bằng năng lực của tôi mà có thể đào ra được bí mật riêng tư của người nhà họ Thẩm sao? Có phải cô quá đề cao tôi rồi hay không?”
Lời này vừa nói ra khiến Tô Nhã An sửng sốt một chút nhưng cũng lập tức kịp phản ứng lại, hai mắt nheo lại: “Ai biết được có phải cô đã dùng thủ đoạn đen tối nào đó để lấy được nhiều tin tức như vậy hay không?”
“Ha ha.” Đường Ngọc Sở ngoài cười nhưng trong không cười cầm bản thảo lại, từng câu từng chữ nói ra: “Tôi nói cho cô biết, tin tức này có được đều là do tôi phỏng vấn Chủ tịch Thẩm đấy, cũng chỉ là một cuộc phỏng vấn bình thường mà thôi.”
Tô Nhã An không dám tin nhìn về phía Thẩm Tử Dục nhưng lại thấy anh ta khẽ gật đầu một cái: “Không sai, đây đều là tôi nói cho cô ấy biết.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi đang muốn biết cảm giác khi leo lên top một hot search là như thế nào.”
Đây là lý do Thẩm Tử Dục đưa ra nhưng Tô Nhã An biết tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như vậy.
Lúc đầu cô ta cố ý làm khó Đường Ngọc Sở chính là muốn nhìn thấy cô ăn quả đắng, để cô biết đắc tội với cô ta sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhưng ai biết Đường Ngọc Sở lại tìm tới Thẩm Tử Dục, chuyện này khiến cô ta đâm lao phải theo lao.
Lúc đầu muốn mượn chuyện bản thảo bài báo để tiếp tục làm khó dễ cô vì nhà họ Thẩm là gia tộc như thế nào chứ, sao có thể cho phép người của gia tộc mình lộ diện ra trước mắt mọi người được?
Nhưng lại không ngờ rằng bản thảo bài báo này lại được Thẩm Tử Dục cho phép.
Chuyện này khiến Tô Nhã An tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Nếu như Chủ tịch đồng ý vậy thì tôi cũng không còn lời nào để nói.”
Nhìn thấy Tô Nhã An kiêu ngạo như vậy chịu thua, Đường Ngọc Sở thoải mái không nói hết ra được.
Muốn gây khó dễ cho cô để cô biết khó mà lui ư, đúng là kẻ ngốc nằm mơ giữa ban ngày!
Thẩm Tử Dục nhìn thấy chị dâu nhà mình không che dấu nổi vẻ đắc ý trên mặt thì không nhịn được cong khóe môi lên, anh ta đột nhiên cảm thấy về nước cũng không phải là chuyện xấu lắm.