Sủng Vợ Lên Trời

Chương 123: Chương 123: Người đàn ông của cô chỉ có một mình lục triều dương




Trong lòng của Đường Ngọc Sở liền khẩn trương, trái tim của cô chìm xuống dưới, trên mặt cũng chỉ có thể duy trì lấy vẻ mặt lạnh lùng: “Các người đừng đến đây, nếu không kết cục của các người sẽ rất thảm.”

Nhưng mà bốn người đàn ông vạm vỡ kia lại không thèm để ý đến cô, đảo mắt đã đi đến trước mặt của Đường Ngọc Sở, nói: “Ha ha, lời uy hiếp này còn chưa đủ, tối ngày hôm nay cô cứ ngoan ngoãn chơi đùa cùng chúng tôi đi, nói không chừng bốn anh em chúng tôi vui vẻ thì còn sẽ thả cô đi.”

“Nằm mơ đi.”

Vẻ mặt của Đường Ngọc Sở khó coi mắng chửi.

Những gương mặt hèn hạ ở trước mắt làm dạ dày của cô cảm thấy buồn nôn.

Cô chỉ cần vừa nghĩ đến nếu như mình bị bọn họ chạm vào, trong đầu liền sẽ phun ra một loại cảm giác chán ghét.

Nếu như quả thật đến mức độ đó, cô tình nguyện chết đi cũng sẽ không để cho bọn họ đụng vào một cọng tóc của mình.

“Cái tính khí của cô cũng thật là bướng bỉnh quá nha, có điều phải như vậy thì mới thú vị được. Haha, các anh em, xem ra là tối nay chúng ta có thể giải tỏa được rồi.”

Liếm môi một cái, một gã vạm vỡ đứng ở đầu tiên không nhịn được mà đưa tay ra về phía Đường Ngọc Sở.

Nhìn bàn tay dê xồm của cái tên kia sắp đụng vào mình, sắc mặt của Đường Ngọc Sở trắng bệch trong nháy mắt.

Sự sợ hãi ở trong lòng không ngừng dâng lên, đến cuối cùng, thậm chí trong lòng của cô đã dần tuyệt vọng.

Trong đầu của cô nghĩ đến Lục Triều Dương.

Người đàn ông đó, có làm thế nào cũng sẽ xuất hiện vào thời điểm mà cô cần anh nhất.

Người đàn ông đó, kiểu gì cũng sẽ che chở cho cô vào thời điểm mà cô cần được bảo vệ nhất.

Người đàn ông đó, rõ ràng rất lạnh lùng, nhưng mà lúc nào đối xử với cô cũng dịu dàng như vậy.

Lúc này, Đường Ngọc Sở phát hiện đầy trong đầu của mình đều là Lục Triều Dương.

Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, anh đã để lại một dấu vết khó phai nhòa ở trong lòng của cô.

“Triều Dương Triều Dương... Anh đâu rồi.”

Hốc mắt của Đường Ngọc Sở nhịn không được mà hơi đỏ lên.

Cả đời này, người đàn ông của cô chỉ có một mình Lục Triều Dương, cô tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ người nào vọng tưởng nhúng chàm cô sẽ có cơ hội.

Trong lúc mà sự tuyệt vọng của Đường Ngọc Sở càng ngày càng dày đặc hơn, đột nhiên cánh cửa lại bị người khác đá văng ra từ bên ngoài.

Vang lên một tiếng, dọa cho tất cả mọi người ở trong nhà kho giật nảy một cái, bốn tên đàn ông vạm vỡ kia cũng hoảng hốt, sắc mặt cũng xuất hiện sự dữ tợn: “Là ai?”

Đáp lại bọn họ chính là một sự im lặng đến nghẹt thở.

Chỉ nhìn thấy ở cửa, người đàn ông có vóc dáng cao lớn, thẳng tắp đứng ở nơi đó, ngũ quan anh tuấn giống như bao trùm một tầng sương lạnh thật dày, trên người toát ra sát khí nồng đậm, ánh mắt kinh khủng đến nỗi khiến cho người ta như rớt vào hầm băng.

Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai và khí chất cao quý, lẽ ra là một công tử quý tộc ở thời trung cổ, nhưng mà lúc này anh lại biến thành sự tồn tại giống như quỷ sa tăng.

Người này chính là Lục Triều Dương chứ không thể là ai khác.

Lục Triều Dương lần theo định vị của điện thoại, rốt cuộc cũng đã tìm được Đường Ngọc Sở.

Nhưng mà có làm thế nào, anh cũng không nghĩ đến Đường Ngọc Sở sẽ gặp phải chuyện bắt cóc.

Lục Triều Dương hít một hơi thật sâu, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Đường Ngọc Sở ở dưới mặt đất.

Chỉ nhìn thấy Đường Ngọc Sở thê thảm ngồi ở chỗ đó, tay chân bị dây thừng thô to trói lại, trên gương mặt xinh xắn còn dính chút vết bẩn, cả người sợ hãi núp ở trong góc tường, khuôn mặt còn mang theo hốt hoảng.

Lúc ánh mắt của cô chạm phải gương mặt của anh, sự sợ hãi kiềm chế một hồi lâu cuối cùng cũng hóa thành nước mắt, trong nháy mắt liền rơi xuống.

“Triều Dương...”

Nước mắt của cô rơi như mưa, thân thể của cô cũng hơi run rẩy.

Trái tim của Lục Triều Dương thắt chặt lại, cảm giác giống như có bàn tay vô hình đang hung hăng bóp lấy trái tim của anh.

Rốt cuộc trên gương mặt anh tuấn của anh cũng đã từ từ xuất hiện một sự dữ tợn, hơi thở kinh khủng đó cũng khiến cho bốn tên vạm vỡ ở trước mặt giật mình.

Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể giết chết bọn họ.

Bốn người đàn ông vạm vỡ nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, trong đó có một tên lấy can đảm nói: “Sợ cái gì chứ, thằng đó cũng chỉ có một mình nó mà thôi, bốn người chúng ta cùng nhau tiến lên, chẳng lẽ còn sợ nó được sao?”

Ba người kia nghe vậy, dường như cảm thấy có đạo lý, trong nháy mắt liền quyết tâm: “Cút đi, nơi này là địa bàn của bốn anh em bọn tao, cũng không phải là nơi cho mày làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

Lục Triều Dương dường như không nghe thấy, anh bước từng bước đi về phía của bọn họ, sự âm trầm nơi đáy mắt làm cho người khác phải rùng mình.

Trên gương mặt của bốn người đàn ông vạm vỡ cũng xuất hiện vẻ khủng hoảng.

Không biết là tại sao, người đàn ông ở trước mắt làm cho bọn họ cảm thấy không dễ chọc.

Một tên vạm vỡ ở trong đó không khỏi quyết tâm nắm Đường Ngọc Sở tới, đồng thời dùng tay đè ở trên cổ của cô, phẫn nộ quát: “Đừng đến đây, nếu không đừng trách tao không khách khí với cô ta.”

Đột nhiên xuất hiện thay đổi khiến cho Đường Ngọc Sở cử động cũng không dám động.

Đôi mắt của Lục Triều Dương híp lại, quanh thân càng có không khí lạnh lẽo bao trùm, bước chân lại không dừng: “Buông cô ấy ra.”

“Dừng lại, mày thật sự muốn nhìn thấy cô ta xảy ra chuyện sao?”

Tên đàn ông vạm vỡ đang cưỡng ép Đường Ngọc Sở thấy thế, trong lòng bàn tay cũng hơi đổ mồ hôi.

Người đàn ông này mang đến cho người khác một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

“Tôi lặp lại một lần nữa, buông cô ấy ra.”

Đối mặt với sự chèn ép của bốn tên đàn ông vạm vỡ, Lục Triều Dương lại giống như không hề nghe thấy, ánh mắt từ từ lộ ra một tia âm u dữ dội.

Bộ dạng này, cho dù là Đường Ngọc Sở cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

Lúc này, Lục Triều Dương thật sự vô cùng tức giận.

Tên đàn ông vạm vỡ kia cũng bị Lục Triều Dương khơi dậy khí thế hung ác, khuôn mặt nhịn không được mà hơi quyết tâm: “mày đã không thức thời, vậy thì cũng đừng trách tao.”

Lúc mà âm thanh rơi xuống, Đường Ngọc Sở lập tức cảm thấy cổ của mình truyền đến cảm giác nghẹt thở.

“Muốn chết à.”

Thấy cảnh này, thân thể của Lục Triều Dương bỗng nhiên xông tới.

Vèo.

Chỉ trong một cái nháy mắt, Đường Ngọc Sở chỉ cảm thấy bóng người ở trước mắt vượt lên một cái, Lục Triều Dương vốn dĩ đứng ở chỗ đó cũng đã không còn bóng dáng đâu.

Bốn tên đàn ông vạm vỡ kia cũng sửng sờ, người đang khống chế Đường Ngọc Sở cảm thấy có một loại cảm giác nguy hiểm đang nhanh chóng tới gần.

“Không may rồi!”

Tên vạm vỡ vừa mới kịp phản ứng, muốn nắm Đường Ngọc Sở lùi lại phía sau, nhưng mà lúc này đã muộn rồi.

Không biết từ lúc nào Lục Triều Dương đã giống như là ma quỷ, không tiếng động xuất hiện ở sau lưng của hắn ta, đá một cái.

Gương mặt của anh lãnh khốc vô tình, đôi mắt hiện ra tơ máu, giống như là một dã thú bị chọc tức giận.

Trong lúc đó, Đường Ngọc Sở cảm giác được bàn tay đang kẹp lấy cổ của mình nới lỏng ra, thân thể của cái tên vạm vỡ đó đã ngã nằm xuống mặt đất.

Dưới chân Đường Ngọc Sở lảo đảo một cái, thân thể ngả về phía trước. Trong thời khắc mấu chốt, một cánh tay dài mà có lực đúng lúc ôm eo của cô lại.

Cô không ngừng ho khan, cả người nhào vào trong ngực của Lục Triều Dương, thân thể run lẩy bẩy, trong một giây mà tiếp được với nhiệt độ cơ thể của anh, rốt cuộc cũng đã nhẹ nhõm.

“Triều Dương...”

Hai tay của cô níu chặt lấy quần áo của anh, khuôn mặt tái nhợt làm cho người khác đau lòng.

Lục Triều Dương ôm chặt lấy cô, giống như là ôm lấy một bảo vật đã mất đi nhưng đã có lại được, dịu dàng an ủi ở bên tai của cô: “Không sao đâu, đã không sao nữa rồi.”

Ba tên vạm vỡ còn lại nhìn thấy đồng bọn của mình bị gục ngã dưới đất nhanh như vậy, kêu rên không ngừng, dọa đến nỗi co cẳng chạy đi.

“Tô Lân!”

Lục Triều Dương ôm Đường Ngọc Sở, lớn tiếng tức giận hô lên với người ở phía bên ngoài.

Lúc mà giọng nói của anh vừa dứt, trong chốc lát mười mấy người cảnh sát ở bên ngoài chen nhau tràn vào, giơ súng lên với ba người ở phía trước, quát: “Giơ hai tay lên, tối nay có nghĩ cũng đừng nghĩ thoát khỏi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.