Sủng Vợ Lên Trời

Chương 149: Chương 149: Tôi điên lên, cô không chịu nổi




Trước khi đi làm, Đường Ngọc Sở gọi điện thoại cho Tống An Kỳ, muốn nói tiện đường đi đón cô, nhưng gọi mấy cuộc đều là tạm thời không thể kết nối.

Trong lòng lại cảm thấy lo lắng, cô lo rằng An Kỳ sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.

Ngẫm nghĩ, cô kéo số điện thoại của Thẩm Tử Dục ra gọi.

“Xin chào quý khách số điện thoại ngài gọi tạm thời không thể kết nối, xin gọi lại sau...”

Sao điện thoại di động của hai người lại cùng lúc không gọi được chứ?

Lục Triều Dương đi từ trên tầng xuống, thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhíu chặt mày, đi đến khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Nghe thấy tiếng, Đường Ngọc Sở ngẩng đầu, sắc mặt nặng nề nói: “Không gọi được điện thoại cho Tử Dục và An Kỳ.”

“Đều không gọi được?” Điện thoại của hai người đều không gọi được, sao có thể trùng hợp như vậy?

“Ừm.” Đường Ngọc Sở gật đầu, trên mặt lộ ra lo lắng: “Em lo An Kỳ sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì.”

“Cô ấy không phải cô gái yếu ớt.” Lục Triều Dương mỉm cười an ủi cô: “Em đi làm đi, anh bảo Tô Lân đến chỗ Tử Dục nhìn xem, có lẽ tối qua Tử Dục lo lắng cô ấy, đưa cô ấy về nhà rồi.”

Đường Ngọc Sở ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy không phải là không có khả năng này, thế là gật đầu: “Được, vậy anh bảo Tô Lân mau đi xem thử.”

“Được.” Lục Triều Dương cưng chiều xoa đầu cô.

...

Đi vào phòng truyền thông, Đường Ngọc Sở vừa liếc mắt đã thấy Tống An Kỳ đang ngồi ở vị trí của mình.

Cô sửng sốt, lập tức bước đến.

“An Kỳ.” Cô gọi.

Tống An Kỳ đang ngẩn người nhìn máy tính nghe thấy tiếng gọi lập tức hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy là Đường Ngọc Sở, hốc mắt lập tức đỏ bừng.

“Ngọc Sở.” Giọng nói hơi nghẹn ngào.

Đường Ngọc Sở nắm chặt lấy tay cô, dịu dàng nói: “Không sao, không có chuyện gì.”

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt mệt mỏi của cô, Đường Ngọc Sở rất đau lòng.

“Sao không xin nghỉ nghỉ ngơi chứ?”

Tống An Kỳ gượng cười yếu ớt: “Tớ không sao.”

“Nhưng mà...” Đường Ngọc Sở còn muốn nói điều gì, lại nhìn thấy cô khẽ lắc đầu.

“Vậy được rồi, nếu có chuyện gì thì nói với tớ.” Đường Ngọc Sở dặn dò.

“Ừm.”

Đường Ngọc Sở lại dặn dò mấy câu rồi mới trở về vị trí của mình.

Cảm thấy bất bình và căm giận thay An Kỳ, cô liên lạc với Tiêu Tiêu, hai người hẹn buổi chiều cùng đến bệnh viện thăm Dương Thiên Thiên.

Vốn dĩ chuyện của ba Tống mẹ Tống còn chưa giải quyết xong, không muốn ầm ĩ nhiều với Dương Thiên Thiên, nhưng bây giờ tiện nhân này tự đưa mình đến cửa, sao các cô có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ?

“Trời ơi!”

Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi chói tai vang lên, Đường Ngọc Sở vội vàng nhìn về phía tiếng kêu, chỉ thấy Lại Tiểu Lan đứng cạnh bàn An Kỳ, trên mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.

Ngay sau đó, giọng nói chói tai của Lại Tiểu Lan này lại vang lên lần nữa.

“Tống An Kỳ, thế mà cô vẫn mặc quần áo ngày hôm qua. Chẳng lẽ hôm qua cô cùng người đàn ông nào ra ngoài chơi bời, sau đó không kịp thay quần áo sao?”

Lúc Lại Tiểu Lan nói lời này, ánh mắt giả vờ vô tình liếc mắt nhìn về phía Đường Ngọc Sở cách đó không xa.

Lấy tính cách của Đường Ngọc Sở, nhìn thấy bạn thân bị bắt nạt, chắc chắn sẽ đứng ra nói giúp bạn thân.

“Lại Tiểu Lan, buổi sáng cô không đánh răng à? Sao miệng lại thối như vậy chứ?

Tống An Kỳ cũng không phải người mặc cho người ta bắt nạt, không chút yếu thế trả đũa.

“Cô...” Lại Tiểu Lan tức giận muốn đáp trả, khóe mắt thoáng hình bóng hình phía bên này, đáy mắt chợt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Quả thật là vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Hạng người thế nào thì có bạn bè thế ấy.” Lại Tiểu Lan cố ý cất cao giọng, mỗi câu mỗi chữ đều nhằm vào người đang đi đến.

“Hôm nay Phó giám đốc Lại nói lời này thật quá đúng.”

Đường Ngọc Sở đi đến trước mặt Lại Tiểu Lan, cong môi cười với cô ta: “Tôi thấy ngày thường mấy người vây quanh bên cạnh Phó giám đốc Lại cũng giống như Phó giám đốc Lại vậy, đều là những người không biết trời cao đất dày, mơ mộng hão huyền, mộng tưởng muốn trèo lên cành cây cao, lấy chồng giàu sang quyền thế.”

Đường Ngọc Sở vừa cười vừa nói lời này, nhưng trong đáy mắt lại không có chút ý cười nào, ánh mắt lạnh buốt như sương giá tháng mười hai.

Khi những người phụ nữ có cùng suy nghĩ đen tối giống Lại Tiểu Lan nghe thấy lời cô nói, bọn họ lập tức như bị đạp đúng chỗ đau mà nổi điên lên.

Từng người từng người đi đến trước mặt Đường Ngọc Sở...

“Đường Ngọc Sở, cô có ý gì?”

“Đường Ngọc Sở, đừng tưởng rằng được Chủ tịch coi trọng thì cho là bản thân mình ghê gớm lắm!”

“Cũng không biết người nào lúc trước nhớ thương chồng chưa cưới của chị gái mình, lại còn có mặt mũi nói người khác không biết trời cao đất dày, thế giới này quả thật là bị đảo lộn rồi.”

“...”

Nghe thấy bọn họ cô một câu tôi một câu, từ đầu đến cuối trên mặt Đường Ngọc Sở đều giữ vững nụ cười, chưa từng mất đi.

“Các cô...”

Khác với Đường Ngọc Sở, Tống An Kỳ tức giận không nói lên lời.

Đường Ngọc Sở giơ tay vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô yên tâm đừng nóng vội.

Vừa nhìn thấy Đường Ngọc Sở bình tĩnh như vậy, cơn giận của Tống An Kỳ dần dần lắng xuống.

Bởi vì cô biết chắc chắn Ngọc Sở sẽ không bỏ qua cho đám phụ nữ ồn ào này.

Quả nhiên, chỉ thấy Đường Ngọc Sở cầm cốc trà trên bàn, giơ tay, hất nước trong cốc về phía đám người Lại Tiểu Lan đang không ngừng nói kia.

“A!”

Ngay lập tức, trong văn phòng lớn vang lên những tiếng thét chói tai.

“Đáng tiếc chỉ là cái cốc, không phải là một cái chậu rửa mặt to.”

Đường Ngọc Sở nhìn cốc trà trong tay, tiếc hận nhếch môi nói.

“Nhưng đó là nước sôi tớ mới rót.”

Tống An Kỳ nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi của mấy người phụ nữ này, mặc dù rất sảng khoái, nhưng cô cũng sợ làm người ta bị bỏng, như vậy chắc chắn sẽ cắn lấy Ngọc Sở không buông.

“Yên tâm đi, hất nước như vậy cũng sẽ không nóng quá, cùng lắm là da bị nóng đỏ mà thôi.”

Đường Ngọc Sở nói vô cùng hời hợt, khóe mắt Tống An Kỳ giật giật, cô gái này sau khi ở cùng với Tổng giám đốc Lục, lại có thể làm ra chuyện vừa ác vừa chuẩn, không chút nương tay như thế này, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

“Đường Ngọc Sở, cô điên rồi?” Lại Hiểu Lan tức giận thở hổn hển chỉ thẳng vào mũi Đường Ngọc Sở mắng.

Vì Lại Tiểu Lan đứng trên đầu, phần lớn nước đều vẩy vào cánh tay cô ta, da trên cánh tay cô ta đều đỏ ửng lên.

Vì vậy, cô ta tức giận đến mức muốn xé xác Đường Ngọc Sở.

“Như cô đã thấy, tôi điên rồi, chính là loại đã điên thì sẽ không để ý đến hậu quả, cô không chịu nổi.”

Đường Ngọc Sở cong môi cười lạnh: “Lại Tiểu Lan, tốt nhất cô đừng bắt nạt An Kỳ, nếu không...”

Tiến lên một bước đến gần Lại Tiểu Lan, dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: “Tôi sẽ không tha cho cô.”

Nói xong, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Lại Tiểu Lan, sau đó xoay người kéo tay Tống An Kỳ dời đi.

Nhìn thấy Lina đang đứng ở cửa phòng làm việc của mình, Đường Ngọc Sở kéo Tống An Kỳ đi đến.

“Giám đốc, chúng tôi muốn xin nghỉ.”

Lina liếc nhìn các cô, lại nhìn về phía mấy người Lại Tiểu Lan, chau mày: “Các cô lại ầm ĩ cái gì?”

“Giám đốc, thật ra...”

Tống An Kỳ định giải thích, lại cảm giác thấy Ngọc Sở đang bóp tay mình, cô lập tức im lặng, không nói tiếp nữa.

“Thật ra cái gì?” Lina hỏi tới.

“Giám đốc, thật ra không có gì. Cô cũng biết Phó giám đốc Lại và tôi vẫn luôn không hợp nhau, vì vậy ầm ĩ mấy câu.”

“Hóa ra là như vậy.”

Lina biết rất rõ Lại Tiểu Lan luôn nhằm vào Đường Ngọc Sở, vì vậy cũng không hỏi nhiều nữa mà chấp nhận lời nói dối của cô.

“Cảm ơn cô, Lina.”

Đường Ngọc Sở nở một nụ cười cảm kích với cô ta, cô ta chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.