“Mẹ, Trác gia... Có
tham dự bữa tiệc này không ạ…” Mạc Tử Yên ngập ngừng mở miệng, thái độ
của cô khiến Vân Hinh Như nghi ngờ, nghĩ rằng con gái vẫn không quên
được tên họ Trác đó nên có chút buồn bực, nhưng vẫn trả lời con gái:
“Trác gia mặc dù không phải loại nhà giàu mới nổi, nhưng bữa tiệc này cũng
không phải tầm thường. Trác Bân tuy có tiếng tâm trong giới thượng lưu
nhưng lại bị vợ của ông ta huỷ hoại, ai chẳng biết bà Trác là loại người gì, nếu bữa tiệc hôm nay mà họ mời bà ta, mẹ chắc chắn sẽ không đến!”
Vân Hinh Như bĩu môi, giọng điệu có chút trẻ con.
Bữa tiệc hôm
nay mặc dù là bữa tiệc từ thiện nhưng là nơi những danh gia vọng tộc mới có thể bước vào, nếu tính từ đẳng cấp thượng lưu trở đi thì Trác gia sẽ được mời, nhưng trong giới thượng lưu, ai chẳng biết tính tình của bà
Trác?! Một người phụ nữ vừa đánh đá vừa tự cho mình là đúng, kết giao
với bà ta chỉ tổ mất thân phận, những người kết giao với bà ta cũng
chẳng tốt lành gì! Hơn nữa chủ nhân của bữa tiệc hôm nay là bạn thân của bà hồi đại học, với tính tình của bạn thân, Vân Hinh Như tin rằng Trác
gia chắc chắn sẽ không được mời. Nếu có Trác gia tham dự thì bà rủ con
gái đến đây làm gì, tên họ Trác đó thế nào cũng không xứng với bảo bối
của bà.
Nghe mẹ nói vậy Mạc Tử Yên cảm thấy cũng đúng, bà Trác là một người hay khoe khoang, thích chưng diện lại cực kì kiêu ngạo, xem
mình như trung tâm của vũ trụ vậy, đó là điều mà không ít người trong
giới thượng lưu đều không ưa bà ta. Hơn nữa bà Trác không đến cũng tốt,
dù sao thì cô cũng chưa muốn lộ thân phận sớm như vậy, hơn nữa cũng
không muốn gặp lại Trác Lân nữa, không phải vì cô còn yêu hắn mà cô chán ghét nhìn thấy gương mặt hắn, sợ hãi bản thân lại sai lầm như trước
kia.
“Yên Nhi…”
“Vâng?!”
“Con có còn…” Giọng nói
của Vân Hinh Như có phần ngập ngừng, dù sao đây cũng không phải câu hỏi
trọn vẹn, hàm ý trong đó ai thông minh đều có thể hiểu.
Con gái
bà quen nhau với Trác Lân cũng đã ba năm, tình cảm của con gái dành cho
cậu ta nhiều thế nào người làm mẹ này còn không biết sao?! Bà cho người
điều tra Trác Lân không phải không tin mắt nhìn người của con gái mà vì
con gái bà quá ngây thơ, bị bà chiều hư mất rồi, sống trong giới thượng
lưu nhưng con gái lại một đứa trẻ, nói thẳng ra là ngốc nghếch!
Luận gia thế Trác gia cũng thuộc giới thượng lưu, cũng là một danh gia vọng
tộc nhưng lại thua kém Mạc gia. Luận học vấn thì không khỏi phủ nhận
Trác Lân là người có tài, mới 23 tuổi mà đã là CEO của Trác thị. Luận
ngoại hình thì cũng xem là một người tuấn tú, cũng xứng đôi với con gái
bà.Tuy nhiên, vấn đề ở chỗ, cậu ta không hề yêu thương con gái bảo bối
của bà!
Vân Hinh Như là ai?! Bà sống gần nửa đời người làm sao có thể không phát hiện ra, khi Trác Lân nhìn con gái bà, trong mắt cậu ta
không hề có tình yêu nồng nhiệt như của Yên Nhi dành cho cậu ta. Hơn nữa trong hồ sơ điều tra cậu ta đã ghi cậu ta khi đi du học nước ngoài đã
từng có một mối tình, nhưng vì lý do gì đó mà họ đã chia tay.
Chuyện này bà đã đề cập với con gái, nhưng con gái quá cứng đầu, còn dám mạnh
miệng nói: “Con sẽ khiến cho anh ấy quên cô ta”! Con gái bà quá khờ, rõ
ràng Trác Lân không yêu Yên Nhi nhưng Yên Nhi lại như con thiêu thân,
lao vào đám lửa!
Bạn là một người mẹ, nếu con gái thật sự kiên
quyết muốn lấy Trác Lân bà sẽ không phản đối, chỉ cần con gái sống hạnh
phúc, nhưng điều bà lo sợ đã xảy ra, mối tình năm xưa của Trác Lân đã
trở về, con gái bà liệu có hạnh phúc?! Nghĩ đến hành động của con gái vì cậu ta mà cắt cổ tay tự tử thì bà đau lòng không thôi, bà hận không thể dạy dỗ cho tên họ Trác đó một bài học, nhưng bà biết chuyện này không
phải chỉ mình cậu ta có lỗi, con gái bảo bối của bà cũng có lỗi.
Nhưng bỏ qua Yên Nhi, cậu ta nhất định sẽ hối hận cả đời!
Biết mẹ hỏi chuyện gì, Mạc Tử Yên liền lạnh nhạt trả lời, môi cô nhếch lên: “Mẹ, con đã không còn tình cảm gì với anh ta nữa…”
Đúng vậy, tình cảm mà cô dành cho Trác Lân sớm đã không còn, trước kia là do cô ngu muội, điên cuồng theo đuổi một tình yêu không thuộc về mình,
nhưng hiện tại khác rồi, bản thân cô mặc dù oán hận hắn nhưng lại chẳng
thể làm gì, dù sao trong cuộc tình này là do bản thân cô tự đâm đầu vào, có thể trách ai được chứ?!
Vân Hinh Như có chút kinh ngạc, tình
yêu của con gái dành cho Trác Lân nhiều thế nào bà là người hiểu rõ
nhất, khi ấy con gái vì cậu ta mà từ bỏ tất cả, có thể hiểu được là điên cuồng thế nào... Hiện tại lại có thể dễ dàng nói không còn yêu?! Điều
này thật khiến người khác cảm thấy kì quái, nếu là người khác liền nói
con gái bà quá vô tình, nhưng bà là mẹ, là người chứng kiến tình yêu của con gái, khi ấy bà cũng bị con gái làm cho cảm động. Nhưng hiện tại con gái lại nói không còn yêu Trác Lân, Vân Hinh Như thật sự không biết hay nên buồn, nếu là sự thật thì cũng là một chuyện tốt, nhưng nếu con gái
nói để an ủi người mẹ này...
Bây giờ đã là 6 giờ rưỡi tối, khung
cảnh bên ngoài cửa sổ dần sáng lên giữa bầu trời đêm, ánh sáng lập loè
của những chiếc xe hơi phát ra, chiếu sáng cả con đường. Trước cổng
khách sạn Thiên Vũ, xe hơi ngoại nhập không ngừng ra vào, nhân viên tiếp tân chưa hề dừng lại, vội vàng đón khách vào hội trường, trong đó là
các danh nhân thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh tế và tài
chính.
Chiếc xe Ford dừng lại, sườn xe hoa lệ hấp dẫn không ít
người, chủ nhân chưa kịp bước xuống đã khiến mọi người xung quanh xuýt
xoa không biết là công tử, tiểu thư của nhà nào.
“Phu nhân, tiểu
thư đã tới nơi!” Bác Hải cung kính nói với Vân Hinh Như cùng Mạc Tử Yên, nói xong liền bước xuống xe, giúp hai người mở cửa.
Cửa kính xe
không che được khung cảnh bên ngoài, Mạc Tử Yên thản nhiên nhìn dòng
người tụ tập, đôi mắt nhìn về phía kính chiếu hậu có hình ảnh của mình
trong gương, môi mỏng khẽ mấp máy, Bác Hải mở cửa xe cúi người đi ra
ngoài.
Giày cao gót màu đen hiệu Manolo Blahnik xinh đẹp khiến
người khác thầm than, một người phụ nữ trung niên xuất hiện trước mắt
mọi người, chiếc váy dạ hội cúp ngực màu vàng lộng lẫy, khiến người mặc
không chỉ thanh nhã mà còn quyến rũ không kém. Mái tóc xoăn dài được búi cao, để lộ bờ vài thon đẹp, nhìn vô cùng quý phái. Bà đeo một sợi dây
chuyền đá quý, mặt đá hình trái tim, viên đá dưới màn đêm loé lên những
ánh sáng rực rỡ khiến người khác thầm than.
Theo sau là một đôi
chân thon dài trắng nõn từ bên trong xe bước ra, đôi giày cao gót nhỏ
màu đỏ đặt xuống đất, một cô gái mặc bộ lễ phục màu rượu đỏ hở vai xuất
hiện. Mái tóc dài uốn nhẹ sau ót, không hề đeo bất kì trang sức, tóc mai được uốn quăn tăng thêm sự nữ tính, bộ dạ phục màu đỏ được cắt may cẩn
thận, thiết kế tuy đơn giản nhưng ôm sát lấy thân hình hoàn mỹ của cô để lộ ra đường cong quyến rũ. Đôi giày cao gót khiến cô toát lên những
đường nét, mỗi bước đi, làn váy hơi lay động, dưới ngọn đèn hiệu hình
tròn có vẻ gợi cảm mà dịu dàng.
“Đó chẳng phải Mạc phu nhân sao?!”
Mọi người nghe vậy kinh ngạc, Mạc phu nhân ở thành phố S này không ai không biết, Mạc gia là gia tộc thế gia lâu đời, trên thương trường hô mưa gọi gió đã nhiều năm, Mạc phu nhân lại là con gái của Vân gia thuộc giới
hắc đạo. Nghe nói năm đó chuyện tình của Mạc tiên sinh cùng Mạc phu nhân đã gây ra không ít tai tiếng, nhưng dù sao địa vị của Mạc gia cùng Vân
gia là không thể thay đổi.
Thấy phía sau Mạc phu nhân là một cô
gái trẻ trung xinh đẹp thì mọi người không khỏi bàn tán, ai nấy đều tò
mò về thân phận của cô.
Vân Hinh Như cùng con gái vào trong khách sạn, trên hành lang có nhân viên hướng dẫn khách vào phòng tiệc. Trên
đường đi không ít người liếc nhìn hai người, đều thầm đoán thân phận của cả hai.
Mạc gia mặc dù nổi tiếng nhưng Vân Hinh Như lại ít tham
gia tiệc tùng, nếu không phải là người quen thì bà sẽ không đi, về Mạc
Tử Yên từ nhỏ đã không thích tiệc tùng, lại chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, nên hiện tại trong bữa tiệc ai nấy đều thầm đoán thân phận
của hai người bọn họ.
“Hinh Như, cậu đến rồi…”