Màn đêm buông xuống, S thị liền chìm ngập trong ánh sáng xa hoa mà lộng lẫy.
Khách sạn năm sao cao cấp nhất đang diễn ra một buổi tiệc lớn dành cho các diễn viên, ca sĩ, đạo diễn nổi tiếng của S thị, đây là một bữa tiệc giữa những người trong giới giải trí với nhau, người đến đều thân phận không tầm thường.
Tại một góc của buổi tiệc, một cô gái mặc lễ phục màu lam xinh đẹp đang đứng đó, trên tay cầm một ly rượu vang, khoác lên người bộ lễ phục dài đến chân, chiếc váy đuôi cá ôm lấy thân hình cô để lộ những đường cong quyến rũ, cô không giống công chúa bạch tuyết bước ra từ trong truyện cổ tích, trên người cô mang vẻ đẹp thanh lãnh xa cách, tựa nữ vương cao cao tại thượng.
Đêm tĩnh lặng, cô gái tựa người vào ban công, ánh mắt nhìn xa xăm, để lộ một bên mặt xinh đẹp. Rõ ràng thời tiết vẫn sóng yên biển lặng nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại nhấp nhô lên từng đợt sóng, điều này khiến cô gái không khỏi đưa tay lên ngực mình.
“Amy, sao em không vào bên trong? Ở đây gió lớn lắm...” Lúc này một cô gái khác bước đến, khác với không khí bên trong náo nhiệt vô cùng, bên ngoài lại yên tĩnh đến đáng sợ, gió thổi qua khiến toàn thân lạnh run.
“Bên trong quá ồn ào, em không thích.” Cô gái gọi Amy nhướng mày, tỏ vẻ không thích, huống hồ đối với sự giả tạo của đám người bên trong, cô cũng lười cùng họ diễn kịch.
Thân thể cô đang ở nơi đây, nhưng tâm vốn dĩ đặt tại nơi khác.
“Đúng rồi Amy, em đã nghe tin tức gì chưa?” Thân là người đại diện, cô sớm biết rõ tính tình người trước mặt, bước chân vào giới giải trí vốn là phải đấu đá tranh giành, trên đời này không đơn giản chỉ là có thực lực là đạt được mục đích, mà còn phải dựa vào thủ đoạn!
Amy năm mười tám tuổi bước chân vào giới giải trí, cô từ một diễn viên vô danh tiểu tốt từng bước trở thành siêu sao thiên hậu, danh tiếng hiện tại so với Dạ Thiên Vương chỉ có hơn chứ không có kém. Nhưng mấy ai biết được, để có được thành tích như ngày hôm nay, cô đã phải cố gắng thế nào?
Amy có thực lực, đó là điều tất cả mọi người phải công nhận.
Chỉ là trong giới giải trí, thực lực vốn dĩ không thể khẳng định bản thân, muốn trở nên nổi tiếng mỗi người đều cần phải có thủ đoạn, nếu không phải đi cửa sau, thông qua kim chủ để giành được vai nữ chính thì chính là thân phận không tầm thường, thiên kim đại tiểu thư.
Mà Amy, trước giờ tính tình cao ngạo, tất nhiên sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện để đi cửa sau, hơn nữa cô xuất thân bình thường, thân phận của cô cũng không thuộc đại gia tộc ở S thị, nhưng hiện tại cô vẫn đứng vững ở vị trí Nữ thần trong giới giải trí, là do ở phía sau cô có hậu thuẫn vô cùng vững chắc, mà hậu thuẫn đó là ai, ngay cả người đại diện của Amy cũng không biết.
“Tin tức? Chị biết em không hề hứng thú với những tin đồn nhảm mà?” Amy chưa từng liếc mắt nhìn người đại diện bên cạnh, ánh mắt cô lúc này mông lung, âm nhạc bên trong không ngừng truyền vào tai cô, khiến tâm trạng cô cũng không yên.
Người đại diện lộ vẻ cười bí hiểm: “Chị biết nhưng là tin tức lần này rất nóng đó, em có biết nhân vật chính là ai không?”
“Nếu không phải sao hạng A thì chính là chuyện tình của mấy vị tổng tài lớn, có gì thú vị?” Đôi môi nhỏ nhắn lạnh lùng phun ra từng chữ, dường như đối với vẻ cười bí hiểm của cô, Amy không hề có chút hứng thú.
“Đúng là Amy, em đoán trúng rồi, nhưng nhân vật lần này rất là bất ngờ đấy nha...” Thấy Amy không hề phối hợp cùng cô, cô gái tỏ vẻ bất mãn, cảm thấy Amy không hổ danh là Băng Sơn Nữ Thần, cho dù gặp chuyện gì cũng không khiến cô nàng thay đổi sắc mặt.
“Em thật không thú vị chút nào, để chị nói cho em, nhân vậ chính là này chính là Ám Dạ Duật - người đàn ông độc thân vàng, tổng tài của Ám Dạ thị!” Không biết từ lúc nào trên tay cô đã xuất hiện một quyển tạp chí, cô nhanh chóng cho Amy xem trang bìa của tạp chí.
Hình ảnh trang bìa hiện rõ trong mắt Amy, dưới cơn mưa đôi nam nữ trao nhau nụ hồn thấm thiết, tuy là khung cảnh bệnh viện nhưng lại không hề gây phản cảm với mắt người nhìn. Dung mạo nữ chính bị giấu đi nhưng nam chính thì không ai khác chính là Ám Dạ Duật, hình ảnh hài hòa mà lãng mạn cùng với hàng tiêu đề to đùng vô cùng chói mắt: “Người tình của Ám Dạ tổng tài?”.
“Xoảng.”
Chiếc ly thủy tinh rơi xuống, chạm vào nền đất vang lên một thanh âm thanh thúy, mảnh vỡ của ly văng tứ tung, rượu vang đỏ rơi xuống lễ phục trên người Amy, nhiễm đỏ một mảng vải lam, dưới nền lam như biển lại càng khiến vết rượu vang đỏ trở nên nổi bật.
“Amy, em làm sao vậy? Có bị thương không?” Người đại diện thấy hành động thất thố của Amy liền lo lắng hỏi, kiểm tra cô một lượt phát hiện chỉ là y phục bị dơ, cô gái lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao...” Amy mơ màng giật lấy quyển tạp chí từ tay cô gái, ánh mắt cô tựa như muốn xuyên qua quyển tạp chí nhìn vào cô gái bên trong.
Tiếng động bên này của hai người không khỏi thu hút sự chú ý của đám đông, không ít người định tiến về phía này, không muốn Amy bị mất hình tượng Băng Sơn Nữ Thần trước mặt mọi người, cô vội vàng đỡ lấy Amy đi ra khỏi đại sảnh, ý đồ muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Vốn có người định tiến lên ngăn cản, hôm nay cũng là buổi họp mặt của những diễn viên nổi tiếng, người đến tham dự thân phận tất nhiên không tầm thường, nếu Amy bỏ đi sẽ bỏ mất một cơ hội thăng tiến nhưng vì thấy sắc mọi cô nàng tái nhợt, người của Thịnh Thế cũng không ngăn cản, thế nên từ đại sảnh đến phòng nghỉ, một đường đi vô cùng thong thả.
“Cô ta làm sao vậy?” Dạ Tiêu Trần bên này nhíu mày, tất nhiên hắn cũng phát hiện hành động của Amy, nhìn theo bóng dáng cô đang khuất dần, có chút khó hiểu.
Chẳng phải cô ta lúc nào cũng mang một bộ dáng nữ vương cao cao tại thượng sao? Hôm nay sao lại có hành động thất thố như vậy?
Tống Hồng Ngọc bên cạnh lắc đầu tỏ vẻ không biết, Dạ Tiêu Trần thấy thế cũng không tiếp tục truy cứu, dù sao hắn và cô cũng không thân, cô ta làm sao cũng không liên quan đến hắn, hắn hỏi chỉ là có lệ mà thôi.
Lúc này Amy đã được đưa vào phòng nghỉ, người đại diện rót cho cô một ly nước, nhìn gương mặt xinh đẹp giờ đã tái nhợt đến đáng thương của cô, người đại diện lúc này vẫn chưa hiểu nguyên nhân khiến Amy trở nên như vậy.
“Amy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên em lại...” Ở cạnh Amy bốn năm, đây là lần đầu tiên cô thấy sắc mặt Amy như vậy, nếu cô đoán không lầm, chỉ sợ là liên quan đến quyển tạp chí đó.
“Không có gì, chị đi ra ngoài đi, em muốn được yên tĩnh...”
Nhìn sắc mặt đông lạnh của Amy, người đại diện bộ dạng muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng đành thỏa hiệp, ra khỏi phòng nhưng không quên đóng cửa lại.
Trong căn phòng rộng lớn lúc này chỉ có một mình Amy ngồi trên giường, ánh mắt cô vẫn không rơi quyển tạp chí, bàn tay siết chặt ly nước thủy tinh, tâm trạng lúc này vô cùng xấu.
“Nhất định là nói dối... Ám Dạ Duật làm sao có thể có tình nhân đâu?”
Amy lẩm bẩm, cô không tin những gì trong tạp chí nói, cô không tin anh lại có tình nhân, cô không tin anh cùng cô gái bên trong có quan hệ thân mật, cô không tin!!!
“Làm sao có thể đâu...?”
Lửa giận che mờ lí trí, Amy cầm lấy ly thủy tinh đập mạnh xuống nền gạch, chiếc ly vỡ đi, mảnh vỡ văng ra, xẹt qua bàn tay cô, tuy không nặng nhưng lại chảy máu, chỉ là lúc này Amy không hề bận tâm đến vết thương nhỏ nhặt đó.
“Làm sao có thể, nhất định là nói dối!”
Có nói dối hay không chỉ sợ cô đã sớm biết câu trả lời.
Thân thể cô mất hết sức lực khụy xuống nên cạnh giường, lúc này nào có dáng vẻ của một nữ thần cao lãnh của giới giải trí?
~~~
“Cái gì?!”
Lời nói của Ám Dạ Duật chẳng khác nào sét đánh ngang tai, nhìn sắc mặt bốn vị trưởng bối, Mạc Tử Yên không khỏi nhớ đến chuyện trưa nay khi cô cùng anh bước vào Cục Dân Chính.
Cô đợi ngày này đã lâu, tất nhiên trên mặt như hoa đào nở rộ, khi cô cùng anh muốn đăng ký kết hôn, nhân viên cũng đã xác nhận đến hai lần, hẳn là sợ bản thân nghe lầm, nhìn ánh mắt hâm mộ của đối phương, cô chỉ cười không nói, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, đến khi lấy chứng minh thư để đăng ký, nụ cười trên mặt cô vốn không giữ được nữa.
“Duật, em... em quên đem chứng minh thư rồi...” Bộ dạng Mạc Tử Yên gấp đến mức sắp khóc, mỗi ngày cô đều mang chứng minh thư bên mình để phòng khi cần thiết, vậy mà hiện tại lại không thấy, Mạc Tử Yên không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc là cô đã để quên hay là đánh rơi ở đâu?!
Lúc này bên tai cô truyền đến một giọng nói trầm thấp mà vô cùng bình tĩnh, nội dung câu nói khiến cô không khỏi sửng sốt: “Anh giữ.”
Chỉ với hai từ đơn giản thành công khiến thân thể cô cứng đờ, cảm giác như bản thân nghe lầm.
“Anh... từ khi nào?”
“Tối qua túi xách em rơi, anh tình cờ nhặt được.”
“Cho nên?”
Ngày hôm nay anh dẫn cô đến đây vốn dĩ không phải chuẩn bị trước từ sớm mà chỉ mới tối hôm qua?
Tối qua khi anh đưa cô về nhà, họ tránh một con mèo làm túi xách của cô rơi xuống, anh tình cờ nhặt được chứng minh thư của cô, nên mới có hiện tại đúng không?
Như hiểu được suy nghĩ của Mạc Tử Yên, Ám Dạ Duật không khỏi gật đầu, cho cô một nụ cười yên tâm: “Hộ khẩu nhà em cũng nằm trong tay anh, cho nên anh đã nói những thứ còn lại cứ để anh.”
Ám Dạ Duật đem cho cô hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu thế nào gọi là “Còn lại cứ giao cho anh”, vốn dĩ bản thân cô không cần đến đây làm gì, dựa vào một mình anh, bọn họ vẫn có thể đăng ký kết hôn nhưng anh lại không làm vậy. Anh từ công ty đưa cô đến đây ăn trưa rồi đi dạo, còn ở trước Cục Dân Chính ngỏ lời cùng cô bên nhau trọn đời, rốt cuộc là anh muốn làm gì?
“Hai đứa... hai đứa kết hôn khi nào?” Vân Hinh Như kinh hãi, nhìn gương mặt trấn tỉnh của Ám Dạ Duật lại nhìn vẻ mặt e ngại của Mạc Tử Yên, bà liền biết lời anh nói là sự thật. Bà vốn nghĩ để hai đứa tìm hiểu nhau một thời gian dài, một hai năm sau khi Yên Nhi hoàn toàn quên đi tình cũ mới cho cô cùng anh kết hôn, dù sao nếu Ám Dạ Duật biết được vợ của mình kết hôn cùng mình mà vẫn còn nhớ người đàn ông khác thì hôn nhân của bọn họ nhất định sẽ không duy trì được dài lâu, chỉ là... có lẽ là do bà suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Vừa mới trưa nay ạ...”
“Như vậy thì không cần đợi đến một năm sau làm gì, để em cùng Hinh Như xem ngày tốt rồi cho hai đứa tổ chức hôn lễ trong tháng này luôn...” Minh Tâm đang tức giận vì chuyện con trai lén lút đi đăng kí kết hôn nhưng nghĩ đi nghĩ lại vốn dĩ bà cùng muốn hai đứa kết hôn sớm, hiện tại ước muốn của bà đã được thực hiện, tâm trạng Minh Tâm nháy mắt liền tốt lên.
“Tháng này? Có phải quá nhanh không?” Vân Hinh Như có chút lo lắng, nếu trong tháng này mà tổ chức hôn lễ bà sợ sẽ chuẩn bị không kịp, huống hồ...
“Không nhanh chút nào. Hôm nay là mùng năm, để lát nữa xem ngày, hẳn là giữa tháng hoặc cuối tháng sẽ có ngày tốt.” Minh Tâm không bận tâm nhiều như Vân Hinh Như, cha mẹ bà cùng Ám Dạ Tuấn đều mất, hiện tại bà là nữ chủ nhân của Ám Dạ gia, mọi chuyện trong nhà đều do bà quyết định, bà nói là được thì Ám Dạ Tuấn không dám phản đối.
“Nhưng... thế liền tốt.” Vân Hinh Như thấy gia đình bên kia vui vẻ cũng không muốn khiến họ khó xử, lời ra miệng liền nhanh chóng đổi lại.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của gia đình bà, có lẽ nên để bà cùng Mạc Vũ Hiên giải quyết thì tốt hơn, để không phải khiến con gái lo lắng, cũng không khiến gia đình hai bên khó xử.
Mạc Vũ Hiện thấy vợ nói thế cũng không nói gì, nên cũng ngầm đồng ý, Ám Dạ Tuấn bên này không khỏi cho con trai ánh mắt tán thưởng, như muốn nói: “Không hổ là con trai ta!”.
Trên bàn ăn lúc này một mảnh xôn xao, bốn người không ngừng bàn tán, đột nhiên Mạc Vũ Hiên nhớ đến gì đó, quay người sang nhìn Ám Dạ Duật.
“Duật, cháu lấy đâu ra hộ khẩu nhà ta thế?”
Mạc Tử Yên nghe vậy cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, cô cũng thắc mắc lí do vì sao anh lại có trong tay hộ khẩu nhà cô.
“Bác trai, lần trước bác nhờ cháu một việc, cần có hộ khẩu nhà bác, bác không nhớ sao?” Đối với sự nghi hoặc của hai người, anh trả lời vô cùng bình tĩnh.
“Vậy sao?” Mạc Vũ Hiên không xác định trả lời, có lẽ vì tuổi đã lớn nên có một số chuyện ông cũng không nhớ rõ.
Mặc dù không biết sự thật thế nào nhưng Mạc Tử Yên cảm thấy, lời của anh một chữ cũng không đáng tin.
Tối hôm đó, sau khi tiễn gia đình anh ra về, Mạc Tử Yên cũng mệt mỏi trở về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng Mạc Vũ Hiên, khác hẳn với vừa nãy, sắc mặt hai người lúc này có chút nghiêm trọng.
“Em nghĩ... nên gọi thông báo cho cha một tiếng.”
“Em có chắc không?” Giọng nói Mạc Vũ Hiên so với ngày thường âm trầm đi rất nhiều, ông vẫn còn nhớ chuyện năm đó, muốn lấy được bà phải trải qua tử thách khó khăn cỡ nào.
“Dù sao Yên Nhi cũng là cháu ngoại của ông ấy, huống hồ hai đứa cũng đã đăng kí kết hôn, em nghĩ cha cũng không tàn nhẫn đến mức phá hoại uyên ương...” Mặc dù biết tính tình ông khá cứng ngắc lại rất cố chấp, nhưng bà biết trong lòng ông ấy nhất định cũng muốn con cháu có cuộc sống hạnh phúc.
Mạc Vũ Hiên nhướng mày: “Điều đó anh không chắc.”
“Em biết anh có thành kiến với cha nhưng dù sao ông ấy Yên Nhi cũng là cháu gái ông ấy, hôn lễ của chúng ta đã không thông báo cho ông ấy, nếu ngay cả hôn lễ của Yên Nhi cũng không... em thật sự có lỗi với cha...”
“Được rồi, mọi chuyện em cứ quyết định đi.” Mạc Vũ Hiên không còn cách nào đành chịu theo ý bà, chuyện gì đến cũng sẽ đến, cho dù bọn họ muốn ngăn cản cũng không được.
Lúc này Vân gia tại Hồng Kông.
“Lão gia, tiểu thư gọi điện về...” Người hầu nhấc máy, xác định được thân phận đối phương liền nhìn về phía Vân lão gia đang ngồi trên ghế dựa, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.
Ở Vân gia mọi người đều biết Vân lão gia yêu thương nhất là cô con gái này của ông, cô là Đại tiểu thư của Vân gia, là người do chính thất sinh ra, cho dù hiện tại không ở đây nhưng địa vị của cô cũng không bao giờ thay đổi. Năm đó Vân Hinh Như vì Mạc Vũ Hiên mà bỏ nhà ra đi, chọc Vân lão gia tức giận một trận, tuy ngoài miệng nói không nhận cô con gái này nhưng trong lòng luôn nhớ đến cô, chỉ là Vân lão gia hoành hành ở hắc đạo nhiều năm, vốn không dễ dàng bộc lộ cảm xúc, cho dù đối với Vân Hinh Như, ông cũng không bộc lộ sự yêu thương của mình, điều này lại khiến Vân Hinh Như hiểu lầm, cho đến tận bây giờ bà vẫn không dám cùng ông đối mặt.
“Là vị tiểu thư nào?” Trong lòng sớm đã biết rõ nhưng Vân lão gia cố tính giả vờ không biết, bộ dạng chẳng buồn để tâm.
“Là... là Đại tiểu thư ạ...”
“Hừ!” Vân lão gia nghe vậy liền hừ lạnh nhưng vẫn đưa tay tiếp điện thoại, ra lệnh cho người hầu ra ngoài.
“Cha... là con, Hinh Như...”
“Không biết là ngọn gió nào có thể khiến Mạc phu nhân gọi điện đến đây tìm lão già này?”