Edit: Tịch Ngữ
Lâm Tâm Nguyệt ngồi trước bàn làm việc nhìn ảnh chụp tán loạn và đống tư liệu văn kiện, vụ án xác nữ bị rạch mặt đã xảy ra hơn một tháng rồi,
thế nhưng cô lại không có cách gì hết, thậm chí ngay cả một chút manh
mối cũng không có. Hung thủ rất giảo hoạt cũng rất cẩn thận, ngay cả dấu vết giãy dụa trong móng tay của nạn nhân cũng bị xử lí sạch sẽ, nếu
không phải vết thương trên mặt nhiều, không thể rửa sạch hết vết máu,
Lâm Tâm Nguyệt dám tin hung thủ sẽ xử lí sạch sẽ luôn.
Thế nhưng vì sao, dựa vào tâm lí học hung thủ là người không cẩn thận,
người nọ rõ ràng có thể làm việc hết sức hoàn hảo, tại sao lại gây ra
những vết thương lộn xộn như vậy.
Lâm Tâm Nguyệt chau mày, khó hiểu nhìn chăm chú vào hình chụp thi thể,
cô dựa theo nguyên lý pháp chứng, nếu có vụ án chưa phát hiện ra bất kì
manh mối nào, thì phải trở về điểm bắt đầu, xem xét một lần nữa, nghiêm
chứng một lần nữa, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, xem tới xem lui, vẫn không có thu hoạch gì hết.
Lâm Tâm Nguyệt tập trung suy nghĩ nhìn những bức ảnh của nạn nhân, cộng
thêm tư liệu giải phẫu thi thể cô lấy từ ông xã của mình, vẻ mặt rất
chăm chú.
Có phải cô đã lơ là cái gì đó?
“Anh nghĩ hiện giờ em cần cái này.” Dương Dật Thăng cầm ly cà phê nóng
hổi đặt trước mặt Lâm Tâm Nguyệt. Lâm Tâm Nguyệt bất ngờ thấy ly cà phê
trước mặt liền sửng sốt, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt đen nhánh đầy ý
cười của Dương Dật Thăng, đáy mắt hiện lên tình cảm ấm áp nhẹ nhàng, cô
liền cười, nhận lấy ly cà phê.
“Cám ơn.”
“Vẫn không có manh mối gì à?” Dương Dật Thăng tự nhiên kéo ghế ngồi, thản nhiên bắt chéo chân, cười nhấp một hớp cà phê.
“Bên anh thì sao, có thu hoạch gì không?” Lâm Tâm Nguyệt cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, giọng điệu mong chờ.
Dương Dật Thăng một ta cầm ly cà phê, tay còn lại để trên đùi đặt dưới
đáy ly cà phê, nhún vai, buồn bực bĩu môi, uể oải lắc đầu: “Anh và Tiểu
Cương đã kiểm tra kĩ các vật chứng đem về, ngoại trừ tìm được sợi của
nạn nhân thì không có thu hoạch gì khác, vả lại sợi này tuy rằng rất cao cấp nhưng có nhiều nơi bán nó… Vì vậy không có định hướng được, xem ra
vụ này khó xơi đây, ra vẻ tên hung thủ này là người rất cẩn thận.”
“Nếu hung thủ là người rất rất cẩn thận, không phải nạn nhân nên bị một
dao chí mạng hay sao, nhưng hiện tại trên người nạn nhân có vô số vết
thương lộn xộn, ngược lại thấy giống như vì muốn trút giận, chuyện này
thật mâu thuẫn.” Lâm Tâm Nguyệt vô lực dựa vào ghế, một đống câu hỏi cứ
lởn vởn trong đầu.
Đáy mắt Dương Dật Thăng bắn ra tia sáng tự tin, kiên định nói: “Có nghi
vấn là có gặt hái, mặc kệ hung thủ có cẩn thận đến đâu, chỉ cần hắn phạm pháp nhất định sẽ để lại chứng cứ.” Anh liếc nhìn ảnh chụp trên bàn Lâm Tâm Nguyệt, kì quái hỏi: “Nhưng, người này có thù hận gì với nạn nhân,
đã giết người ta còn rạch mặt nữa, hung thủ này có lẽ là phụ nữ?”
“Không loại trừ khả năng này.”
“Nếu là phụ nữ, người này nhất định là nhân vật hung ác.”
“Người phụ nữ kia có ác hay không thì tôi không biết, nhưng để bà xã
của tôi đói bụng, tôi đảm bảo tôi còn ác hơn cả cô ta.” Cổ Trạch Sâm từ
bên ngoài đi vào, vỗ vai Dương Dật Thăng, dịu dàng nhìn anh ta, cười như hoa bách hợp nở, ánh mắt luôn vô tình hay cố ý liếc về Lâm Tâm Nguyệt,
mục tiêu rất rõ ràng.
“Vậy là anh không biết kết quả đắc tội với phụ nữ rồi.” Lâm Tâm Nguyệt nhíu mày.
“Anh đây tràn trề nhận thức nhá!” Dương Dật Thăng cảm khái.
“Ồ, vậy anh muốn lĩnh hội lần nữa à, có cần em tự mời anh ra ngoài
không?” Trên đầu Lâm Tâm Nguyệt xông ra một chữ ‘tỉnh’, nhếch môi cười,
trừng mắt nhìn Dương Dật Thăng, nghiến răng nghiến lợi, sao anh còn chưa đi?
“Hiểu rồi, tôi không làm bóng đèn nữa. Tôi đi liền, đi ngay mà, không
quấy rầy hai người.” Dương Dật Thăng cố ý nháy mắt, giơ tay đầu hàng.
Hài hước đứng dậy nhường chỗ cho ai đó, còn sâu xa vỗ vai Cổ Trạch Sâm,
lúc đóng cửa lại, anh còn cố ý gõ cửa, lú đầu vô, nhìn hai người cười
xấu xa: “Lão đại,tôi biết vợ chồng hai người thâm tình, một ngày không
gặp như cách ba thu, nhưng nhớ ăn cơm trưa xong, thì đưa Tâm Nguyệt về
trả cho tôi nha, dù sao thì cô ấy cũng là sếp tôi, nếu như làm mất cấp
trên, tôi đây gặp phiền phức nha, được rồi, không cản trở hai người nữa, 88.”
Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm nhìn nhau cười, trong mắt đều mang theo
bất đắc dĩ, Ivan vẫn như ngày trước, có cơ hội liền trêu ghẹo bọn họ.
Ivan, đừng nghĩ rằng em không biết anh và Bell có JQ. Dám chế nhạo em
với Sâm, anh rửa sạch cổ chờ đó đi, khóe miệng Lâm Tâm Nguyệt nhếch lên
cười dối trá, gian xảo như con hồ ly.
“Hết giờ, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Cổ Trạch Sâm cười dịu dàng nhìn Lâm
Tâm Nguyệt, ánh mắt nhu hòa, xem ra bà xã mình lại có cách chỉnh anh em mình rồi. Ivan, không phải lão đại không bảo vệ cậu, ai bảo ngươi đắc
tội bà xã của anh làm chi, cho nên ngươi an tâm ra đi đi, nhưng mà bộ
dạng này của Tâm Nguyệt thật đáng yêu.
“Ừ.” Lâm Tâm Nguyệt híp mắt cười sung sướng.
Dương Dật Thăng vừa ra khỏi cửa liền nhảy mũi liên tục, sau đó xoa xoa
mũi, trong lòng suy nghĩ một chút, là ai đang nhớ nhung mình. Không lẽ
Bell đang nhớ tới mình, thật là tốt. Hai mắt Dương Dật Thăng tỏa sáng,
bước chân giống như đem theo gió, đáng thương Dương Dật Thăng không biết mình bị anh em tốt bán đứng, vẫn đang mừng thầm, anh đã quên lời vừa
nói, đừng tùy tiện đắc tội với phụ nữ, nhất là phụ nữ có người chống
lưng.
Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm vui vẻ đi ăn cơm về, Cổ Trạch Sâm kéo cô lên sân thượng, gọi dễ nghe là làm việc kiêm nghỉ ngơi.
“Ưm ~ vẫn là ở đây thoải mái.” Lâm Tâm Nguyệt không có hình tượng vươn
tay, nhàn nhã dựa vào ghế mây, nhìn trời xanh mây trắng, không quên cảm
khái.
“Em đó, nếu để fan của em thấy bộ dạng hiện tại của em, nói không chừng
bọn họ sẽ khóc chết mất.” Cổ Trạch Sâm nhéo lỗ mũi Lâm Tâm Nguyệt, có
chút bất đắc dĩ, mặt mũi dịu dàng, tràn đầy ý cưng chiều.
“Không dám đâu, có liên quan gì chứ, hiếm khi có thời gian thả lỏng,
đương nhiên phải tha hồ thả lỏng rồi, nếu như chân tay co cóng vậy thì
rất có lỗi với tấm lòng của ông xã.” Lâm Tâm Nguyệt ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm, cười meo meo dựa đầu vào vai anh.
“Muốn hưởng thụ tâm ý của anh, vậy em phải uống hết cái này nữa nha.” Cổ Trạch Sâm mở nắp bình giữ nhiệt, đặt trên bàn. Làn khói mỏng bay lên
kèm theo mùi hương ngọt ngào.
Cổ Trạch Sâm rót nước vào nắp bình, đưa tới trước mặt Lâm Tâm Nguyệt,
Lâm Tâm Nguyệt cầm trong tay, khẽ mím môi, ánh mắt tò mò, trông mong
nhìn chồng mình: “Cái gì vậy?”
“Trà chanh mật ong, gần đây em vì vụ án mà không nghỉ ngơi tốt, bình
thường uống toàn là cà phê, cho nên giờ phải uống nó, nó có tác dụng hạ
nhiệt, giúp tập trung tinh thần.” Cổ Trạch Sâm buồn cười nhìn Lâm Tâm
Nguyệt, trong lúc vô ý nhìn thấy quầng thâm dưới ánh mắt của cô, con
ngươi hiện lên đau lòng, vươn tay giúp cô sửa lại mái tóc bị gió thổi
loạn: “Biết em không thích chua, anh đã bỏ thêm nhiều mật ong vào.”
“Ừm, ngon quá.” Lâm Tâm Nguyệt nhẹ nhàng uống một ngụm, cả người ấm áp
dịu dàng, giống như con mèo nhỏ lười biếng híp mắt, miệng ngọt, tim cũng ngọt, thuận miệng nói một câu: “Thật ra anh không cần cho nhiều mật ong vào, dạo này em thích ăn chua.”
Cổ Trạch Sâm nghe vậy sửng sốt, trong mắt lóe qua kinh hỉ, đưa tay ôm
vai Lâm Tâm Nguyệt, đem cô vợ kéo lòng, ánh mắt sâu xa ẩn chứa vui
sướng: “Được, lần sau không thêm mật ong nhiều.”
“Còn nữa, lần sau không cần chuẩn bị mấy thứ này cho em, rất phiền, chính anh làm việc xong cũng mệt chết rồi.”
“Cái này không được, có thể phục vụ bà xã vui vẻ, anh không thấy mệt.”
“Hiện tại em không chỉ vui vẻ, còn thấy rất hạnh phúc.”Lâm Tâm Nguyệt
thỏa mãn dựa vào người Cổ Trạch Sâm, mặt tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào
không ngừng chui vào buồng tim, Cổ Trạch Sâm ôm chặt Lâm Tâm Nguyệt, nụ
cười càng thêm ấm áp, khó có từ ngữ nào hình dung được hanh phúc này.