Quả nhiên là chỗ tất cả các đôi tình nhân đều đến, nhìn dòng người xiêu vẹo quanh co xếp hàng, từng đôi tình lữ thân mật đội nắng chói chang, Lâm
Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đều ngẩn tò te nhìn bọn họ, có cần khoa
trương như vậy không?
“Sâm, đông quá!” Lâm Tâm Nguyệt đưa tay che trên trán, ngăn cản ánh mặt trời chiếu vào mắt, nhìn đội ngũ xếp hàng
không thấy đích: “Làm sao bây giờ.” Lâm Tâm Nguyệt quay đầu dò hỏi ý
kiến của Cổ Trạch Sâm, nhưng nét mặt tràn ngập hi vọng viết to hai chữ
‘đi đi’.
“Ừ…” Cổ Trạch Sâm nhìn nét mặt vừa mong chờ vừa lo lắng
của Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất đáng yêu, cố ý kéo dài giọng nói, để
trái tim cô treo lơ lửng theo.
“Sâm, đi đi, đi đi…” Lâm Tâm Nguyệt chớp chớp mắt kéo tay Cổ Trạch Sâm làm nũng, lắc à lắc.
“Ừm, nếu bạn gái của anh đã kỳ vọng như vậy, làm bạn trai như anh chỉ có thể liều mình bồi quân tử thôi.” Cổ Trạch Sâm buồn rầu nói.
“Chính anh nói nha, em không có ép buộc anh.”
“Phải, là anh tự nguyện.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên nhìn nhau cười, trong mắt đều ngọt ngào hạnh phúc như nhau.
Mười ngón tay Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm lồng vào nhau, chậm rãi đi về phía hàng người dài ngoằng kia.
Chỉ cần có người mình yêu ở bên cạnh, xung quanh có nhiều người hơn thì
sao, lãng phí nhiều thời gian lại thế nào? Bạn đều nguyện ý chờ đợi, bởi vì ở đó một thần thoại đẹp nhất, hạnh phúc nhất.
Chờ đến khi sắp tới lượt Lâm Tâm Nguyệt, mặt trời đã ngả về tây. Từng ngọn đèn ấm áp
tỏa sáng toàn bộ khu vui chơi, ánh đèn lấp lánh mọi nơi, dường như bầu
trời đầy sao rất hân hoan, khu vui chơi tựa như khoác lên bộ áo nhiều
màu rực rỡ, đồng thời cũng phủ lên cho nó một lớp màu sắc thần bí, khu
vui chơi về đêm đã bắt đầu.
Lâm Tâm Nguyệt ngước nhìn vòng đu
quay lấp lánh ánh sáng rực rỡ lóa mắt đang chầm chậm chuyển động, dựa
sát vào người Cổ Trạch Sâm, giống như có điều suy nghĩ nở nụ cười.
Có thần thoại nói trong mỗi hộp của vòng đu quay đều chứa đầy hạnh phúc,
nếu cùng người mình yêu ngồi trong vòng đu quay, cùng lên trời cao, cho
đến khi cả hai cùng nhìn lên vòng đu quay, cũng chính là cùng nhau nhìn
về phía hạnh phúc!
Vòng quay lần này đến lượt bọn Cổ Trạch Sâm,
Lâm Tâm Nguyệt kéo Cổ Trạch Sâm đi vào. Ngửa mặt nhìn lên vòng đu quay
nhất định sẽ hạnh phúc. Ngồi trên vòng đu quay cũng chắc chắn sẽ hạnh
phúc, Lâm Tâm Nguyệt càng chờ mong, nụ cười càng thêm rực rỡ.
Cổ
Trạch Sâm cưng chiều nhìn Lâm Tâm Nguyệt từ lúc vào đu quay ngồi liền
không ngừng cười trộm: “Đang nghĩ gì mà cười vui vẻ như vậy? Có thể chia sẻ với anh hay không?” Cổ Trạch Sâm đến gần Lâm Tâm Nguyệt, ôm cô, tò
mò hỏi.
“Không có gì, em chỉ là…ưm nhớ tới truyền thuyết về vòng
đu quay thôi.” Ngoài miệng Lâm Tâm Nguyệt nói không có chuyện gì, nhưng
khóe miệng vẫn giương lên thành nụ cười, có thể thấy sức hấp dẫn của
vòng đu quay không hề nhỏ.
“Truyền thuyết gì có thể khiến em vui vẻ như vậy hử?”
“Phì ~ ha ha.” Nhìn vẻ mặt ‘anh rất tò mò, anh rất muốn biết’ đáng yêu của
Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt phì cười, cố ý thần bí nói: “Không nói cho anh biết.”
“Hửm, thực sự không nói.” Cổ Trạch Sâm câu môi cười
xấu xa, khuôn mặt chậm rãi đến gần Lâm Tâm Nguyệt, đem cả người cô nhốt
trong vòng tay, cố ý dựa sát vào tai cô nói, hơi thở ấm áp phà lên lỗ
tai khiến Lâm Tâm Nguyệt khẽ run lên, ánh mắt Cổ Trạch Sâm hiện lên hào
quang giảo quyệt.
Sâm thật đẹp trai! Nhìn khuôn mặt dần dần đến
gần, lông mi công công, ánh mắt chuyên chú lại mang theo tác phong không đứng đắn, nụ cười quyến rũ bắn ra bốn phía, Lâm Tâm Nguyệt liền si mê,
sai, không đúng, Lâm Tâm Nguyệt lắc đầu như giã tỏi, cương quyết chống
lại thế lực đe dọa, a không phải, nói sai rồi, là kiên quyết chống lại
sức hấp dẫn mê hoặc của Cổ Trạch Sâm: “Nói hay không nói.”
Phạm
luật, phạm luật, dám sử dụng mĩ nam kế, Lâm Tâm Nguyệt ai oán nhìn chằm
chằm Cổ Trạch Sâm, may mắn chị đây ở nhà nhìn mĩ nam quen rồi, đã có thể miễn dịch với trai đẹp, cho nên chị tuyệt đối sẽ không bị sắc đẹp mê
hoặc đâu, càng nghĩ đuôi Lâm Tâm Nguyệt càng vểnh cao, cô nàng đã quên
vừa rồi là ai ở chỗ này làm hoa si.
Gò má Lâm Tâm Nguyệt đỏ bừng, ánh mắt đỏ mọng có lúc mím môi như sầu khổ, có lúc vểnh lên như nữ
vương kiêu ngạo, thỉnh thoảng rung động một cái, vô ý thức mê hoặc người bên ngoài, Cổ Trạch Sâm vốn muốn trêu chọc bạn gái mình một chút, lại
không ngờ bản thân bị đôi môi đỏ mọng hấp dẫn, ngay lúc anh sắp được
thưởng thức bờ môi mềm ngọt ngào ấy thì…
Đang suy nghĩ viên vong, Lâm Tâm Nguyệt liếc nhìn đèn đóm bên ngoài vòng đu quay, mắt sáng lên,
lập tức xoay người ghé người vào tấm kính thủy tinh của vòng đu quay,
hưng phấn kêu: “Oa, Sâm, anh mau nhìn, rất đẹp!”
Tâm Nguyệt,
chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh không bằng cảnh vật ở bên ngoài? Em không
chút do dự vứt anh sang một bên như thế à? Cổ Trạch Sâm bị đả kích thật
nghiêm trọng, đồng thời anh cũng hoài nghi sức hấp dẫn của mình.
“Sâm, anh sao vậy? Không khỏe à?” Lâm Tâm Nguyệt nghi ngờ nhìn dáng vẻ buồn
rầu của Cổ Trạch Sâm, cô không nói sai cái gì chứ? Không có chứ?
“Không sao.” Đối với hành vi thường hay ngây người của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ
Trạch Sâm anh hết chỗ nói rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô, nhún vai,
ôm cô từ phía sau, đầu tựa vào vai Lâm Tâm Nguyệt, có chút cắn răng
nghiến lợi hỏi: “Cảnh vật bên ngoài có cái gì hấp dẫn, để cho em hưng
phấn như vậy?” Anh tuyệt đối không thừa nhận mình tức giận vì cảnh sắc ở ngoài đâu, tuyệt đối không.
“Sâm, anh xem đi, cảnh sắc bên ngoài có phải xinh đẹp lắm không?” Lâm Tâm Nguyệt bị cảnh đẹp bên ngoài hấp
dẫn hoàn toàn không nghe ra giọng điệu ai oán của Cổ Trạch Sâm, lực chú ý rất nhanh bị dời đi.
“Đúng là rất đẹp.” Cổ Trạch Sâm cũng không thể không khen ngợi cảnh đẹp trước mắt.
Theo sự chuyển động dần lên cao của đu quay, những gì bên dưới mặt đất đều
trở nên nhỏ bé, tầm nhìn càng ngày càng rộng lớn, ánh sao trên bầu trời
lập lòe tia sáng, các ngọn đèn trên lầu cao lục tục sáng lên, phảng phất như sao trên trời rơi xuống mặt đất, chớp tắt liên tục, mà đèn trong
khu vui chơi lại giống như đom đóm bay lượn, ngàn biến vạn đổi, một hồi
đỏ, một hồi xanh biếc, một hồi tím, một lát lại vàng, hàng chục ngàn
ngọn đèn trên mặt đất cùng các ngôi sao trên bầu trời như nối liền nhau, không phân biệt được đâu là đen đâu là ngôi sao.
“Có thể nhìn thấy cảnh đẹp như thế này, đúng là không uổng phí chúng ta bỏ nửa ngày xếp hàng.”
“Ừ.”
“Được rồi, Sâm, sao hôm nay anh lại dẫn em đến khu vui chơi?” Cuối cùng, Lâm
Tâm Nguyệt mới nhớ đến vấn đề cô thắc mắc hồi sáng, xoay người ôm hông
Cổ Trạch Sâm, tựa vào lòng anh, ngửa mặt nhìn anh hỏi. Bởi vì cô không
cho là bạn trai nhà mình vô duyên vô cớ mang cô đến khu vui chơi để
chơi.
“Anh nhớ trước kia em từng nói, bởi vì năm em mười ba tuổi
gặp tai nạn giao thông nên quên hết mọi kí ức ngày còn nhỏ, nói cách
khác em không còn hồi ức tuổi thơ nữa. Còn anh, khi bé đã vào cô nhi
viện, kí ức lúc nhỏ của anh không phải sống ẩn nhẫn trong cô nhi viện,
nuốt hết mọi bực tức vào bụng thì là đánh nhau với côn đồ lưu manh trên
đường phố. Anh hi vọng mình cũng có ba mẹ như những đứa trẻ khác, rất
muốn có ba mẹ cùng chơi đùa như bọn họ, Anh nghĩ em không có những hồi
ức tốt đẹp ấy sẽ rất khó chịu, cho nên không bằng để anh giúp em, chúng
ta cùng nhau tạo ra kí ức tuổi thơ cho chính mình.” Cổ Trạch Sâm chăm
chú nhìn Lâm Tâm Nguyệt.
“Vậy sao anh lại chọn khu vui chơi?”
“Thật ra, anh cũng buồn rầu không biết nên đưa em đi đâu, bởi vì anh lớn lên
trong cô nhi viện cho nên anh không biết những đứa trẻ trong gia đình
bình thường có tuổi thơ như thế nào, anh lên mạng tìm tòi rất nhiều tài
liệu, nhưng đều không tìm được thứ mình muốn. Sau đó anh đành đi hỏi ông nội của em, ông bảo khi còn bé, ba của em có thời gian rảnh sẽ dẫn em
và mẹ em đi khu vui chơi. Thế nên anh mới đưa em đến đây, hi vọng em có
thể nhớ lại hồi ức hạnh phúc của em và ba mẹ. Nếu không nhớ ra, chúng ta cũng có thể tạo nên kí ức hạnh phúc của chính mình.”
Mắt Lâm Tâm Nguyệt lóng lánh nước mắt, trong lòng đã cảm động đến không biết trời
trăng gì nữa, mặc dù cô không có hồi ức của ‘Lâm Tâm Nguyêt’, nhưng cô
có hồi ức lúc nhỏ của ‘Lam Tâm Nguyêt’, cùng với hồi ức tốt đẹp của gia
đình hạnh phúc bên thế giới kia. Chẳng hạn như cô làm nũng với mẹ, cố ý
bắt nạt anh hai, lại còn đâm chọc anh hai trước mặt cha, cùng anh hai
chơi đùa, được anh hai bảo vệ… Suy nghĩ một chút nước mắt cô lại rơi
xuống, những kí ức của ‘Lam Tâm Nguyệt’ gần biến mất hết, hiện tại Cổ
Trạch Sâm lại hi vọng muốn cùng cô tạo nên một hồi ức sau khi Lâm Tâm
Nguyệt trọng sinh, cho dù là anh hiểu lầm, nhưng cô vẫn nguyện ý cùng
anh sáng tạo, cùng bảo vệ những hồi ức ngọt ngào này.
“Cám ơn
anh, Sâm.” Cám ơn sự bao dung của anh, cám ơn dụng tâm của anh, cám ơn
những hồi ức tốt đẹp anh dành cho em, cám ơn tất cả những gì anh làm cho em, cám ơn vì anh nguyện ý ở bên cạnh em. Lâm Tâm Nguyệt hết sức cảm
động, không ngừng nói ‘cám ơn’ ở trong lòng.
“Đồ ngốc, sao lại khóc chứ?” Cổ Trạch Sâm nhẹ nhàng giúp Lâm Tâm Nguyệt lau nước mắt, đem cô ôm vào lòng…
“Em cảm động không được à? Vui đến phát khóc có được không? Bị cát bay vào
mặt cũng không được à?” Cuối cùng Lâm Tâm Nguyệt lôi ra một lí do hết
sức…khó đỡ, trực tiếp vùi mặt vào trong lòng Cổ Trạch Sâm, giả bộ học
theo động vật nào đó.
“Được.” Cổ Trạch Sâm nuông chiều nhìn bạn
gái giả làm đà điểu, thở dài: “Tâm Nguyệt, em biết không, kỳ thật anh
còn có tâm tư riêng.”
“Phải, bởi vì trong quá khứ của em ở Mĩ không có anh, em có biết anh ghen tị
với Nam Cung Phong cỡ nào không, anh ghen tị anh ta biết mọi chuyện của
em, ghen tị anh ta từng chia sẻ vui buồn cùng em, ghen tị anh ta có mặt
trong quá khứ của em, ghen tị anh ta từng đi qua mưa gió với em, mặc dù
là như vậy, nhưng anh vẫn phải cảm ơn anh ta, cám ơn anh ta đã từng bảo
vệ em.” Con ngươi Cổ Trạch Sâm mềm mại xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc
đen dài của Lâm Tâm Nguyệt, nụ cười xán lạng như ánh mặt trời: “Nhưng
hiện tại, anh không còn ghen tị anh ta nữa, bởi vì bây giờ anh có em,
tương lai cũng vậy. Tương lai chúng ta còn có thể tạo ra rất nhiều rất
nhiều hồi ức tốt đẹp dành riêng cho mình, có có tương lai thuộc về riêng chúng ta.”
“Làm sao anh biết em sẽ nguyện ý ở cùng anh?” Lâm Tâm Nguyệt ngẹo đầu cố ý hỏi, nhưng trên mặt lại cười meo meo như con mèo
ăn vụn được thịt, vẻ mặt rất đáng yêu khiến người ta hận không thể ôm
vào lòng vân vê, nhào nặn một phen.
“Vậy em có đồng ý không?” Cổ Trạch Sâm vừa chờ mong lại vừa lo lắng nhìn cô.
Vòng đu quay càng lúc càng lên cao, trái tim Cổ Trạch Sâm cũng treo cao
theo, khi chỗ ngồi bọn họ đến nơi cao nhất thì Lâm Tâm Nguyệt nhón chân
lên hôn Cổ Trạch Sâm, dùng hành động nói cho anh biết đáp án của mình,
cô nguyện ý.
Truyền thuyết nói, hai người yêu nhau cùng ngồi
trong vòng đu quay cuối cùng sẽ chia tay. Nhưng khi vòng đu quay đến nơi cao nhất, nếu cùng người yêu của mình hôn môi, bọn họ vĩnh viễn sẽ hạnh phúc.
Không biết đã từng ngồi trên vòng đu quay biết bao nhiêu
lần, cũng không biết truyền thuyết xinh đẹp này có thật hay không? Nhưng hiện nay, cô nguyện ý tin tưởng nó là sự thật, cô tin tưởng cô và anh
sẽ vĩnh viện hạnh phúc.
Môi kề môi, cảm giác ấm áp khiến Cổ Trạch Sâm sửng sốt vài giây, sau đó anh liền lấy lại tin thần, đổi bị động
thành chủ động, đưa tay đè chặt đầu Lâm Tâm Nguyệt, khiến nụ hôn này
càng thêm sâu.
Đầu lưỡi ướt át của anh nhẹ nhàng miêu tả lại hình dạng đôi môi Lâm Tâm Nguyệt, bờ môi đỏ mọng của cô hé mở, lưỡi anh lập
tức vọt vào miệng cô, quấn quit lấy cái lưỡi thơm ngọt của cô.
Bầu không khí trong vòng đu quay cực kì ái muội, hai người ôm hôn nhau mãnh liệt, cho tới khi vòng đu quay đến đất, hơi lung lay một cái, mới khiến hai người ôm hôn nhau quên hết trời đất giật mình tỉnh lại, Cổ Trạch
Sâm đọng lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Tâm Nguyệt, môi sưng đỏ,
trong mắc cỡ lại có vài phần quyến rũ.
Cửa vừa mở, Cổ Trạch Sâm
lập tức dẫn Lâm Tâ Nguyệt rời khỏi vòng đu quay, trong lòng bọn họ đều
cảm thấy may mắn vì đèn ở nơi đây hơi mờ, nhưng tâm tư lại khác nhau.
Cổ Trạch Sâm cảm thấy may mắn vì người khác không nhìn thấy dáng vẻ quyến
rũ của Lâm Tâm Nguyệt, còn Lâm Tâm Nguyệt thì thấy may mắn người khác
không nhìn thấy bọn họ ‘làm chuyện xấu’, nói chung rất là hài hòa.
TRước khi rời khỏi khu vui chơi, một lần nữa Lâm Tâm Nguyệt quay đầu nhìn
vòng đu quay, xoay người khoác tay Cổ Trạch Sâm cười hạnh phúc.
Hạnh phúc cao bao nhiêu, vòng đu quay liền cao bấy nhiêu. Khi chúng ta khát
vọng hạnh phúc, nhưng hạnh phúc lại lề mề không chịu đến, đừng ngại thử
ngồi trên vòng đu quay chờ nó từ từ lên cao, chờ đến điểm cao nhất, nhìn xuống có thể thấy tất cả, từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ đều nhỏ bé,
chúng ta sẽ phát hiện thật ra hạnh phúc chúng ta mong muốn rất đơn giản, chính là nắm chặt tay của người bên cạnh mình. Tin rằng ở trên thế giới này, luôn có một hạnh phúc đơn giản dành cho chúng ta. Cho nên, khi
chúng ta cảm thấy không hạnh phúc, hãy thử ngồi trên vòng đu quay, chờ
đợi vòng quay lên đỉnh cao hạnh phúc kia, vì ngồi trên vòng đu quay sẽ
chạm được hạnh phúc, mà cô đã tìm được hạnh phúc của mình trên vòng đua
quay rồi.
Dọc đường về, Lâm Tâm Nguyệt liên tục cười ngọt, đến
Lâm gia, Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt cùng đi vào nhà, mà đối với người nào đó thích đáng đường hoàng đi vào nhà, lại cùng hai cậu chủ
ngồi bên cạnh phóng tia sấm sét. Từ trên xuống dưới của Lâm gia đã sớm
quen với chuyện này, cho nên cái nên làm cứ làm, cái không nên nhìn thì
không nhìn.
Nguyên bản, Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong đối với
người nào đó bắt cóc em gái/em gái nuôi mình bỏ chạy, tức giận đến nỗi
hận không thể đem anh lột da rút gân.
Nhưng bởi vì hành vi chia rẻ đôi uyên ương của họ, đem Lâm Tâm Nguyệt biến
thành Lâm Đại Ngọc thứ hai, cả ngày u sầu than thở, mà ông nội Lâm lại
xót lòng cháu gái, hừ hừ tức giận, khiến trên dưới Lâm gia náo loạn đến
chó sủa gà bay.
Hiếm khi nhìn thấy Lâm Tâm Nguyệt cười rực rỡ như cảnh xuân, cười thấy răng không thấy mắt, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.
Ông nội Lâm chỉ cần nhìn thấy cháu gái vui vẻ, hạnh phúc, mọi chuyện đều OK. Bởi vậy, hai người nào đó mài dao soàn soạt chuẩn bị hướng về Cổ
Trạch Sâm, bị ông nội Lâm dùng ánh mắt như phi dao trừng liền ỉu xìu. Vì vậy, nhờ Lâm Tâm Nguyệt vẫn cười vui vẻ, ông nội Lâm cũng vui sướng, Cổ Trạch Sâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Nam Cung Phong và
Lâm Nhã Nguyệt nắm tay nhau cùng đánh tiểu nhân ở trong lòng, về phần
đánh người nào thì chắc mọi người đoán ra được.
Sauk hi tiễn Cổ
Trạch Sâm ra về, Lâm Tâm Nguyệt liền chộp điện thoại gọi cho Mã Quốc Anh và Lương Tiểu Nhu kể cho hai cô nghe hồi ức hạnh phúc của mình, trong
lúc đó cô vẫn không quên kéo tơ hồng khiến Lương Tiểu Nhu và Mã Quốc Anh đồng lòng hô to, kết bạn lầm rồi!
Ngày hôm sau, đến tổ pháp
chứng trên mặt Lâm Tâm Nguyệt đều là hạnh phúc, đương nhiên mặc kệ người trong bộ pháp chứng thăm dò, nghe ngóng cỡ nào cũng không lấy được chút tin tức nào từ miệng của cô, Vụ án tai nạn giảo thông của Vivian trợ lí của chồng Mạc Thục Viện kết thúc, dưới sự cố gắng của Cao Ngạn Bác và
Lâm Tâm Nguyêt, cuối cùng đã chứng thực được chiếc xe đụng chết người
rồi bỏ trốn là xe khác, bởi vậy tổ giao thông quyết định không khởi tố
Vivian.
Cốc, cốc, cốc.
“Mời vào.” Lâm Tâm Nguyệt nhếch môi cười.
Lâm Tâm Nguyệt cười nhàn nhạt nhìn người trước cửa, trong mắt lại có chút thất vọng: “Sao vậy? Sáng sớm tìm tôi có chuyện gì à?”
“Tôi đến cám ơn ơn cô vì Vivian, vốn định mời cơ đi ăn cơm, nhưng nhìn cô
hôm nay cười ngọt ngào như uống mật ong, tôi nghĩ không mời cô đi dùng
cơm được rồi. Có phải có chuyện vui gì không?” Mạc Thục Viện câu khóe
môi, lộ ra nụ cười thú vị.
“Tôi nghĩ cô không phải đến mời tôi đi ăn cơm, cô đến để lấy tin tức thì có.”
“Tôi cũng muốn nhiều chuyện một chút, nhưng tôi không có năng lực cạy miệng Lâm đại tiểu thư đâu.”
“Không phải cô mời tôi đi ăn cơm sao? Vì sao tôi lại không đi chứ? E là người
cô thật sự muốn mời không phải tôi, là sếp Cao thì có. Cô dự định làm bà mai cho sếp Cao với người bạn kia à?” Lâm Tâm Nguyệt nhìn chăm chú vào
Mạc Thục Viện, có chút hả hê nói: “Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, e rằng vừa ôm nỗi thất bại trở về.”
“Aiz, coi ra không có chuyện gì là gạt được ánh mắt hỏa nhãn kim tinh của cô.”
“Đó là vì cô chọn sai thời gian, hôm nay sếp Cao có hẹn với ba anh ấy,
đương nhiên không thèm ngó ngàng tới cô rồi.” Trời đất bao la, ba sếp
Cao là lớn nhất.
“Thì ra là vậy, khó trách hôm nay anh ấy nói có cuộc hẹn rất quan trọng.” Mạc Thục Viện bừng tỉnh gật đầu.
“Trợ lí của chồng cô xinh đẹp lại có tài, e là đã sớm có bạn trai, có lẽ
không cần cô nối dây tơ hồng đâu.” Lâm Tâm Nguyệt làm bộ như vô tình nói đến, hi vọng có thể nhắc nhở đồng nghiệp kiêm bạn tốt của mình, để cho
đến lúc đó cô ấy có thể chuẩn bị tâm lý trước.
“Sao lại thế chứ,
cả ngày cô ấy đều chạy theo chồng tôi đi ngược về xuôi, lấy đâu ra thời
gian làm quen bạn trai.” (Ngữ: đúng là MTV quá u mê -_-)
“Phải không?” Còn không phải chồng cô sao?
“Được rồi, tối nay cô có thể đi hay không?”
“Thật ngại quá, làm cho cô thất vọng rồi, tối nay tôi có hẹn.”
“Tôi biết ngay mà, thôi không quấy rầy cô nữa, khi khác lại hẹn cô nhé.”
“Ok.”
Lâm Tâm Nguyệt phức tạp nhìn người phụ nữ xinh đẹp phóng khoáng rời đi,
không phải cô không muốn đem mọi sự thật nói cho Mạc Thục Viện nghe,
nhưng cô sợ cô ấy không tin thôi. Nếu không phải Lâm Tâm Nguyệt cô biết
trước nội dung kịch bản, e rằng chính cô cũng không tin người đàn ông
bình thường yêu thương, chiều chuộng vợ, lại biết lo nghĩ cho gia đình,
thế mà lầm đường lạc lối. Ngoại tình với trợ lí của mình. Huống hồ, cô
không có bằng chứng, để làm cho nhân viên pháp chứng như Mạc Thục Viện
tin tưởng lời cô, nhất định phải có bằng chứng mới được.
Lâm Tâm
Nguyệt nhợt nhạt câu môi cười, quả nhiên chỉ có Sâm nhà cô là tốt nhất.
Không những chuyện tình mà còn là người đàn ông tốt.
Buổi tối hôm đó, bở vì bác Thông, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm có lộc ăn, tuy bác
Thông quyết định về quê dưỡng lão, nhưng thấy quan hệ hòa thuận giữa ông và Cao Ngạn Bác, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đều vui mừng cho bọn
họ. Trước khi Cổ Trạch Sâm chuẩn bị đi ngủ, câu nói của Cao Ngạn Bác
khiến anh trằn trọc cả đêm.
Cao Ngạn Bác sâu xa nói: “Sâm, khi
chị của cậu còn sống, cô ấy lo lắng nhất chính là quan hệ giữa ba tôi và tôi, ngoài ra còn có chuyện hôn nhân của cậu. Hiện tại, ba tôi và tôi
đã hóa giải mọi hiểu lầm, tôi cũng có thể làm hết trách nhiệm của người
con, chị cậu đã có thể yên tâm một nửa. Vậy còn cậu, người lớn cũng đã
gặp rồi, cậu định lúc nào thì cưới Tâm Nguyệt về nhà, để cho chị cậu yên lòng?”
---
Vụ án mới xuất hiện khiến người của tổ pháp
chứng không còn thời gian nhiều chuyện nữa, cũng khiến Cổ Trạch Sâm có
thêm thời gian tự hỏi về chuyện quan trọng trong đời anh. Chỉ có người
phụ nữ nào đó không tim không phổi, ngày nào cũng như ngày nấy không
quan tâm gì hết.
Có hai người chạy tập thể dục buổi sáng phát
hiện một xác chết nữ ở ven đường. Kinh hoảng vôi gọi điện báo cảnh sát,
khi pháp chứng đến hiện trường, đám người Lương Tiểu Nhu đang lấy khẩu
cung người báo án, xung quanh đã được kéo dây cảnh giới, nhưng vì sáng
sớm lại là khu vực ngoại ô nên không có nhiều người qua lại.
Cao
Ngạn Bác vừa đến hiện trường, liền mang bao tay nhựa vào, cầm thùng dụng cụ đi về phía Lương Tiểu Nhu hỏi: “Madam, người chết ở nơi nào?”
“Ở bên kia.” Lương Tiểu Nhu chỉ về hướng người chết trong bụi cỏ.
Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác đi nhanh về phía trước, trước mặt họ là người phụ nữ nằm trên đám cỏ, hai tay bị trói ra sau lưng, trên cổ có vết bị
trầy rất nhỏ, nhãn cầu nhô ra, môi tím bầm, xung quanh có vết tích giãy
dụa, nhưng vì ngày hôm qua có mưa nên có nhiều vết tích không thể nhìn
ra.
Cổ Trạch Sâm đi vào kiểm tra độ ấm trong gan của người chết.
Cao Ngạn Bác bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, Lâm Tâm Nguyệt lại
nhìn chằm chằm người đàn ông có tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn –
Trịnh Hiểu Đông. Rất khó tưởng tượng được người nhã nhặn, có tương lai
như vậy lại là kẻ biến thái, tàn bạo, không những giết chết vô số cô gái vô tội, còn liên tục khiêu chiến với cơ quan tư pháp, rõ là kẻ bề ngoài văn nhã bên trong thối rữa.
Thấy Trịnh Hiểu Đông làm bộ dạng cao thượng, Lâm Tâm Nguyệt nhanh chóng che giấu sự chán ghét và thống hận
trong đáy mắt, dời tầm mắt đi nơi khác. Nói cho cùng, người học tâm lí
học rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Cô bắt đầu tìm kiếm vật
chứng có lợi ở chung quanh, hi vọng có thể nhanh chóng tìm ra manh mối
để sớm bắt tên căn bã này về quy án, đáng tiếc nhiều vật chứng bị nước
mua và cát phá hủy hết, đa số vật chứng đều bị ô nhiễm, khó tìm được căn cứ chính xác.
Nhân viên pháp chứng cố gắng tìm vật chứng có ích
mang về tổ pháp chứng, Cao Ngạn Bác lại mở cuộc họp phân tích trong
phòng làm việc.
“Dựa vào phân tích sơ bộ của Sâm, nạn nhân chết
vào khoảng giữa 11h – 12 h tối hôm qua. Hơn nữa, nạn nhân từng bị xâm
phạm tình dục trước khi chết, trên người nạn nhân rõ ràng có dấu vết
từng giằng co, đáng tiếc trong móng tay của nạn nhân chỉ có bùn và cát,
cộng thêm tối qua trời mưa to, cho nên mọi vật chứng đều bị phá hư,
không thể lấy được DNA.” Lâm Tâm Nguyệt tiếc nuối nói, không thể không
thừa nhận ông trời rất ưu ái cho thằng khốn Trịnh Hiểu Đông.
Mạc
Thục Viện cười cười tiếp lời Lâm Tâm Nguyệt: “Bên phía tôi tìm được một
ít vết bẩn màu tím, tôi đã đưa cho Victor xét nghiệm, còn về chai nước,
vì nước mưa làm ô nhiễm nên không lấy được dấu vân tay, còn miệng chai
nước chỉ lấy được giọt nước mưa.”
“Không phải chúng ta tìm được 1 cái nắp chai nước sao? Nó thường xuyên tiếp xúc với miệng chai nước,
chẳng phải lưu lại nước bọt à? Cộng thêm nó được găng tay che lại, không bị nước mưa ô nhiễm, có thể lấy được DNA rồi.” Lâm Đinh Đinh kinh ngạc
nhớ tới nắp chai nước lúc sáng tìm được, càng nói càng hưng phấn, đáng
tiếc bị Lâm Tâm Nguyệt dội nước lạnh, Mạc Thục Viện đả kích thêm vài
cái.
“Dù tìm được nước bọt trên nắp chai cũng không có nghĩa nó
thuộc về hung thủ, bởi vì người chạy bộ ở đó vào buổi sáng không ít, có
thể là người nào đó tùy ý vứt nó ở đó.”
“Mặc dù cách nghĩ của cô
không sai, nhưng đáng tiếc sếp Cao đã sớm nghĩ đến, Tina đang xét
nghiêm, chúng ta chỉ chờ báo cáo thôi.”
“Hả?” Lâm Đinh Đinh nhất thời giống như bóng bị xì hơi, ủ rũ.
“Cô có thể nghĩ ra như vậy cũng có tiến bộ rồi.” Cao Ngạn Bác thấy bộ dạng ủ rũ của Lâm Đinh Đinh, cười khích lệ.
“Hơn nữa, cô chỉ chậm hơn sếp Cao vài giây, thành tích rất tốt.”
Nghe Cao Ngạn Bác khen ngợi, Lâm Đinh Đinh giống như uống phải thuốc kích thích, lập tức tươi tỉnh lại, loi nhoi như con khỉ.
“Tôi thấy mọi người nếu tiếp tục khen nó nữa, cái đuôi khỉ của nó sẽ vểnh lên trời thôi.”
“Chị!!!”
“Đinh Đinh, tôi nói cho cô biết, ngoại trừ cát thì nước cũng là kẻ thù của
pháp chứng chúng ta, không ngờ lần này gặp cả hai thứ, xem ra vụ án này
rất khó giải quyết đây.” Cao Ngạn Bác dạy thêm kiến thức cho Lâm Đinh
Đinh, nhìn đồng hồ: “Hôm nay nói tới đây thôi, Đinh Đinh cô đi làm việc
trước đi.”
“À, vậy em đi làm trước.”
“Xem ra hai người
phối hợp với nhau không tệ nha, một người ca ngợi một người đả kích, một người diễn vai ác, một người đóng vai thiện, hèn chi người mới đến đều
được dạy dỗ tốt như vậy.” Mạc Thục Viện cười nói giỡn.
“Đó là điều đương nhiên rồi, còn không xem ai dạy dỗ.” Lâm Tâm Nguyệt kiêu ngạo ngẩng đầu nói.
“Nhìn cái đuôi của ai đó đang vểnh lên trời kìa!”
“Cái gì?”
“Ha ha.”
qp—qp—qp
Bên tổ pháp chứng dù bận rộn nhưng vẫn mang theo tiếng cười rộn rã. Phía tổ trọng án thì vì Hà Vĩnh Chương mà tiếng oán than đầy trời, rất rõ ràng
các thành viên trong tổ trọng án đối với việc Hà Vĩnh Chương cứ hai, ba
ngày lại xin nghỉ bệnh đã thành thói quen, thâm chí còn hận không thể
nói thẳng anh đừng đến thì tốt hơn. Nguyên bản Hà Vĩnh Chương lười nhác
lại vì Trịnh Hiểu Đông, ngọn lửa chính nghĩa trong lòng anh lại dấy lên, âm thành quyết định theo dõi Trịnh Hiểu Đông, cho nên trực tiếp quay về tổ trọng án xin nghỉ phép, khiến thành viên trong tổ vui mừng khó tả,
chỉ có Lương Tiểu Nhu là ngoại lệ, cô vẫn tin tưởng Hà Vĩnh Chương là
cảnh sát tốt.
Vì vụ án này, Hà Vĩnh Chương xin nghỉ mấy ngày để
chuyên tâm điều tra Trinh Hiểu Đông, tổ trọng án cũng dựa vào tư liệu
bên pháp chứng cung cấp, cố gắng điều tra, mặc dù mục tiêu điều tra
không giống nhau, nhưng trong lòng đều có lòng tin như nhau, họ đều muốn nhanh chóng bắt hung thủ về quy án,, trả lại công bằng cho nạn nhân xấu số.
Nhưng lần này bọn họ phải bắt một tên hung thủ không những
giảo hoạt mà còn có IQ cao, lại cực kì hiểu rõ về kĩ thuật pháp chứng,
tuy pháp chứng xét nghiệm ra hung thủ không có tinh trùng, dùng kĩ thuật 'Y-STR' mới nhất tách DNA nam giới, nhưng hung thủ thật gian xảo đã
dùng nước tẩy phá hủy hết DNA, còn đầu mối quan trọng chính là DNA trên
nắp chai nước, tổ trọng án dựa vào tư liệu pháp chứng đưa tìm được nghi
phạm, đáng tiếc ngươi kia không phải hung thủ.
Lương Tiểu Nhu
đang phá án, lại bị điện thoại gọi đến cắt ngang, thu thập xong bằng
chứng trong nhà nghi phạm, Lâm Tâm Nguyệt chuẩn bị ra về, thấy Lương
Tiểu Nhu nhíu mày lo âu đứng bên đường, Lâm Tâm Nguyệt rà xe chạy gần
hỏi: “Tiểu Nhu, không sao chứ? Bọn Thẩm Hùng đâu? Sao chỉ còn một mình
cô vậy?”
“Tôi để bọn họ về sở cảnh sát trước, có đồng nghiệp nói
cho tôi biết, Hà Vĩnh Chương đánh nhau với người khác, hiện đang ở trong bệnh viện, tôi đang định đến đó.” Lương Tiểu Nhu vừa lo lắng vừa nói.
“Nhưng ở chỗ này rất khó đón được xe, hay là để tôi đưa cô đi, dù sao thì tôi cũng mang vật chứng về mà.”
“Được rồi, làm phiền cô.”
Khi Lâm Tâm Nguyệt và Lương Tiểu Nhu vội vã chạy đến bệnh viện, Hà Vĩnh
Chương đang tranh chấp với một nhân viên cảnh sát, Lương Tiểu Nhu lập
tức tới hỏi thăm tình huống.
Lúc này, Trịnh Hiểu Đông vừa được
băng bó phần đầu bị thương đi ra, Lương Tiểu Nhu nhận ra hắn là người
báo án, trực giác nhạy bén phá án nói cho cô biết, đây không phải là vụ
án đánh người thông thường.
Tìm hiểu tình huống xong, Lương Tiểu
Nhu thay mặt Hà Vĩnh Chương xin lỗi Trịnh Hiểu Đông, Trịnh Hiểu Đông hào phóng không truy cứu lỗi của Hà Vĩnh Chương. Chuyện này cuối cùng cũng
được giải quyết, nhưng Lâm Tâm Nguyệt lại bắt gặp ánh mắt khinh thường
và đắc ý của Trịnh Hiểu Đông.
Thấy bộ dạng này của Trịnh Hiểu
Đông, Hà Vĩnh Chương càng tức giận. Cho dù ai cũng không đoán ra được
người có dáng vẻ đường hoàng như thế này lại là tên ác nhân mang tội
giết người; còn người có dáng vẻ bủn xỉn, ngày thường lười nhác không
chịu làm việc lại chính là cảnh sát có trách nhiệm, quả nhiên nhìn người không thể xem bề ngoài.
Hà Vĩnh Chương bị Lương Tiểu Nhu mang về sở cảnh sát, vừa vào liền chửi cho một trận, Lương Tiểu Nhu nói một câu ‘Ở đây cũng sẽ không thu nhận anh’ khiến Hà Vĩnh Chương không bắt được
hung thủ mà phẫn nộ, bứt rứt, cấp trên thì không thông cảm mà uất ức
bùng nổ, trực tiếp đá cửa mà đi. Hành vi của Hà Vĩnh Chương khiến Lương
Tiểu Nhu vẫn tin tưởng anh mà thất vọng, thậm chí cô còn hoài nghi bản
thân của mình kiên trì có đúng hay không.
Hà Vĩnh Chương mang theo tâm trạng phức tạp rời khỏi sở cảnh sát, bị Lâm Tâm Nguyệt gọi lại: “Sếp Hà.”
“Là cô à? Cô Lâm.” Hà Vĩnh Chương cười tự giễu: “E là bây giờ chỉ có cô mới gọi tôi là ‘sếp Hà’, có lẽ không bao lâu nữa tôi sẽ không còn là ‘sếp
Hà’ nữa.” Có lẽ anh không thích hợp làm cảnh sát, nhưng anh không cam
lòng.
“Có phải Tiểu Nhu đã nói gì với anh hay không? Anh đừng để
bụng, cô ấy đang tức giận, khó tránh nói ra lời khó nghe.” Lâm Tâm
Nguyệt không đành lòng nhìn Hà Vĩnh Chương dùng lời nói tự giễu chính
mình, mở miệng an ủi.
“Cô Lâm, cô không cần an ủi tôi, tôi không
sao. Những lời giống như lời madam LƯơng nói, tôi đã nghe rất nhiều lần
rồi, cũng quen hết rồi.” Hà Vĩnh Chương cợt nhả cười nói.
Nếu như đã thành thói quen, tại sao anh cười còn chua chát như vậy? tại sao
giọng nói của anh lại bất đắc dĩ như vậy? Tại sao đáy mắt của anh lại
tràn ngập khó chịu như vậy?
“Sếp Hà, có phải anh quen biết với
Trịnh Hiểu Đông hay không? Anh ta có liên quan đến vụ án này đúng
không?” Đột nhiên, Lâm Tâm Nguyện nghiêm túc nói. Mắt nhìn thẳng Hà Vĩnh Chưỡng, không buông tha bất cứ biểu tình nhỏ nào trên mặt anh.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì nữa. Tôi không có phụ trách vụ án này,
sao tôi biết được.” Ánh mắt Hà Vĩnh Chương trở nên thâm thúy, nhưng lại
lập tức chối đông chối tây.
“Sếp Hà, anh biết không. Tiểu Nhu
luôn tin anh là người cảnh sát tốt. Mặc kệ người khác hoài nghi anh ra
sao, cô ấy vẫn luôn tin tưởng anh. Cho anh thêm một cơ hội, vậy còn anh? Vì sao anh không thể tin tưởng cô ấy, anh nghĩ rằng anh như vậy sẽ bắt
được Trinh Hiểu Đông sao? Sai! Anh như vậy chỉ đem chính mình ép vào
đường cùng mà thôi.”
“Tôi hoàn toàn không hiểu cô nói cái gì, tôi chẳng có biết Trinh Hiểu Đông gì hết, chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Những gì nên nói tôi đã nói hết. Anh vẫn cố chấp
như thế tôi cũng hết cách rồi.” Lâm Tâm Nguyệt có chút thất vọng nhìn Hà Vĩnh Chương vẫn còn giả ngu.
Hà Vĩnh Chương phức tạp nhìn bóng dáng thất vọng rời đi của Lâm Tâm Nguyệt.