Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Chương 43: Chương 43: Làm bà mai thật không dễ dàng (tiếp)






Mặt trời rực rỡ mọc lên, từng tia sáng xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, gió ấm áp khẽ vuốt ve lên khuôn mặt mỗi người.

Một ngày mới lại bắt đầu, vụ án hài cốt trong cống thoát nước cũng có phát hiện mới, Cổ Trạch Sâm nhờ vào kĩ thuật chỉnh hình đem khuôn mặt người chết khôi phục lại hoàn toàn, đồng thời có người tự xưng là thím Dung, nói hài cốt kia chính là con gái Dung Tuệ mất tích hai năm trước, nhưng bên tổ pháp chứng phán đoán hài cốt kia đã thối rửa ít nhất bốn năm.

Sáng sớm, Lương Tiểu Nhu đã gọi cho Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt tập hợp cùng nhau xét nghiệm và phân tích mọi tư liệu. Toàn thể tổ trọng án đều mang cặp mắt gấu mèo đi làm, dù sao cảnh sát ưu tú trong ưu tú cũng không phải dễ làm, đặc biệt là cấp dưới của madam Lương Tiểu Nhu, đương nhiên chuyện gì cũng có ngoại lệ, Hà Vĩnh Chương chính là ngoại lệ trong tổ trọng án, hai ba ngày lại xin nghỉ bệnh, không đi làm muộn thì cũng về xớm, cộng thêm dáng vẻ bỉ ổi, người không biết còn tưởng hắn là tên tội phạm bị mù xông vào sở cảnh sát.

Nhóm người Lâm Tâm Nguyệt tới tổ trọng án liền nhìn thấy Hà Vĩnh Chương lại mượn cớ lười biếng, chọc Lương Tiểu Nhu tức giận đến quăng xấp văn kiện, đập bàn. Người trong tổ trọng án đã sớm quen với cảnh này, chỉ là họ không ngờ madam lại dung túng cho Hà Vĩnh Chương như vậy. Bọn người Cao Ngạn Bác cũng không hiểu tại sao Lương Tiểu Nhu lại tự gò bó mình như vậy, ngoại trừ Lâm Tâm Nguyệt biết rõ nguyên nhân.

Hà Vĩnh Chương vừa ra khỏi phòng làm việc của Lương Tiểu Nhu liền gặp bọn Cao Ngạn Bác, tùy tiện chào hỏi một câu liền bỏ đi. Mọi người trong tổ trọng án đều mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn bóng lưng Hà Vĩnh Chương, đáy mắt Cao Ngạn Bác lóe lên một tia chán ghét.

“Từ ngoài tổ trọng án đã nghe giọng nói oang oang của madam rồi, thức trắng mấy đêm mà vẫn còn khỏe mạnh, thật không hổ là nữ cảnh sát dũng mãnh như thần.” Lâm Tâm Nguyệt vào phòng làm việc của Lương Tiểu Nhu, nhìn khuôn mặt tức giận như cái bánh bao của Lương Tiểu Nhu, dí dỏm pha trò.

“Ngày nào cô không cười chê tôi thì ngày đó cô ăn cơm không ngon phải không? Nói về vụ án đi, các ngươi có phát hiện gì mới không?” Lương Tiểu Nhu liếc Lâm Tâm Nguyệt một cái, bắt đầu nghiêm túc làm việc.

“Tổ pháp chứng chúng tôi dựa vào manh mối thím Dung cung cấp, chúng tôi tìm được tóc và vết máu của Dung Tuệ ở nhà người bà con của cô ta.” Lâm Tâm Nguyệt nhún vai, đáp lời.

“Ngoài ra, chúng tôi cho rằng hài cốt đó có thể là Dung Tuệ, tôi phát hiện nước cống trước đây từng bị nước thải của nhà máy ô nhiễm, bên trong là thuốc nhuộm cùng vật liệu hóa học đủ để xác chết thối rửa với tốc độ nhanh hơn, cho nên tôi đoán thi thể kia là Dung Tuệ con gái thím Dung. Đáng tiếc, hài cốt bị ngâm trong nước công trong thời gian lâu, vì vậy không thể lấy DNA để xét nghiệm.” Cao Ngạn Bác nói ra phân tích của mình.

Cổ Trạch Sâm nhíu mày: “Tôi sẽ thử lấy mẫu DNA trong răng của nạn nhân.”

“Tôi căn cứ quần áo còn sót lại trên người nạn nhân điều tra đến một hộp đêm, nhưng mọi thứ dữ liệu được lưu trữ trong hộp đêm đều bị thiêu đốt hết. Chúng tôi tiếp tục điều tra sâu hơn, về mặt DNA và hộp đêm làm phiền tổ pháp chứng của mọi người.”

Cao Ngạn Bác gật đầu: “Chúng tôi sẽ mau chóng so sánh DNA, và xét nghiệm vật chứng này.”

“Vậy làm phiền mọi người.”

Thật vất vả mới hết giờ làm, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đang muốn hưởng thụ thế giới hai người, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhã Nguyệt và nụ cười ấm như gió xuân của Nam Cung Phong đang tựa vào xe nhìn bọn họ cười cười chào hỏi.

“Hi, Tâm Nguyệt, hết giờ làm rồi à?” Nam Cung Phong đến bên cạnh bọn họ, cười tao nhã: “Hai người dự định đi đâu, không ngại để chúng tôi theo chứ?”

Lâm Tâm Nguyệt cười đến nghiến răng nghiến lợi: “Đương nhiên không ngại.” Mới là lạ!! Dáng vẻ phúc hắc cười cợt của Nam Cung Phong là làm sao, còn có vẻ mặt lạnh tanh của anh trai đang dùng ánh mắt uy hiếp Sâm là thế nào? Nhất định là hai người cố ý, cố ý phải không?! Lâm Tâm Nguyệt gào thét trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh.

Cổ Trạch Sâm cũng rất buồn bực, mấy ngày nay bận tối mặt tối mày, thật vất vả hai người mới có cơ hội hưởng thụ không gian hai người, đang muốn hẹn hò lại bị một đôi bóng đèn đem kế hoạch của anh ngâm nước, hơn nữa còn không thể đuổi đi, càng không thể nói. Không thể đắc tội với những người này, ngẫm lại thật là buồn bực!

Trong một căn phòng lãng mạn, dưới ánh sáng mờ ảo, giai điệu du dương, mùi hương thơm mát, lại thêm một đôi trai tài gái sắc đối mặt nhìn nhau, ẩn ý đưa tình. Giản dị nhưng cũng đủ khiến người ngoài ghen tỵ.

Nhưng sự thật là trong phòng ăn lãng mạn, một anh chàng đẹp trai hấp dẫn lại lạnh lùng đang thong thả uống sâm banh, đôi trai tài gái sắc hai mặt nhìn nhau không nói gì, ngầm cười khổ, ở giữa bọn họ còn có cặp bóng đèn một nóng một lạnh siêu cấp bự.

Đi đường và trong rạp chiếu phim đều xuất hiện cảnh tượng quỷ dị như thế này. Trên đường, bên cạnh cô gái xinh đẹp đều có một người đàn ông, một người tao nhã hay nở nụ cười ôn hòa. Một người lạnh nhạt xinh đẹp, thường toát ra khí lạnh như máy điều hòa, kế bên còn có một người tuấn dật mát mẻ hay giúp cô chặn những người có xu thế va chạm vào cô vì đường đông đúc. Trong rạp chiếu phim cũng như vậy, luôn có một người chen vào giữa Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm. Bởi vậy, mặc kệ là ở đâu, đem bán kính mười mét tạo thành khoảng chân không, có thể thấy sức mạnh của hai bóng đèn này rất là ngoan cố.

Tình nhân hẹn hò ngoại trừ ăn tối, đi dạo, sau khi xem phim xong liền kết thúc. Cuộc hẹn của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cũng như vậy, Lâm Nhã Nguyệt ra lệnh một tiếng, Nam Cung Phong trợ giúp. Lâm Tâm Nguyệt chưa kịp lên tiếng chào tạm biệt với Cổ Trạch Sâm liền bị nhét vào xe, đi như bay. Bỏ lại một mình Cổ Trạch Sâm đứng trong cát bụi cuồn cuộn, cộng thêm vài miếng vé vào xem phim bay bay.

Không thể không nói hai cái bóng Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong tác chiến rất thành công, liên tục mấy ngày đều bỏ lại Cổ Trạch Sâm trơ trọi lẻ loi trong gió lạnh, ngay cả quyền lợi anh đưa rước Lâm Tâm Nguyệt cũng bị bốc lột trắng trợn. Cuộc hẹn của hai người bị phá hoại liên tiếp, Lâm Tâm Nguyệt hóa bi thương thành sức mạnh, càng ra sức kết hợp Lương Tiểu Cương với em gái nhà mình.

Cảnh tượng 1:

Lâm Tâm Nguyệt thấy Lâm Đinh Đinh đang xem giới thiệu nhạc kịch trên tạp chí, giả bộ như vô tình đi ngang qua: “Oh, biểu diễn ca kịch XX à?”

“Đúng ạ, chị, em rất thích vở cả kịch này, nghe nói ca kịch này rất nổi tiếng, mỗi lần biểu diễn khán giả đến xem chật cả khán phòng, đáng tiếc nó chỉ diễn ba suất, tối nay là suất cuối cùng, em vốn định mua vé, tiếc là không mua được.” Lâm Đinh Đinh nói thao thao bất tuyệt, mắt lóe sáng, nhưng sau khi nói xong thì hào quang trên mặt đã không còn, cả người ỉu xìu thất vọng.

“Ai nói không có vé.” Lâm Tâm Nguyệt nói như ảo thuật biến ra hai vé xem ca kịch, hào phóng cho Lâm Đinh Đinh: “Chi vốn muốn đi xem với Sâm, đáng tiếc em cũng thấy rồi đó, chị bị anh hai nhìn chằm chằm không thể thoát được, đành nhường cho em. Nhưng cái này là vé tình nhân, phải có nam có nữ mới vào xem được, nếu không em kêu Tiểu Cương đi cùng đi.” Lâm Tâm Nguyệt kéo Lương Tiểu Cương đang đứng bên cạnh qua, trực tiếp đem cậu ta đưa tới trước mặt Lâm Đinh Đinh.

Nhìn vẻ mặt mong đợi của Đinh Đinh, Lương Tiểu Cương xấu hổ đáp ứng. Hai người vui vẻ nên không thấy được nụ cười giảo hoạt trên mặt Lâm Tâm Nguyệt.

Tình huống 2:

Buổi tối, Lâm Tâm Nguyệt thấy Lâm Đinh Đinh ngồi trên ghế sô pha, vui vẻ đi tới: “Đinh Đinh, chị nhớ em nói muốn đến siêu thị mua giày phải không, ngày mai chúng ta đi dạo phố rồi mua luôn há.”

“Thật à, ngày mai tan tầm chị chờ em nhá.” Lâm Đinh Đinh hưng phấn nói.

“Được.”

Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt để Lâm Đinh Đinh chờ cô ở bên ngoài, sau đó gọi Lương Tiểu Cương lại: “Tiểu Cương, tôi vốn có hẹn với Đinh Đinh đi dạo phố, nhưng có vài việc tôi chưa làm xong, cậu giúp tôi đi cùng Đinh Đinh đi.”

“Cái đó, nhưng…” Nhìn bộ dạng do dự của Lương Tiểu Cương, Lâm Tâm Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để Đinh Đinh lẻ loi đi dạo phố một mình, lại nói tôi đang cho cậu cơ hội đó nha.”

“Chi Tâm Nguyệt, chị, chị biết?”

“Ừ, có đi hay không?”

“Lập tức đi liền.”

Bởi vậy, người Lâm Đinh Đinh cả buổi biến thành người thành thật lại hay mắc cỡ Lương Tiểu Cương.

Tình cảnh 3:

Lâm Đinh Đinh phát hiện một cửa hàng ăn cay rất ngon, cấp tốc đi báo cho Lâm Tâm Nguyệt, kết quả Lâm Tâm Nguyệt đem trạch nam Lương Tiểu Cương gọi đến, kết quả người hôm đó đi cùng Lâm Đinh Đinh lại là Lương Tiểu Cương.

Những chuyện như thế này lặp đi lặp lại mấy lần, hiện tại cả tổ pháp chứng không ai không biết Lâm Tâm Nguyệt đang nối dây tơ hồng cho Lương Tiểu Cương, đặc biệt còn là tơ hồng của em gái nhà mình. Bởi vậy, cô còn hay tạo cơ hội ngẫu nhiên giúp Lương Tiểu Cương có thời gian ở bên cạnh Lâm Đinh Đinh. Toàn bộ tổ pháp chứng chỉ có đương sự Lâm Đinh Đinh là chưa hiểu rõ, cho nên đường tình duyên của Lương Tiểu Cương còn dài và xa lắm. Lâm Đinh Đinh bị chị gái Lâm Tâm Nguyệt của mình cho leo cây liên tục, nên mỗi lần có chuyện là cô không thèm tìm Lâm Tâm Nguyệt nữa, trực tiếp kiếm Lương Tiểu Cương, làm sự sùng bái của Lương Tiểu Cương dành cho Lâm Tâm Nguyệt thăng cấp liên tục.

Bởi vì, Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong nên Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm không thể ra ngoài hẹn hò như những đôi tình nhân bình thường. Ở nơi làm việc thì bọn họ không có thời gian rãnh hẹn gặp riêng, à không, là đổi nơi hẹn mới. Lâm Tâm Nguyệt bắt chước Mã Quắc Anh trong bằng chứng thép 2, đem bàn và hai cái ghế, thêm một bình hồng trà, đương nhiên còn có chậu cây xương rồng của Cổ Trạch Sâm, nhưng vì sau lại trồng cây xương rồng? Bác sĩ Cổ nói: Sinh mệnh của nó rất mạnh mẽ, không sợ dãi nắng dầm sương, đồng thời có thể làm đẹp cho cái bàn.

Lúc này, Lâm Tâm Nguyệt lười biếng thưởng thức hồn trà vùi trên ghế mây phơi nắng, hai chiếc ghế kê rất gần, vừa vặn Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu có thể dựa vào vai Cổ Trạch Sâm, Cổ Trạch Sâm nhẹ nhàng nghịch vén mấy sợi tóc nghịch ngợm trên má Lâm Tâm Nguyệt, nhìn cô nói: “Nghe nói mấy hôm nay em ở tổ pháp chứng đổi nghề làm bà mai.”

“Ừm.” Giọng điệu miễn cưỡng.

“Khó trách em thuyết phục Tiểu Nhu đem Tiểu Cương giao cho anh, thì ra là muốn giúp em gái của mình bồi dưỡng ra người đàn ông tốt.

“Hết cách rồi, ai kêu tính cách Tiểu Cương mắc cỡ quá mức, lại thiếu tự tin, nếu không giúp cậu ta sợ là tường lai cậu ta chỉ có thể làm rể phụ mà thôi.”

“Cho nên em luôn tạo cơ hội cho hai người bọn họ.”

“Đành chịu, ai bảo hai người bọn họ một người thì hay mắc cỡ, kẻ thì thần kinh thô, em giúp Tiểu Cương theo đuổi Đinh Đinh cấp tốc, kết quả bây giờ còn bé kia còn giận dỗi em đây, em chỉ muốn tốt cho nó thôi mà.” Nhưng cô nhớ Lâm Đinh Đinh trong kịch bản rất nhanh sẽ hiểu thông, chẳng lẽ là do vấn đề nhân phẩm, nhưng nhân phẩm của Tiểu Cương không tệ!

“Aiz, xem ra chức nghiệp bà mai không phải dễ làm.”

“Em á.” Cổ Trạch Sâm cưng chiều véo mũi Lâm Tâm Nguyệt.

“Sâm, tối nay chúng ta về nhà anh ăn chực đi. Lâu rồi không gặp bác Thông, đến lúc đó em sẽ đến ăn chực nhà anh nhiều lần.” Đột nhiên, Lâm Tâm Nguyệt bật dậy chờ mong nhìn Cổ Trạch Sâm: “Để xem anh hai còn làm bóng đèn được không, hơn nữa…” Con ngươi trong suốt của Lâm Tâm Nguyệt vòng vo, nghĩ ra chuyện chơi đùa rất vui, cười hắc hắc.

“Được.” Cổ Trạch Sâm nhìn nụ cười nghịch ngợm của cô, liền đoán ra cô lại muốn giở trò quỷ, chỉ không biết người gặp xui xẻo là ai.

Lâm đại tiểu thư đã quên, nếu không có hai bóng đèn lớn siêu cấp Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong, thì vẫn còn có Cao Ngạn Bác và bác Thông – hai bóng đèn bình thường.

※※※editor※※※TieuNgu※※※MacNguDamNhienLau※※※DienDanLeQuyDon※※※

Một loạt mùi thơm thức ăn lan tỏa trong nhà Cao Ngạn Bác, Cao Ngạn Bác mặc tạp dề loay hoay trong bếp, Cổ Trạch Sâm cùng bác Thông ngồi xem tivi.

“Tiểu Sâm, cậu không đi đón Tâm Nguyệt sao, tại sao lại để bạn gái đi một mình đến đây.” Bác Thông không tán thành nhìn Cổ Trạch Sâm đang xem TV.

“Bác Thông, con cũng muốn đi đón cô ấy, nhưng cô ấy nói muốn đi mua một ít đồ, một lát mới đến.” Cổ Trạch Sâm mới dứt lời, chuông cửa liền vang lên: “Có thể Tâm Nguyệt đến, con đi mở cửa.” Cổ Trạch Sâm vui vẻ đi ra nghênh đón bạn gái, nhưng không ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy Lương Tiểu Nhu, kinh ngạc nhưng nhiều hơn là thất vọng.

“Sao? Không muốn thấy tôi à?” Lương Tiểu Nhu thấy nụ cười Cổ Trạch Sâm tắt lụi khi thấy mình, nghĩ rằng anh không hoan nghênh cô.

“Không phải, tôi tưởng Tâm Nguyệt đến, có chút kinh ngạc.” Lúc này, Cổ Trạch Sâm giống như nhớ tới Lâm Tâm Nguyệt nói muốn mời thêm người đến, thì ra là Lương Tiểu Nhu.

“Sao hả? Tâm Nguyệt chưa đến à? Rõ ràng cô ấy mời tôi đến ăn cơm, thế mà còn chưa đến, thật là.”

“Tôi gọi điện cho cô ấy, cô vào nhà đi.” Cổ Trạch Sâm mời Lương Tiểu Nhu vào nhà, đi ra ngoài gọi điện cho Lâm Tâm Nguyệt.

Bác Thông thấy Lương Tiểu Nhu liền vui vẻ cười nói: “Ai da, là Tiểu Nhu à, mau vào đây ngồi.”

"Bác Thông, đã lâu không gặp, con có mua quà tặng bác.” Tiểu Nhu đem hộp quà đưa cho bác Thông.

Bác Thông cười híp mắt, nhìn Lương Tiểu Nhu càng xem càng thích, khách sáo: “Đến chơi là được rồi, mua quà cáp làm gì.” Nếu Lâm Tâm Nguyệt ở đây, cô sẽ phát hiện ánh mắt bác Thông giống ánh mắt cô khi nhìn Lương Tiểu Cương biết chừng nào, xem ra không ít người muốn cướp chén cơm của Nguyệt Lão!

Về phần Lâm Tâm Nguyệt, cô vừa bị Cổ Trạch Sâm và Lương Tiểu Nhu nhắc hắt xì hơi liên tù tì, tiếp đó nhận được điện thoại của Cổ Trạch Sâm.

“Alo.”

“Alo, Tâm Nguyệt, đến chưa, có cần anh xuống đón em không?”

“Không cần, em đến đầu đường rồi, rất nhanh sẽ đến.”

“Được rồi, nhớ cẩn thận.”

Lâm Tâm Nguyệt vừa cúp điện thoại, liền nghe có người kêu cướp. Lâm Tâm Nguyệt hô to trong lòng, sao cô lại xui xẻo như vậy, vì sao mỗi lần đi mua đồ cô đều gặp cướp, lẽ nào vận khí của cô kém như vậy? Lâm Tâm Nguyệt nhìn túi xách trên tay, lần nay cô không để túi xách bị cướp nữa.

Coi ra lần này vận khí Lâm Tâm Nguyệt không tệ, khi Lâm Tâm Nguyệt còn đang lo lắng có bị giật đồ hay không, kẻ cướp đã bị túm. Mà người anh hùng kia Lâm Tâm Nguyệt cũng biết.

“Hà Vĩnh Chương?” Lâm Tâm Nguyệt nhìn người hùng cẩn thận đem vật chứng giao cho cảnh sát tuần tra, lại dè dặt an ủi bạn nhỏ đang khóc vì sợ, cô đột nhiên phát hiện mặc dù hắn ăn mặc lôi thôi nhưng hình tượng của hắn lại trở nên cao to, dù tự mình sa ngã, nhưng tận trong xương cốt anh ta vẫn không quên trách nhiệm của người cảnh sát. Đó là từ khi tiếp nhận chiếc mũ đặc cảnh hoàng gia, thì nhiệt huyết đó đã khắc sâu vào trong xương của mình.

Hà Vĩnh Chương xoay người, không ngờ sẽ thấy Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt không biết làm sao… có chút xấu hổ. Dù sao thì việc anh vừa làm không phù hợp với hình tượng nhếch nhác của mình, sờ sờ mũi, sửa sang lại dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Người đẹp pháp chứng, xin chào, con gái ra đường một mình rất nguy hiểm. Cô xinh đẹp như vậy, sao lại không kêu bác sĩ Cổ đi cùng.” Lúc nói mấy lời này, dáng vẻ Hà Vĩnh Chương rất hèn mọn, nhưng lời nói lại đầy vẻ quan tâm.

“Hà Vĩnh Chương, anh là cảnh sát tốt, chỉ vì một tên tội phạm không bắt được, liền tự mình sa đọa, như vậy có đáng không?” Lâm Tâm Nguyệt thật sự không hi vọng người cảnh sát tốt bị phá hủy, mặc dù cuối cùng anh cũng hiểu được, nhưng lại làm mất đi tính mạng của mình.

Hà Vĩnh Chương nghe lời Lâm Tâm Nguyệt nói, ánh mắt cợt nhã bỗng trầm xuống. Ánh mắt vẩn đục trở nên sắc bén, nhất là tia sáng chợt lóe trong mắt anh, anh không biết vì sao nữ pháp chứng này lại nói như vậy, cô muốn nhìn ra cái gì trên người anh hoặc là đã biết chuyện gì rồi. Nhưng rất nhanh, anh liền khôi phục lại bộ dạng cợt nhã, giả điên giả dại: “Lâm tiểu thư nói ai vậy, sao tôi nghe không hiểu gì hết, có phải cô hiểu lầm chuyện gì rồi không? Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, người kia vừa vặn cướp bóp tiền của tôi, nên tôi mới đuổi theo bắt hắn thôi.”

Tuy Hà Vĩnh Chương giả điên, nhưng ánh sáng chợt lóe trong mắt anh vẫn bị cô bắt được: “Này.”

“Lần này không bắt được tội phạm, lần sau nhất định cũng bắt được, chỉ cần hắn từng phạm pháp, chắc chắn có thể tìm được chứng cứ.” Lâm Tâm Nguyệt biết Hà Vĩnh Chương sẽ hiểu cô đang nói gì.

“Tìm chứng cứ thì sao, pháp luật cũng sẽ thả hắn ra, rõ ràng pháp luật là để bảo vệ công bằng, chính nghĩa, cuối cùng lại trở thành cái ô che chở cho tội phạm, để cho hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Vẻ mặt Hà Vĩnh Chương rất kích động, anh nhớ lại chuyện của năm đó, nhớ tới sự vô năng của mình, trơ mắt nhìn Trịnh Hiểu Đông được phán vô tôi, thả ra ngoài. Đáy mắt anh tràn ngập thống khổ, thất vọng và đau thương.

“Chính vậy thế, anh cần phải tỉnh táo lại. Một lần nữa đưa hắn ra vành móng ngựa.”

“Cô nghĩ rằng tôi không muốn sao? Nhưng tên đó đã ra nước ngoài.”

Hắn đã về nước, rất nhanh hắn sẽ xuất hiện trước mặt anh, thậm chí còn làm hại khiến anh mất đi tính mạng. Những thứ này Lâm Tâm Nguyệt không thể nói.

“Cô Lâm, tôi không biết cô biết những chuyện này từ đâu, dù sao cũng cám ơn những lời động viên của cô. Tôi hi vọng cô có thể giữ bí mật, tạm biệt.”

Lâm Tâm Nguyệt lẳng lặng đứng nhìn bóng lưng cô đơn của Hà Vĩnh Chương, rốt cuộc là phần tình cảm, trách nhiệm như thế nào mới khiến anh chịu khổ như vậy, đến giờ khắc cuối cùng cũng không buông tha, có lẽ chỉ có Tiểu Nhu mới hiểu được, mới có thể khiến anh ta có lòng tin trở lại.

Còn cô, vẫn là nên suy ngẫm đến chuyện làm bà mai thôi. Lâm Tâm Nguyệt cười xoay người rời đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.