Ngày hôm sau, Cao Tiêu Tiêu cùng Cao Tiểu Bạch về tới thành phố D.
Buổi tối, cô chưa có trở về biệt thự, mà mang theo túi măng đã làm sẵn ở sủng thành, cùng con trai đi ăn chực.
Thường Hoan Nhan cùng Tống Tiêu Thủ cùng thuê phòng ở vùng ngoại thành, sáu tầng, không có thang máy.
Cao Tiêu Tiêu không kịp thở leo đến lầu sáu, Tiểu Bạch đã nhấn xuống chuông cửa số phòng 602.
“Tới rồi tới rồi.” Thường Hoan Nhan cười tủm tỉm mở cửa.
Một đầu tóc dài uốn nhẹ, dáng người có lồi có lõm, khí chất tài trí cổ điển, Thường Hoan Nhan trước mắt, không thể nghi ngờ là một đại mỹ nữ.
Cô không chỉ có năng lực làm việc xuất sắc, làm thức càng ăn ngon, rõ ràng có thể dựa vào, lại hết lần này tới lần khác cần có thực lực! Đơn giản là Cao Tiêu Tiêu trong nội tâm là mỹ nữ nhân!
“Hoan Nhan tỷ tỷ tốt.” Cao Tiểu Bạch ngẩng lên cái đầu nhỏ chào.
Thường Hoan Nhan tâm nhanh bị một tiếng “Tỷ tỷ”, nửa ngồi xuống ôm tiểu gia hỏa nói, “Tiểu gia hỏa miệng con thực ngọt! Con ai nha?”
“Còn có thể ai, là con mình?” Cao tiêu tiêu cười đem măng đã làm đưa cho cô, bên cạnh đổi giày vừa nhìn phòng khách, “Tiểu Thủ không ở nhà sao?”
Thường Hoan Nhan than một chút, “Tăng ca.”
Đi vào trong phòng, trên bàn cơm đã mang lên thức ăn đang còn nóng hổi, Thường Hoan Nhan lại đi vào bếp bưng một tô canh gà táo đỏ đi ra, “Tiêu Tiêu, súp này uống nhiều một chút, đối với thân thể cậu rất tốt.”
Cao tiêu tiêu biết rõ cô bạn này là muốn tốt cho mình, cười gật đầu, “Được.”
Bởi vì bốn năm trước vì khó sinh, cộng thêm trong mấy tháng mới sinh không ngồi được, thân thể của cô bệnh căn bản không dứt, bác sĩ nói về sau sẽ không thể mang thai nữa...
Thế nhưng mà cô một chút cũng không hối hận.
Không thể sanh con, không thể kết hôn... Những...này đều không sao cả, dù sao cô đã có Tiểu Bạch, cái này là đủ rồi.
Sau khi ăn cơm tối xong, Thường Hoan Nhan đem TV mở kêng phim hoạt hình, để cho Tiểu Bạch ngồi ở trên ghế sa lon xem, cô tắc thì mang theo Cao Tiêu Tiêu đi vào phòng ngủ.
Cao Tiểu Bạch nhìn bóng lưng hai người thần thần bí bí, quay đầu lại, đem TV mở kênh luật.
Trong phòng ngủ.
Thường Hoan Nhan nhẹ nói, “Tiêu Tiêu, cậu biết không? Cố Hướng Bắc trở về rồi.”
Cao Tiêu Tiêu vẻ mặt như thường, “Vậy sao?”
“Đúng vậy a, các người ở ngoại thành không có gặp sao? Xế chiều hôm nay anh ta gọi điện thoại cho mình, nói là đi ngoại thành xem bà ngoại cậu rồi, hàng xóm nói với anh ta cậu bây giờ ở thành phố D.” Thường Hoan Nhan nhìn cô, thở dài nói, “Cũng không biết anh ta đến cùng là có ý gì, nhưng là theo giọng nói của anh ta, mình cảm giác được anh ta rất khẩn trương, cho nên...”
“Cho nên cậu nói cho anh ta biết lời sự thật thật rồi hả?” Cao Tiêu Tiêu nhíu mày.
“Không có. Mình làm sao có thể nói thật à?” Thường Hoan Nhan vội lắc tay, “Mình nói với anh ta chúng ta cũng đã lâu không có liên hệ rồi, mình không biết cậu ở nơi nào. Đúng rồi, anh ta còn lại để cho mình cách liên hệ khi tìm thấy cậu, số di động của anh ta cũng không có thay đổi.”
Cao Tiêu Tiêu “Ah” một tiếng, không nói gì.
“Tiêu Tiêu sao vậy?” Thường Hoan Nhan cẩn thận nhìn vẽ mặt yên tĩnh của cô, hỏi, “Nếu như, mình nói là nếu như ah... Cố Hướng Bắc hoàn nguyện ý cùng với cậu một chỗ mà nói..., cậu có hay không suy nghĩ qua, đem chuyện năm đó nói cho anh ta biết?”
Cao Tiêu Tiêu lắc đầu, thấp giọng nói ra, “Vô dụng thôi. Mình cùng anh ta, là không thể nào.”
Cố Gia tại thành phố D cũng coi như là người có mặt mũi, hai mẹ con cùng gả cho anh em một nhà... Loại chuyện này, đừng nói năm năm trước, ngay tại lúc này, chỉ sợ cũng không có mấy người có thể tiếp nhận a?
“Cái kia... Cậu bây giờ cùng Hàn Chân như thế nào rồi?” Thường Hoan Nhan lại hỏi.
Cao Tiêu Tiêu sững sờ nhìn cô, “Mình cùng anh ấy?”
Thường Hoan Nhan gật đầu.
Cao Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn, nói ra, “Chúng mình là một đôi vợchồng gỉa, được cái mình muốn, tôn trọng lẫn nhau...”
“Ngươi có nghĩ tới hay không, về sau làm sao bây giờ?” Thường Hoan Nhan xuýt nhìn cô, “Tiểu Bạch năm nay đã bốn tuổi rồi, thằng bé thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện Hàn Chân không phải bố của nó. Đến lúc đó cậu giải thích như thế nào với thằng bé? Nó muốn tìm ba ba làm sao bây giờ? Còn có, nếu như Hàn Chân phát hiện cậu dấu một đứa con trai bốn tuổi...”
“Không sao cả ah. Mình sẽ hết sức đem Tiểu Bạch giấu kỹ, nếu quả thật giấu không được, bị phát hiện, thì ly hôn, đều như nhau thôi.” Cao Tiêu Tiêu sái thoát nói ra.
Thường Hoan Nhan nghĩ nghĩ, đột nhiên nói ra, “Kỳ thật, mình ngược lại cảm thấy cậu trước nói ly hôn có thể tốt hơn.”
Cao Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn về phía cô.
Thường Hoan Nhan tỉnh táo giúp cô phân tích, “Cậu nghĩ lại xem ah, hiện tại cậu mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ đấy, sợ Tiểu Bạch bị bọn họ phát hiện, không những mình không nỡ, còn không có thời gian cùng Tiểu Bạch. Cái kia nếu như cậu đưa ra ly hôn trước, Hàn Chân đưa cho một số tiền sau khi ly hôn? Bọn họ giàu có, tiền sau khi ly hôn cũng phải vài trăm vạn? Cậu không cảm thấy mỗi tháng chuyển vào thẻ chút tiền là đã tính toán trước rồi? Hơn nữa thế sự khó liệu, nếu như bị bọn họ phát hiện ra Tiểu Bạch trước, phát hiện cậu giả tạo thân phận... Đến lúc đó tố cáo cậu tội lừa gạt gì đấy, cậu lúc đó có thể phải bồi rhường lại họ?”
Cao Tiêu Tiêu nghe vừa vui vừa lo.
Đúng vậy a, cô có thể bảo đảm mình không lộ ra chân ngựa, thế nhưng mà người khác? Bí mật rồi cũng sẽ biết, huống chi còn có Cố Lệ Thanh trái bom nổ lúc nào không biết.
Nếu này cuộc hôn nhân này lúc mới bắt đầu là sai lầm, Hàn lão gia tử đã qua đời rồi, Hàn Chân lại không thích bị hôn nhân trói buộc như vậy, như vậy hiện tại lựa chọn chấm dứt cũng không quá đáng chứ?
Chỉ là, Cao Tiêu Tiêu trong lòng còn có một chút xoắn xuýt, cảm giác, cảm thấy làm như vậy không quá phúc hậu, dù sao Hàn lão phu nhân cùng mẹ chồng đối với cô rất tốt...
Cuối cùng cô nhẹ gật đầu, “Uh, cậu nói rất có lý, mình sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Thường Hoan Nhan thở dài, “Mình cũng đau lòng cho Tiểu Bạch, không có ba ba coi như xong, Mẹ vẫn không thể mỗi ngày cùng nó...”
Cao Tiêu Tiêu mấp máy môi, đuối lý lại hổ thẹn.
Ban đêm.
Cao Tiêu Tiêu tắm rửa xong, đẩy cửa phòng ngủ lặng lẽ đi vào, quả nhiên, Tiểu Bạch đã ngủ rồi.
Cô tới bên cạnh giường nhỏ nhẹ nhàng ngồi xuống, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn con trai ngủ say.
Nếu như nói con mắt, cái mũi, cùng cô có chút giống..., cái kia trên trán, cái miệng nhỏ nhắn hơi mỏng, cùng với cô quá không giống rồi.
Cao Tiêu Tiêu nghĩ đến bốn năm trước khó sinh, nghĩ vậy hơn ba năm vì sao vất vả cất giấu thằng bé không cho người khác phát hiện, cũng nghĩ đến những lời nói kia của Hoan Nhan.
Cuối cùng cô cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mên của con trai hôn một cái, trong lòng đã có quyết định.
Sáng sớm hôm sau, Cao Tiêu Tiêu ngửi thấy mùi thơm tỉnh dậy.
Đi đến phòng bếp, phát hiện Tiểu Bạch cầm chén đĩa đứng trước lò nướng bánh mì nướng, dưới chân còn có cái ghế.
“Không nên vào, điểm tâm lập tức là xong rồi!” Tiểu gia hỏa nói.
Cao Tiêu Tiêu nhịn cười không được, dặn dò nhóc cẩn thận một chút, liền đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lại một lần nữa đi ra, tiểu trên bàn cơm đã dọn xong hai cái sandwich, bên trong kẹp chân giò hun khói, rau xà lách, salad, bên cạnh còn có hai ly sữa bò nóng.
“Mammy, có thể ăn rồi.” Mặc dồng phục nhà trẻ Tiểu Bạch lại bưng hai quả trứng luộc đi ra.
Cao tiêu tiêu nhịn không được lấy điện thoại di động ra chụp một tấm.