Tường cao màu vàng, cửa lớn sơn son, Hoàng Phủ Luật đứng trước cửa, lặng yên nhìn ba chữ to “Vân Hiên cung”.
“Tiểu Quý Tử khấu kiến Tứ vương gia.” Thị vệ gác ngoài cửa cung nhìn
nam nhân áo bào màu bạc, giật mình, vội quỳ xuống đất lễ bái. Tên thị vệ vốn là kẻ sai vặt, nhưng mặc cung phục canh gác ở nơi này, không cho
người khác tùy ý tiến vào.
Hắn giật mình, vì đã nhiều năm rồi Vương gia không tới, chỉ ra lệnh
không được đụng vào đồ vật trong phòng. Bức họa người con gái bên trong
hắn đã nhìn nhiều, nhưng chưa từng thấy người thật ngoài đời. Nhưng hắn
từng gặp vị Sườn vương phi được Thái hậu yêu mến, vị sườn phi này thiếu
chút nữa thành mĩ nhân của Hoàng thượng, đêm trước khi nhận sủng hạnh,
đột nhiên thay đổi, lại nguyện ý làm tiểu thiếp của Tứ vương gia.
Mấy lời đồn đãi, hắn nghe qua không ít, phần lớn nào là ngoan độc,
nào là ương ngạnh, tóm lại không có gì tốt đẹp. Vài năm trước, hắn đứng ở xa nhìn ngắm nữ tử này một lần, nàng xinh đẹp yêu kiều, tiếc là tính
cách làm lu mờ khí chất không ít. Vài năm sau gặp lại, nữ tử kia vẫn sở
sở động lòng người, thanh nhã thoát tục. Mới đầu hắn còn tưởng nàng là
tiên nữ, không hề nhận ra nàng là sườn phi của Tứ vương gia. Một khắc,
hắn đã nghĩ, chắc mình trốn không khỏi kiếp số, nào ngờ nàng vừa nhìn nữ tử trong bức tranh, vẻ mặt bi thương ra cửa. Hắn mới biết, người con
gái trong tranh là Nguyệt vương phi trong truyền thuyết. Mà sườn vương
phi, có lẽ bị tức giận.
Chuyện Vương gia cưới Ngọc vương phi được một ngày, Nguyệt vương phi đã nhảy sông tự sát, hắn cũng nghe nói qua một phần, bên trong thật giả thế nào, đại khái chỉ có Tứ vương gia là rõ nhất. Tóm lại, sinh ra
trong Hoàng thất, thân bất do kỉ, đây là mệnh.
“Đứng lên đi.” Nam nhân nói nhỏ, bước lên bậc đá, mỗi bước đi đều nặng nề.
Tiểu Quý Tử vội vàng đứng dậy, cung kính mở đại môn sơn son, sau đó lại cung kính theo sau nam nhân.
Giờ hắn rất lo lắng, Tứ vương gia không biết có biết chuyện lần trước hắn sơ sẩy để Ngọc vương phi đi vào không.
Hắn lẳng lặng theo sau, nhìn nam nhân đem tầm mắt dừng ở thân ảnh
người con gái trong bức tranh trên tường, sau đó vươn đầu ngón tay thon
dài, tinh tế vuốt ve nụ cười nàng.
Tình cảm của Tứ vương gia với Nguyệt vương phi quả thật không thể là
giả, tuy đây là lần đầu tiên Tứ vương gia tới Vân Hiên cung, nhưng nhu
tình trong mắt là thiên chân vạn xác, cứ nhìn động tác cuộn tròn bức
tranh cẩn thận như đó là vật quý giá nhất là biết.
Chỉ thấy ngân bào nam nhân đột nhiên bất động, như đang nhớ lại, như đang trầm tư.
Cuối cùng, hắn đột nhiên xoay người phân phó: “Thu bức tranh này vào đi.”
Rồi bước vào thư phòng, không thấy đi ra.
Tiểu Quý Tử thở phào, thật cẩn thận gỡ bức tranh xuống, cuộn tròn,
cẩn thận cất đi, sau đó canh giữ ở cửa thư phòng đợi chủ tử bước ra.
Đây là lần đầu tiên, hắn, gặp chủ nhân của mình.
Bên trong cánh cửa, Hoàng Phủ Luật ngồi bên bàn, nhắm chặt mắt, khuôn mặt tuấn tú rơi vào trầm tư.
Mười tám tuổi, hắn nắm đại quyền, tự tay giết chết huynh trưởng cùng
cha khác mẹ trước mặt phụ hoàng. Từ đó, hắn bắt đầu bước vào kiếp sống
tranh quyền đoạt lợi.
Hai mươi tuổi, hơn phân nửa thiên hạ do hắn nắm giữ.
Hắn, bắt đầu yêu thích khoái cảm chém giết cùng chinh phục. Bất cứ kẻ nào, dám chắn trước mặt hắn, giết không tha.
Hai mươi hai tuổi, tiên đế băng hà, triệu lập hắn làm thái tử, giao
Ngọc tỷ cho hắn. Hắn giam cầm tam hoàng tử, ban rượu độc cho mẫu phi tam hoàng tử.
Hai mươi ba tuổi, theo di mệnh của tiên đế, hắn chính thức kế vị ngôi hoàng đế. Một đạo thánh chỉ, hắn để nhị hoàng tử sung quân tới Thương
Châu, tịch thu hết tài sản phó thái sư, thân tín của nhị hoàng tử.
Hết thảy, bắt đầu ổn định.
Sau đó, hắn gặp Tố Nguyệt.
Dưới tán cây, một nữ tử mặc váy hoa nhỏ hái hoa lê.
Một cái ngoái đầu mỉm cười, hòa tan tất cả băng giá.
Vì thế hắn liều kĩnh tâu với mẫu hậu muốn nữ tử này, để nàng ở Vân
Hiên cung, dưới gốc lê, nghe nàng đánh đàn, ngắm nụ cười của nàng.
Hắn chưa bao giờ biết, nụ cười của một người có thể ấm áp như thế, có thể cuốn đi mọi phiền muộn trong lòng hắn.
Cũng chỉ khi nhìn nàng cười, hắn mới có thể thấy một con người khác
của mình, một kẻ không hề tàn khốc lạnh lùng như bình thường.
……..
Nụ cười kia dần dần biến mất, thay bằng một khuôn mặt khác, khuôn mặt đầy nước mắt, nhưng vẫn quật cường cắn chặt môi.
Ngực hắn đau nhói, mở bừng mắt.
Đôi mắt quật cường kia, không thể là của Tiêu Ngọc Khanh.
Nhất hồ thu thủy, ẩn tình ngưng thê (1). Khi tĩnh lặng, thanh mâu đảo mắt, khi giận, quật cường trong trẻo, khi buồn, thiền lộ thu chi, lại
chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nhu tình như nước của nàng.
Nàng, thật là nữ tử như thế nào?
Hắn, sai lầm rồi?
Nhưng nàng mang khuôn mặt hắn hận đến tận xương tủy, nàng rõ ràng
thương tổn Dục nhi, nàng rõ ràng có tư tình với nam nhân tên Dung Danh
Tông kia…
Nàng rõ ràng muốn thoát đi hắn…
Phút chốc, cõi lòng lại phiền muộn. Hắn đứng dậy, tới bên cửa sổ,
nhìn những gốc lê hắn trồng tặng Tố Nguyệt, cố gắng tưởng tượng bóng
dáng Tố Nguyệt mỉm cười đứng dưới gốc cây, cũng là, một thân ảnh dưới
biển hoa nhảy múa, áo trắng hơn tuyết, tựa như tiên tử.
Nữ tử quay đầu, hàng nước mắt trong suốt chảy xuống dung nhan thanh lệ, vẻ mặt ưu thương.
Hắn cứng người, nhói đau trong lòng.
Bạc môi nhếch lên, nam tử khoanh tay đứng bên cửa sổ, mày kiếm nhăn chặt.
Đột nhiên có một cung nữ áo lam bước vào, nàng cung kính quỳ gối: “Nô tỳ Lam Điệp xin đợi Vương gia di giá Phượng Loan cung.”
Nam nhân hồi phục lại tinh thần, tùy ý bước ra ngoài cửa cùng cung nữ đến Phượng Loan cung.
Phượng Loan cung,
Đậu thái hậu để một cung nữ dỗ dành tiểu Ngọc nhi đang khóc nháo,
thấy nam tử vào cửa, hơi hờn giận nói: “Đứa nhỏ này hơi hư, làm ai gia
phiền toái không ít.”
Hoàng Phủ Luật nhìn bé gái khóc thảm thiết, nghĩ đến khuôn mặt lê hoa mang vũ kia.
Hắn biết đứ nhỏ là chỗ dựa của nàng, vì trừng phạt nàng, hắn cố ý không nói giúp gì trước mặt thái hậu.
Tiêu Như Tự coi đứa nhỏ như phao cứu mạng, lúc mang được đứa nhỏ về, hắn lập tức tâu với thái hậu.
Mà mẫu hậu, hình như cũng hơi phát hiện chuyện đứa nhỏ mất tích.
Đến lúc hắn muốn diệt trừ Tiêu Như Tự- cái gai trong mắt kia, mẫu hậu lại nói nể tình tình cảm ngày xưa, để cho lão tặc một con đường sống.
Cuối cùng, hắn thu hồi tước Thừa tướng của Tiêu Như Tự, vĩnh viễn
không được giao thiệp với người ngoài, không được bước khỏi kinh thành
một bước, cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Hết lòng quan tâm giúp đỡ? Hắn chưa bao giờ biết mình lại có một mặt như thế.
“Mẫu hậu, Vân La có thể là không thích ứng được với cuộc sống trong cung, lúc này nhi thần khấu tạ mẫu hậu thánh ân.”
“Khỏi.”
Đậu thái hậu khẽ vuốt trán, để cung nữ ôm Tiểu ngọc nhi đi xuống.
“Đem bé đi xuống.”
Cũng không hỏi chuyện Tiêu Ngọc Khanh, làm như có chút mệt mỏi.
Hoàng Phủ Luật ngồi xuống bên cạnh, ân cần thăm hỏi: “Mẫu hậu có chút không khỏe? Nhi thần đi thỉnh ngự y đến.”
Đậu thái hậu nhìn hắn: “Không cần, ai gia chỉ hơi phiền muộn.”
Sau đột nhiên mở mắt, hỏi một câu: “Luật nhi, ngươi tìm được thi thể Tố Nguyệt chưa?”
Hoàng Phủ luật cố nén cảm giác đau đớn: “Đã tìm được rồi.”
“Vậy là tốt rồi, Tố Nguyệt là tỳ nữ hiểu rõ tâm tính ai gia nhất, ai
gia vốn lên hậu liễm, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, ai gia cũng không muốn đau xót mãi, để nàng ngủ yên đi. Chính là hơi có chút đáng tiếc.”
Hoàng Phủ Luật biết “đáng tiếc” của mẫu hậu có ý gì, vì thế hắn ngước lên, nói: “Mẫu hậu, nhi thần chưa từng hối hận vì Tố Nguyệt mà buông
tha ngôi vị Hoàng đế.”
Khuôn mặt Đậu thái hậu hơi tức giận, trách cứ: “Luật nhi, ngươi làm vậy, thật sự để ai gia thất vọng.”
“Mẫu hậu…”
“Luật nhi, quả thực ngươi không muốn lấy lại thứ vốn của ngươi sao?”
Hoàng Phủ Luật kiên định nói: “Một khắc sau khi mang Tố Nguyệt rời khỏi
hoàng cung, nhi thần chưa bao giờ nghĩ đến trở về.”
Đậu thái hậu nhắm mắt lại, “Luật nhi đi xuống đi, ai gia mệt mỏi.”
“Mẫu hậu, ngươi cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe.” Hoàng Phủ Luật đứng dậy, nhìn mẫu thân nằm xuống giường, đi ra Phượng Loan cung.
Hắn không quay về vương phủ, mà hướng Vân Hiên cung đi đến.