Trong xe ngựa tĩnh lặng, nam nhân mặt xanh mét.
Lúc này mái tóc đen dày, mềm mại của nữ tử nhỏ bé yếu ớt rơi nơi bờ
vai. Trên gương mặt trắng nõn vương lại chút nước mắt, thần sắc yếu ớt,
quật cường, cũng có bi thương.
Đáng tiếc nam nhân bên cạnh lại không buồn nhìn tới.
Hắn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mi tâm hơi nhíu, trong ánh mắt là sự yên lặng trước bão táp.
Lãnh liệt kia, Ngọc Thanh đều cảm thụ được hết.
Chỉ là, nàng giận quá.
Nàng cơ hồ tưởng sẽ nhìn thấy sư huynh, lại bị nam nhân này cố tình ngăn cản không cho đi.
Hắn có biết hay không, hắn đã chặt đứt tất cả hy vọng của nàng?
- Thả ta đi! - Nàng đối nam nhân kia lạnh nhạt nói.
Nam nhân rốt cục cũng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng, sau đó nhíu mi.
- Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội? – Một câu trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ngọc Thanh trong tâm phát lạnh.Nước mắt ứ đọng nơi khóe mi vẫn kiên quyết khống chế không cho rơi xuống.
- Ngươi nhất định phải chặt đứt tất cả đường của ta, nhất định phải bức tử ta mới cam tâm sao?
Cắn chặt cánh môi đỏ mọng, nàng lại ở trước mặt hắn nghẹn ngào. Nàng
thủy chung tin tưởng, nàng kiếp trước là thiếu nợ hắn. Cho nên bây giờ
mới dây dưa không rõ với hắn như vậy.
Nam nhân mày kiếm rối rắm, ánh mắt chợt lóe lên, không hề có chút cảm xúc đáp:
- Ngươi tự mình hiểu lấy. - Không nói thêm gì nữa.
Nàng lại nhìn lửa giận ẩn nhẫn trong mắt hắn.
Tâm nàng càng thêm ảo não, cắn chặt răng, thân mình mạnh mẽ đứng lên, một bước nhảy ra ngoài xe.
- Nữ nhân chết tiệt! - Nam nhân rống giận.
Trường tiễn vươn ra, nhanh chóng kéo lại vòng eo nữ tử, nhanh tay ôm vào lòng.
Hắn ôm sát nàng, nắm chặt eo nhỏ, trong mắt sâu thẳm tràn đầy lửa giận, giống như một con thú bị chọc giận.
- Còn muốn trốn, ta đánh gãy chân của ngươi! - Hắn rống.
Ở trong lòng hắn, giãy dụa không được, nữ tử cười thê lương:
- Tùy ngươi! Dù sao mệnh này sớm hay muộn đã là ngươi rồi.
Nam nhân giận quá, lực đạo ôm vòng eo Ngọc Thanh càng mạnh hơn, giống
như muốn đem eo của nàng cắt làm hai. Nữ tử quật cường cắn môi, nhất
quyết không chịu hô đau, cuối cùng khép mắt lại.
Hắn nổi giận, thầm nghĩ nhất định phải hung hăng trừng phạt nữ tử luôn muốn thoát khỏi hắn này.
Mặt hắn lại càng thêm đen hơn, cuối cùng đánh mất lý trí, môi bạc hung
hăng hôn lên cặp môi thơm kiều diễm của nàng, bá đạo cắn, không một tia
nhu tình. Hắn thô bạo xé rách nam trang trên người nàng, trong cổ họng
phát ra tiếng gầm nhẹ.
Thú tính hoàn toàn đánh mất lý trí.
Ngọc Thanh cuối cùng cũng không kìm được nước mắt tuôn ra, vô lực phản
kháng, lẳng lặng cảm nhận mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, để nam
nhân phát tiết lửa giận trên người.
Nàng có trốn cũng không thoát, nàng thủy chung biết điều đó.
Cùng sư huynh từng bước càng xa, nàng cuối cùng có thể trốn nhưng bất quá vẫn bị nam nhân này nắm trong tay.
Nàng như thế nào có thể gặp lại sư huynh?
Nam nhân cuối cùng an tĩnh lại, hắn buông thân thể bị hắn hôn tới nhiều chỗ đỏ hồng kiều nhuyễn, thất bại gầm nhẹ một tiếng, làm cho phu xe
ngừng xe ngựa.
Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn y phục hỗn độn, khuôn mặt tro tàn của nữ tử, lớn tiếng phân phó:
- Truyền khẩu dụ của bổn vương, lập tức đem Dung Danh Tông sung quân ra ngoài biên ải, trọn đời không được nhập kinh!
- Không cần!- Nữ tử sợ hãi kêu lên, trong mắt rốt cuộc cũng có kích động.
Nam nhân nhìn nàng, trong mắt có tà mị:
- Không phải do ngươi sao, trừ phi ngươi muốn hắn chết!
Ngọc Thanh kinh hãi, ánh mắt ánh lên chút hận ý. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân, nói:
- Ta, Tô Ngọc Thanh nguyện ý để mạng lại đổi lấy mạng của biểu ca, chỉ cầu ngươi thả hắn!
Nam nhân cười lạnh, đôi mắt trở nên sắc bén:
- Nếu như ngươi lại trốn, Dung Danh Tông kết cục cũng không phải chỉ là sung quân đơn giản như vậy! Nhớ kỹ lời nói của bổn vương!
Ngọc Thanh nhặt nhanh lại y phục, không nhìn nam nhân, giọng nói nấc nghẹn thành mảnh nhỏ:
- Ta sẽ không trốn.
Môi đỏ mọng khẽ cắn, ưu sầu đầy mặt, nàng mơ hồ nói.
- Có trốn cũng không thoát.
Làm như, nói cho chính mình nghe.
Hoàng Phủ Luật liếc nhìn nàng thật sâu một cái, phân phó xe phu tiếp tục đi, không hề nói gì, cũng không nhìn nàng.
Nàng xốc rèm cửa nhỏ lên, vô lực nhìn lại đại môn Thái y viện càng lúc càng xa.
Thân ảnh tố bào dần dần lui thành một cái điểm màu đen.
Mãi đến khi, biến mất không thấy gì nữa.
Ban đêm, ánh trăng mỏng dàn trải khắp nơi, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tố y nữ tử tựa trước cửa sổ, thổi một khúc “ngọc lê lạc”, đem ưu sầu vây quanh nàng.
Nàng biết, đây là đối với sư huynh hoài niệm, cũng có lẽ là cáo biệt.
Nàng thật sự không biết, về sau sẽ là như thế nào.
Nàng chỉ có cô độc, vô phương an bình, lòng của nàng vô cùng phiền muộn.
Buông ngọc tiêu bên môi, liền nghe được một tiếng bước chân trầm ổn truyền đến.
Nàng nhíu mi, nhưng không xoay người lại.
Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra.
Chỉ nghe thanh âm nam nhân trầm thấp phân phó:
- Các ngươi đều lui xuống đi, bổn vương muốn nghỉ ngơi.
- Vâng - Ngay sau đó là tiếng cước bộ ngay ngắn từ từ lui ra, xa dần.
Mãi đến khi không còn có hết tiếng vang nào, vẫn không nghe được tiếng bước chân của nam nhân.
Nàng biết, hắn đứng ở phía sau nhìn nàng.
Buông ngọc tiêu, nàng lẳng lặng đứng chờ hắn.
- Ngươi biết thổi tiêu? - Nam nhân mở miệng, tiếng bước chân trầm ổn đến gần.
Ngọc Thanh nhích thân mình một chút, một lát sau đã cảm nhận được hơi thở của hắn.
Hắn ngồi xuống đối diện với nàng, khuôn mặt tuấn tú có một chút kinh ngạc.
- Đem khúc vừa rồi thổi lại cho bổn vương một lần nữa.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng đã giãn ra một chút, mang theo vài phần thích ý.
Ngọc Thanh nhìn hắn, hơi thở mùi đàn hương từ miệng khẽ mở:
- Chỉ là biết một chút, sợ phiền nhiễu hưng trí của Vương gia.
Không có nói lại, đem trán hướng ra bên ngoài cửa sổ.
Nam nhân nhíu mi, hành vi cự tuyệt lạnh lùng của nàng hơi có chút hờn
giận. Vừa rồi ở ngoài cửa, hắn đã nghe thấy thanh âm ưu tư.
Ưu sầu như vậy, tưởng niệm như vậy, làm tâm tình hắn không thoải mái.
Ban ngày hắn đem nàng bắt về, lấy tính mạng nam tử kia áp chế nàng, lại cuối cùng vẫn nhốt không được lòng của nàng.
Hắn biết, nàng oán hắn.Thậm chí có điểm hận hắn.
Nhưng là, hắn nguyện ý khóa trụ nàng.
Hắn không thể cho phép nàng từ bên người mình trốn đi, không thể để nàng nằm ở trong lòng, trong ngực nam nhân khác.
Hắn thầm nghĩ sẽ hoàn hoàn toàn toàn giữ lấy nàng.
Cự tuyệt của nàng, hắn vốn nên giận. Chỉ là giờ phút này, tâm hắn tĩnh lại .
Hắn phát hiện, cùng nàng lẳng lặng ở chung một chỗ như vậy cảm giác
cũng không tệ lắm, tuy rằng nàng không chịu vì hắn thổi thủy khúc kia.
Hắn thích xem khuôn mặt bình tĩnh của nàng, thanh khiết nhu đóa liên hoa.
Trong nháy mắt, hắn đã quên tất cả ân oán, trong mắt chỉ có nữ tử thanh nhã này.
Mãi đến lúc nữ tử đứng dậy, tâm tình hắn mới quay về.
Ngọc Thanh chỉ là nghĩ muốn thoát khỏi lửa nóng khiến nàng hít thở
không thông kia, nàng chưa từng nghĩ muốn nam nhân này hôm nay sẽ có tâm tình tốt bồi nàng ngắm trăng.
Cũng không nghĩ đến muốn hắn dùng loại ánh mắt này nhìn mình, rõ ràng ban ngày hắn phẫn nộ giống như không thể khống chế được.
Nàng sợ hắn, sợ hắn khiến cho nàng căng thẳng hít thở không thông.
Nàng đứng lên, vô tình đánh vỡ sự yên lặng. Nàng hướng nội thất mà đi, cách bình phong đối nam nhân nói:
- Biểu ca đâu? Ngươi đối hắn ra sao?
Hoàng Phủ Luật mắt chợt lóe lên, thoáng chốc có cảm giác đau nhức.
Thì ra, nữ tử này lúc nào cũng tưởng niệm nam nhân kia.
Nếu hắn thực sự đem giết nam nhân kia, nàng có phải hay không sẽ theo hắn tự tử?
Nghĩ đến đây, hắn bỗng thấy phiền toái, đối diện với nữ tử sau bình phong lạnh nhạt nói:
- Ái phi yêu hắn, bổn vương sao lại nhẫn tâm thương tổn? Bổn vương chỉ là cho hắn vài việc nhẹ nhàng thôi.
Ngọc Thanh vì lời nói lạnh lẽo của hắn, rốt cục cũng đi ra sau bình phong, truy vấn nam nhân:
- Ngươi rốt cuộc đem biểu ca thế nào? - Nàng thủy chung vốn không tin hắn sẽ dễ dàng buông tha cho biểu ca như thế.
Hoàng Phủ Luật đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, cặp mắt
kia rõ ràng lóe lên tia lạnh lẽo. Hắn đến gần Ngọc Thanh, ác ý nói:
- Bổn vương chỉ là làm cho hắn sống không tốt.
- Ngươi như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy? - Ngọc thanh kinh hãi,
ngực ẩn ẩn đau, từ đầu tới cuối nam nhân này vẫn là không chịu buông tha cho biểu ca a.
Nam nhân tà mị nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú hấp dẫn trí mạng, hắn nói:
- So với việc lấy mạng của hắn, hoặc là để cho hắn sung quân, bổn vương đã là đối với hắn đủ nhân từ.
- Ngươi. . . . . . - Ngực rồi đột nhiên nảy lên một trận đau nhức,
Ngọc Thanh không thể nói được gì, nàng ôm chặt ngực, khuôn mặt tái nhợt. Phế tâm đau đớn, không thể chống đỡ được, đột nhiên nàng đỡ lấy bên
giường, chống đỡ thân mình lung lay sắp đổ.
Hoàng Phủ Luật rốt
cục cũng phát hiện ra sự khác thường của nàng, rất nhanh tiến lên đem
thân mình nhu nhược của nàng ôm vào lồng ngực, nhẹ nhàng đặt trên
giường, sau đó đưa tay mạch đập xem mạch đập của nàng.
Ngay sau đó, mày kiếm bỗng nhíu lại thật sâu.