Liên tiếp mấy ngày sau, nàng đều nằm trong lòng hắn ngủ, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của hắn.
Mà hắn, thủy chung không làm gì nàng, chỉ ôm chặt nàng cùng ngủ.
Đầu tiên nàng cũng có chút không quen, sau lại dần dần quen với tiếng
tim đập trầm ổn cùng mùi xạ hương thản nhiên nam tính của hắn.
Mùi thơm cơ thể cùng tiếng tim đập của hắn tưởng như ru nàng ngủ, nằm
trong lòng hắn, nàng có cảm giác rất an toàn, giấc ngủ không mộng mị.
Nhưng việc này, tất nhiên nàng sẽ không thừa nhận.
Nhìn trướng đỉnh, nàng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Suy nghĩ về rất nhiều việc, nhất là về tình cảm nàng dành cho hắn, rốt cuộc là như thế nào?
... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Tiểu Xu một thân tử y đã sớm canh giữ ở cửa, lúc tảng sáng nàng nhìn thấy Vương gia đi ra khỏi phòng.
Nam nhân anh tuấn mặc đoạn bào đỏ tía không cho nàng hầu hạ, chỉ dặn nàng một câu:
- Để cho nàng ấy nghỉ ngơi, trời sáng hẳn hãng vào.
Sau đó liền rời đi.
Câu nói kia làm nàng giật mình không ít, cũng có chút an ủi, nàng vốn tưởng rằng Vương gia sẽ khi dễ tỷ tỷ.
Trời sáng hẳn, nàng vội vàng bưng chậu đồng bước vào, nhìn thấy nữ tử
vẫn lo lắng đang ngẩn người nhìn trướng đỉnh, nàng có chút gấp gáp. Vội
vàng buông chậu đồng xuống, lưu loát vén sa trướng lên.
- Tỷ tỷ, rời giường đi thôi!
Nàng kêu khẽ, kéo tâm tình nữ tử đang ở nơi nào trở về.
- Ừ.
Ngọc Thanh bừng tỉnh, bộ dáng có chút ngái ngủ.
Giờ phút này nàng đang nghĩ tới nam nhân dạo gần đây hay ngủ cùng
giường với nàng, Ngọc Thanh thật không biết hắn lúc nóng lúc lạnh là có ý gì?
Đôi chân trắng noãn nhỏ nhắn rút ra khỏi chăn, nàng khoác thêm trung y hơi hỗn độn, đi giày thêu vào.
Tiểu Xu đứng bên cạnh nhìn hai má hồng nhuận của nữ tử, thoáng thả tâm. Xem sắc mặt cùng khí sắc không tồi của tỷ ấy, cũng biết là tối qua tỷ
tỷ ngủ vô cùng ngon giấc.
Nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, lấy y phục giúp tỷ tỷ thay.
Ngọc Thanh hết sức phối hợp, bàn tay trắng nõn vén tóc lên, để Tiểu Xu thắt đai lưng được dễ dàng.
Chờ ngồi vào trước bàn trang điểm, nàng nhìn hình ảnh Tiểu Xu giúp nàng chải đầu trong gương, nói nhỏ:
- Tiểu Xu, về sau không cần như vậy. Chúng ta là tỷ muội, không nên phân biệt chủ tớ. Cứ thế này, tỷ tỷ thấy áy náy trong lòng.
Tiểu Xu cười thanh thúy, nhanh mồm nhanh miệng đáp:
- Tỷ tỷ không cần để trong long. Tiểu Xu từ nhỏ đã là nha hoàn, hầu hạ
người khác. Nếu ngày nào không làm việc, trong lòng còn có chút không
thoải mái. Tỷ tỷ, Tiểu Xu là can tâm tình nguyện chăm sóc người, cũng là làm để Tứ vương gia an tâm.
Ngọc Thanh không nói lại nàng, tất nhiên là hiểu rõ tình cảm tỷ muội của mình, cũng không tiếp tục đề tài
này nữa. Chợt nhớ ra chuyện gì đó, nàng nói:
- Hôm nay ta muốn đi Tiêu phủ, Tiểu Xu muội giúp ta chuẩn bị thật tốt
- Dạ, tỷ tỷ. Chải tóc xong, chúng ta liền đi.
Lại đi tới Tiêu phủ, nhưng lần này đã khác, trừ bỏ mặt lạnh Thu Phinh, hiện tại còn thêm một Tiểu Xu vui vẻ.
Lần này đi, lòng của nàng là thỏa mãn, cũng bớt u buồn hơn.
Chuyện đến Tiêu phủ nàng cũng không báo cho “phụ thân” biết, chỉ là cảm thấy không cần thiết. Nàng biết cho dù báo cho ông ta, ông ta cũng
không ra tiếp đãi nàng. Dù sao, đứa “con gái” như nàng được coi là bất
hiếu.
Vào Tiêu phủ, nàng trực tiếp đi đến một góc bị người bỏ quên kia.
Tường cao lục ngói, một bức tranh đơn điệu đến thê lương.
Có ai biết, Tiêu phủ phồn hoa không ai bì kịp cũng có một nơi tồi tàn thế này.
Nơi đó bị đình thai lầu các che mất, không ai biết rằng, Tiêu phủ có
một nhị tiểu thư - một nữ tử đầu bạc trắng khao khát được sống!
Nàng vĩnh viễn nhớ đôi mắt hạnh lấp lánh, sinh động có thần, nhớ rõ bộ
dáng nàng đấu tranh giữa sự sống và cái chết, nhớ rõ tiếng gọi “tỷ tỷ”
ôn nhu lại đầy ắp chờ mong, càng nhớ rõ nàng là người duy nhất có liên
hệ với sư huynh.
Cho nên, nàng không chút do dự đến Tiêu phủ này.
Cuối phủ, nàng rốt cục thấy được một gian nhà độc lập nho nhỏ.
Từ xa, nàng đã nghe thấy âm thanh trong trẻo như tiếng tiêu phát ra từ nơi đó.
Mà tiếng tiêu này, làm nàng chợt giật mình.
Đây là khúc “Ngọc lê lạc” sao?Sư huynh đang thổi sao?
Nàng kích động đến không kiềm chế được, bỏ rơi nữ tử phía sau mà bước nhanh đến.
Quên không gõ cửa, nàng đẩy cửa mà vào, một tiếng “Sư huynh” liền như vậy mà thoát ra.
Chỉ thấy, nữ tử tóc trắng ngồi trên giường thản nhiên nhìn nàng, mà bên môi nàng đặt một cây tiêu ngọc.
Bên trong, không có ai khác.
Tâm Ngọc Thanh như từ trên mây rơi xuống vực sâu, thất vọng tràn đầy.
Nàng nhẹ hỏi nữ tử:
- Khúc nhạc này…
Nữ tử tóc trắng suy yếu cười:
- Tỷ tỷ, đây là khúc Tề ca ca dạy ta, dễ nghe sao?
Thấy nàng ôm cây tiêu vào lòng, khuôn mặt trắng bệch thấp thoáng nụ cười ngọt ngào.
- Tề ca ca? Hắn tên đầy đủ chính là Nhan Vân Tề?
Tâm Ngọc Thanh rối loạn.
Lúc này Tiểu Xu cũng theo vào phòng, hô hấp có chút hỗn loạn, hình như
đã chạy theo tới, lại rõ ràng không thấy bóng dáng của Thu Phinh.
-Tỷ tỷ, ngươi chạy nhanh quá!
Tiểu Xu thở hồng hộc, không rõ tình cảnh trước mắt.
Ngọc Thanh không để ý tới nàng, bước tới gần nữ tử trên giường, truy vấn:
- Tề ca ca chính là Nhan Vân Tề? Nói cho ta biết.
Khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Ngọc Liên hiện lên vẻ kinh ngạc, khẽ gật đầu:
- Tề ca ca chính là Nhan Vân Tề, khúc nhạc này chính là hắn dạy ta. Tỷ tỷ, tỷ biết Tề ca ca sao?
Khóe mắt Ngọc Thanh thoáng chốc đong đầy nước mắt.
Kỳ thật nàng sớm đoán được sư huynh chính là người chữa bệnh bốc thuốc
cho Ngọc Liên, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến sư huynh sẽ đem khúc “Ngọc
lê lạc” thuộc về riêng nàng dạy cho nữ tử này. Nàng nhớ rõ lời sư huynh:
- Thanh nhi, chỉ có muội mới xứng với ngọc lê, chỉ vì muội, huynh mới có thể thổi lên khúc “Ngọc lê lạc”….
Thì ra lời thề kia đã sớm bay theo gió , thời gian nửa năm, nàng ngay
cả ánh mắt sủng nịnh kia cũng dần mơ hồ, duy nhất nhớ rõ khúc “ngọc lê
lạc” từng thổi trên núi Vũ Sơn……
Từng…chỉ là từng thôi sao?
Vì sao hiện tại nàng cách núi Vũ Sơn xa đến thế?
Vì sao hiện tại nàng chỉ muốn gặp sư huynh một lát, cũng khó khăn đến vậy?
Sư huynh, gần như thành hình ảnh mơ hồ. Nàng dù cố gắng nhớ đến mấy, cũng không thể nhớ rõ.
Nàng bình tĩnh một chút, đến gần nữ tử đầu bạc trên giường, hỏi nàng:
- Vậy ngươi biết sư huynh còn có thể tới nơi này không? Ta chỉ muốn thấy hắn một lát.
Khuôn mặt tái nhợt của Ngọc Liên hiện lên một tia mẫn cảm, chớp mắt, dường như đột nhiên trở nên có phòng bị.
Nàng đem sáo ngọc cất vào trong người, nắm thật chặt, ánh mắt không nhìn Ngọc Thanh, chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
- Ta không biết hắn còn có thể đến hay không. Cha bị bãi quan, chưa
từng quan tâm ta sống hay chết, Tề ca ca cũng có chuyện của hắn…
- Phải không? – Ngọc Thanh nhìn nữ tử, trong lòng có khó chịu.
Xem ra, cuối cùng nàng không thể gặp sư huynh. Có nam nhân kia, nàng
hiện tại ngay cả Thái y viện cũng không bước vào được. Chỉ có thể ở chỗ
này chờ đợi với hy vọng mong manh, lại cuối cùng làm nàng thất vọng.
- Ngọc Liên, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.
Nàng đỡ Ngọc Liên nằm xuống, sau đó dẫn theo Tiểu Xu rời đi phòng nhỏ.
Nhưng không có rời Tiêu phủ, mà đi đến khuê phòng trước kia của Tiêu Ngọc Khanh.
Lần này, để nàng chăm sóc Ngọc Liên cũng tốt.