Hỉ sự vầy duyên thiên tiền định.
Bách niên giai ngẫu vạn niên cùng.
Cơn mưa tối hôm qua tàn phá hoa tử vi trong viện, cánh hoa phủ đầy mặt đất bị nước mưa cọ rửa, có chút điêu linh.
Nhìn lên cây, cũng có mấy cành bị gãy, dưới ánh nắng sáng sớm trông vô cùng thê thảm.
Cả viện được cơn mưa to rửa sạch trong vắt, cuồng phong cũng ngừng, ánh nắng mặt trời hiện tươi mát, sạch sẽ, nhưng an tĩnh.
Cửa phòng ngủ chưa mở, không nghe thấy bên trong có tiếng động, lẳng lặng, giống như chủ nhân đang ngủ say.
Phù dung trướng hơi lay động, mơ hồ có thể thấy hai thân ảnh quấn quít.
Thân hình cao lớn của nam nhân gắt gao bao lấy nữ tử nhỏ nhắn, một đen một
trắng, một cứng rắn một mềm mại, kết hợp chặt chẽ, không hề khe hở, rõ
ràng có dấu vết từng ân ái.
Mái tóc đen dài bóng mượt của nữ tử tung xõa xuống bờ lưng trắng nõn, quấn
quanh từng đường cong mê người, phong tình vạn chủng.
Nàng đang ngủ say, hai tròng mắt nhắm chặt, lông mi dài buông xuống mí mắt, nước mắt còn đọng lại dưới hàng mi như còn mới.
Nhìn xuống đôi môi gợi cảm, hơi sưng lên, tản ra một loại ánh sáng mê người.
- Ưm….
Nàng ngâm khẽ một tiếng, như con mèo nhỏ rúc vào lòng nam nhân, nhưng không tỉnh lại.
Nam nhân ôm chặt nàng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên mắt, sau đó đi xuống, hôn tới nước mắt, một đường không ngừng, cuối cùng cuốn lấy đôi môi anh đào, thâm tình hút lấy, bàn tay yêu thương vuốt ve khuôn ngực như ngọc
của nàng.
Dần dần, hơi thở của hắn bắt đầu dồn dập, rồi đột nhiên ngừng động tác trên tay, sau đó bạc môi nóng bỏng cũng dời khỏi gáy nàng.
Hôm nay, hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm, là báo với mẫu hậu việc này.
Sau này, hắn cùng nàng còn có cả đời triền miên, cũng không tất phải tham luyến khoảnh khắc ngọt ngào ngắn ngủi này.
Đôi mắt tối đen hẹp dài hơi cong lên, cười khẽ, mang theo hạnh phúc. Rồi
miễn cưỡng buông thân thể thơm ngát trong tay, hôn lên trán nàng, đứng
dậy mặc quần áo.
- Ngọc Thanh, chờ ta.
Hắn lại hôn lên trán nữ tử, sau đó mở cánh cửa ra lẳng lặng rời đi.
Đợi cho bên ngoài rốt cục không còn tiếng vang, nữ tử nằm trên giường hơi chớp mi, mở mắt ra, mắt phượng trong suốt.
Hắn gọi nàng là “Ngọc Thanh”, kêu nàng chờ hắn.
Chờ hắn đến thú nàng sao?
Nàng sao có thể quên những lời tối hôm qua hắn đã nói, hắn yêu nàng cả đêm, dùng hành động của mình chừng tỏ quyết tâm.
Dùng tình yêu lửa nóng của hắn yêu thân thể nàng, không ngừng nói khẽ vào
tai nàng: “Nàng là nữ nhân của ta, chỉ có thể là nữ nhân của ta.”
Bá đạo như vậy, triền miên như vậy, hòa tan nàng, cũng làm chính hắn hòa hoãn hơn.
Nhưng, hạnh phúc tới quá đột ngột, nàng sợ hạnh phúc hắn mang đến chỉ như hoa
phù dung sớm nở tối tàn, nàng mới bắt đến một chút, đã làm nàng bị
thương.
Nàng ngồi dậy, dùng hai tay ôm lấy chính mình, tựa đầu lên đầu gối, trong lòng có chút rối loạn.
Lúc này ngực lại dậy lên cảm giác buồn nôn, nàng vội vàng nhào qua mép
giường nôn khan một trận, nhưng không nôn ra được gì, buồn nôn đến ruột
gan đứt từng khúc.
Nôn khan qua đi, nàng suy yếu nằm trên giường, lẳng lặng nhìn đỉnh trướng.
Rốt cuộc là nàng bị làm sao vậy, loại cảm giác này thật sự làm cho nàng
rất khó chịu.
- Tỷ tỷ.
Tiểu Xu đi vào, hơi kinh ngạc.
- Tối hôm qua tỷ tỷ không khóa cửa sao? Sao cánh cửa chỉ có khép hờ?
Đến khi nhìn thấy nữ tử trắng bệch nằm trên giường, lo lắng không thôi:
- Tỷ tỷ, độc của tỷ lại phát rồi sao? Sắc mặt tái nhợt quá.
Nói xong, đã chạy tới bên giường.
Ngọc Thanh vội vàng nở nụ cười:
- Tỷ tỷ không có việc gì, ngực không đau.
Nàng làm như không có việc gì xuống giường mặc quần áo, trang điểm lại, sau đó nói:
- Hôm nay chúng ta đi ra ngoài một chút đi. Đi để giải buồn cũng tốt.
- Thật tốt quá, tỷ tỷ, bị nhốt trong vườn này thật sự có chút buồn, Tiểu Xu đã sớm muốn đi chơi, hôm nay thời tiết vừa lúc.
Phượng Loan cung, sắc mặc Hoàng Phủ Luật có chút khó coi, trên khuôn mặt trắng nõn được bảo dưỡng vô cùng tốt của Đường thái hậu một thân ung dung cao cao tại thượng cũng có tức giận.
- Luật nhi, mẫu hậu có thể đồng ý với con mọi chuyện, nhưng riêng chuyện này không thể cho phép con.
Bà nói kiên định, cũng tiếp tục khuyên bảo:
- Luật nhi, con đừng quên phụ thân của nàng từng nghĩ muốn phản bội Hoàng Phủ gia chúng ta. Huống chi, ai gia quyết không chịu nhận một đứa con
dâu thanh danh đã chịu nhục.
- Mẫu hậu, nàng không phải Tiêu Ngọc Khanh, nàng là nữ tử khác. Hơn nữa, chuyện trước kia, vẫn là nhi thần hiểu lầm nàng.
Đường thái hậu nhướng mi:
- Nữ tử khác? Không phải là ai gia mắt mờ nhìn nhầm nàng thành Tiêu Ngọc Khanh chứ?
Trong giọng nói tràn ngập châm chọc.
Hoàng Phủ Luật thử giải thích:
- Nàng thật là Tiêu Ngọc Khanh, nhưng hồn phách của nàng là một nữ tử
khác. Nhi thần cũng biết đây là một chuyện thực hoang đường, nhưng, nàng thực sự không phải là Tiêu Ngọc Khanh, nàng là Tô Ngọc Thanh trên núi
Vũ Sơn.
- Núi Vũ Sơn?Tô Ngọc Thanh?
Đường thái hậu vặn ngược trở lại, rồi đột nhiên hứng thú với vấn đề này, mắt phượng ẩn dấu hàn quang.
- Đúng vậy, mẫu hậu. Nàng là một nữ tử rất lạnh nhạt, tựa hồ có thể mất
đi bất cứ lúc nào, cho nên nhi thần muốn thú nàng làm chính thất, từ nay về sau không hề cưới kẻ khác.
Hoàng Phủ Luật bình tĩnh nhìn mẫu hậu của mình, nói kiên quyết.
Đường thái hậu than nhẹ một tiếng:
- Nếu Luật nhi nói như vậy, ai gia tất nhiên sẽ tin tưởng. Luật nhi, lúc
trước con đại hôn với Tố Nguyệt cũng bướng bỉnh như vậy, ai gia ngăn
cũng không ngăn được con… Lúc trước đem Tiêu Ngọc Khanh làm tiểu thiếp
của con, thật là một chuyện ai gia đã làm sai, cho nên cuối cùng mới có
kết cục như vậy.
- Mẫu hậu…
Hoàng Phủ Luật đột nhiên thấy đau buồn.
Tố Nguyệt, hắn chuẩn bị đem nàng vùi vào đáy lòng, chưa từng ngờ hôm nay mẫu hậu lại nhắc đến chuyện cũ.
- Mẫu hậu, nhi thần chưa từng hối hận khi rời cung cùng Tô Nguyệt.
Nhưng, đó đều là chuyện của quá khứ, hiện tại hắn chỉ muốn yêu thương một nữ tử khác.
- Luật nhi, cho dù nàng là Tô Ngọc Khanh, ai gia cũng không thể cho ngươi thú nàng.
- Vì sao, mẫu hậu?
Khuôn mặt Hoàng Phủ Luật hiện lên vẻ thống khổ, hắn không thể hiểu được mẫu hậu luôn luôn muốn phản đối chuyện hôn sự của hắn.
- Nàng là một nữ tử lai lịch không rõ, ai gia không thể cứ như vậy để cho nàng nhập gia vào Hoàng Phủ gia. Huống chi, điển lễ sắc phong phải
chiêu cáo với toàn thiên hạ, nếu để cho dân chúng biết được con là thân
vương gia muốn sắc phong con gái của tội thần làm chính thất , sẽ làm
cho cả thiên hạ chê cười.
Đường thái hậu nói nghiêm túc:
- Luật nhi, con nghĩ tới vấn đề này hay chưa?
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhíu lại, có chút bất mãn với băn khoăn của mẫu hậu. Hắn nói:
- Nếu nàng là ý trung nhân của nhi thần, nhi thần sẽ không để ý những vấn đề khác. Huống chi, nàng cũng không phải Tiêu Ngọc Khanh.
Đường thái hậu rốt cục cũng nổi giận:
- Luật nhi, ai gia tuyệt đối sẽ không chấp thuận.
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng:
- Nhi thần chắc chắn sẽ phong nàng làm chính thất, chiếu cáo thiên hạ, nàng là nữ nhân của nhi thần.
Đường thái hậu lặng im, đôi mắt trải qua tang thương nhìn chằm chằm hài tử của mình một lúc lâu, đột nhiên mềm mỏng nói:
- Phong nàng cũng có thể, nhưng phải sau khi bắt hết bọn loạn đảng lần này.
Hoàng Phủ Luật cũng trầm tĩnh lại.
Nếu mẫu hậu đã nhượng bộ, hắn cũng không cần quá vội vàng. Trong lòng hắn,
mẫu hậu cùng nàng, đều là người quan trọng. Cho nên, hắn mới cần mẫu hậu đồng ý.
- Nhi thần khấu tạ mẫu hậu thánh ân, nhi thần xin lui xuống.
Hắn nói, đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hắn và mẫu hậu.
- Đi đi.
Đường thái hậu nhìn thân ảnh cao lớn xoay người rời đi, ánh mắt trầm tư.
Trời đã cuối hạ, vẫn còn hơi khô nóng. Sau mưa lớn, ánh mắt trời như thiêu như đốt.
Tửu lâu san sát, quán bán hàng rong tấp nập, cửa hàng vải vóc, tiệm trang sức, đồ trang điểm, một mảnh phồn hoa thu hết đáy mắt.
Tiểu Xu cẩn thận giúp Ngọc Thanh miễn cưỡng đi trên đường cái, các nàng vừa
mới chọn được mấy thứ đồ cho nữ nhân, Ngọc Thanh đã hơi mệt mỏi.
Lần này đi ra định để giải buồn, cuối cùng phiền toái trong lòng không mất, ngược lại còn thêm mệt mỏi.
- Tiểu Xu, chúng ta đi vào nghỉ ngơi một chút đi, ta mệt quá.
Nàng nhìn một gian trà lâu nói.
- Vâng, hôm nay thật sự là có chút nóng bức.
Tiểu Xu hờn dỗi.
Hai người đi vào quán trà, chọn một cái bàn gần cửa sổ trên tầng hai ngồi xuống.
Lập tức có tiểu nhị bê đến một bình nước trà cùng một đĩa hạt dưa, nói:
- Khách quan dùng từ từ.
Sau đó liền lui xuống.
Tiểu Xu lấy khăn quạt gió, cái miệng nhỏ nhắn oán giận:
- Không ngờ ngày hôm nay lại nóng như vậy, vốn tưởng rằng đêm qua mưa to một hồi, hôm nay hẳn là mát mẻ chút…
Ngọc Thanh bình tĩnh rót trà, mày cũng không nhăn, nghe Tiểu Xu oán giận.
- Uống đi.
Nàng đẩy ly trà sang, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ:
- Nơi này tầm mắt không tồi, có thể nhìn thấy mọi thứ.
Tiểu Xu cũng nhìn xem, rồi kêu sợ hãi một tiếng:
- Ô, kia không phải sư huynh của tỷ tỷ sao? Hắn cũng đi đến quán trà.
Ngọc Thanh vội vàng tìm kiếm trong đám người, quả thực nhìn thấy sư huynh
đang cõng một nữ tử dùng khăn che mặt đi đến quán trà, mà trên tay nàng
kia còn nắm một que kẹo đường.
Lát sau, hai người kia đã lên đến lầu hai.
Nam tử liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngọc Thanh bên cửa sổ, kinh ngạc một chút, đi đến bên cửa sổ.
- Thanh nhi…
Hắn đặt nữ tử trên lưng ngồi xuống, kêu Ngọc Thanh một tiếng.
- Sư huynh.
Giờ phút này trong lòng Ngọc Thanh không rõ là cảm giác gì.
Có lẽ nàng buông được rồi, không còn vướng bận đau khổ vì chuyện của sư huynh nữa.
Nàng thấy sư huynh nhẹ nhàng cởi bỏ khăn che mặt cho nữ tử, sau đó cũng ngồi xuống.
- Tỷ tỷ.
Nữ tử khẽ gọi một tiếng, trong mắt có ngượng ngùng.
Ngọc Thanh tâm tình phức tạp.
- Thanh nhi, muội có khỏe không?
Ánh mắt Nhan Vân Tề ngập tràn quan tâm:
- Mặt của muội hơi tái nhợt.
Ngọc Thanh đạm cười:
- Có thể vì thời tiết oi nóng, Ngọc Liên có khỏe không?
Ngọc Liên xấu hổ:
- Tề ca ca chăm sóc Ngọc Liên rất tốt, dạo này không còn ho khan nữa, cũng có thể may trang phục cho Tề ca ca.
Thật có bộ dáng của tiểu thê tử.
- Vậy là tốt rồi.
Ngọc Thanh vẫn cười yếu ớt nhìn sang sư huynh, mới phát hiện sư huynh vẫn
mặc áo bào màu xám nàng may cho hắn khi còn ở núi Vũ Sơn.
Nhan Vân Tề nhìn nàng, cũng đột nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến một góc yên lặng, sau đó lấy ra một cây sáo ngọc từ trong lòng:
- Thanh nhi, vì sao phải đưa trả cây sáo ngọc này? Nó chỉ thuộc về muội, hiểu không?
Ngọc Thanh nhìn sư huynh, lạnh nhạt nói:
- Nó đã không còn thuộc về Ngọc Thanh, sư huynh hiện tại cùng Ngọc Liên, mới là một đôi. Ngọc Thanh chúc phúc hai người.
Khuôn mặt nho nhã của Nhan Vân Tề rốt cuộc hiện lên một tia giận dữ:
- Thanh nhi, sư huynh đã nói muốn dẫn muội quay về núi Vũ Sơn, vì sao
không chịu chờ sư huynh? Sư huynh đời này chỉ có thê tử là Thanh nhi
thôi.
Ngọc Thanh nở nụ cười, có chút tang thương:
- Ngọc Thanh từng nghĩ đời này chỉ có thể làm tân nương của sư huynh, ai ngờ cuối cùng vận mệnh lại trêu cợt chúng ta một hồi.
Nàng nhìn nam tử nho nhã, ý cười biến mất:
- Đêm hôm đó, khoảnh khắc sư huynh không chịu mang Ngọc Thanh đi, Ngọc
Thanh liền nhất định không phải thê tử của sư huynh kiếp này. Sư huynh,
Ngọc Thanh không thể chờ nổi.
Nhan Vân Tề có chút luống cuống:
- Thanh nhi, đừng nói như vậy, ta cũng không thú Ngọc Liên, ta chỉ đang
chờ bệnh của nàng ấy tốt lên, sau đó mang theo Thanh nhi quay về núi Vũ
Sơn.
- Sư huynh, huynh còn không hiểu sao? Tất cả đã thay đổi. Chúng ta không
còn là sư huynh cùng Ngọc Thanh trên núi Vũ Sơn ngày trước nữa. Sư huynh hiện tại có Ngọc Liên, Ngọc Liên cần huynh, mà ta, có hắn. Tất cả, đều
không thể quay về. Từ hôm đó trở đi, tất cả đã thay đổi.
Nàng cắt ngang lời sư huynh, đôi mắt trong suốt đã nhòe một mảng.
- Nhưng mà sư huynh không thể có không có Thanh nhi…
Ngọc Thanh xoay người, không hề đối mặt hắn:
- Sư huynh hãy đối xử tốt với Ngọc Liên, nàng ấy là một nữ tử đáng thương, nàng cần huynh.
Nhan Vân Tề trầm mặc, thật lâu sau, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng của nữ tử, nói:
- Thanh nhi, muội yêu nam nhân kia rồi?
Nước mắt Ngọc Thanh chảy xuống hai má. Nàng cố ngăn, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn.
Vì sao nàng lại khóc? Chính nàng…..cũng không biết.
- Có phải nếu đêm hôm đó sư huynh mang muội đi, trong lòng muội cũng chỉ có sư huynh?
Nàng cắn chặt môi, cuối cùng gật đầu:
- Đúng.
Ánh mắt Nhan Vân Tề nhanh chóng ảm đạm.
- Thanh nhi, chúng ta quay lại thôi.
Lần này, hắn không còn nắm tay nàng.
Lúc này Ngọc Thanh lại đột nhiên cảm thấy ruột gan quặn lên, nàng vội vàng
bám lấy bức tường nôn ra một trận. Lần nôn sau khó chịu hơn lần nôn
trước, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Nhan Vân Tề ôm nàng, sau khi dùng hai ngón tay kiểm tra mạch đập của nàng, khuôn mặt tuấn tú trở nên trầm trọng.
- Sư huynh, muội làm sao vậy, vì sao luôn buồn nôn khó chịu?
Cơn buồn nôn làm nàng hư thoát đi, nàng xem vẻ mặt trầm trọng của sư huynh, trong lòng có dự cảm không tốt.
- Thanh nhi, gần đây muội có phải hay buồn nôn, hơn nữa không muốn ăn đồ
ăn này nọ chỉ thích ăn đồ chua, thân mình đầy đặn hơn không?
- Đúng rồi, cho nên mới ủ rượu mơ cùng làm ô mai, người càng ngày càng béo hơn.
- Vậy kinh nguyệt của muội thì sao, có đều không?
Kinh nguyệt tháng trước? Sắc mặt Ngọc Thanh đại biến.
Kinh nguyệt tháng trước cũng không có đến đúng ngày, bởi vì nam nhân kia gây sức ép, nàng đã không để ý đến “ngày hồng” hàng tháng.
- Sư huynh, muội…
Vẻ mặt Nhan Vân Tề đã là mất mác nồng đậm, hắn nói nhẹ:
- Nếu tháng trước Thanh nhi không có, vậy muội đã có thai. Mạch của Thanh nhi giống như hỉ mạch.
Có thai? Nàng có đứa nhỏ của nam nhân kia?
Ở thời khắc nàng phiền muộn vạn phần, không biết đối mặt hắn như thế nào, nàng lại mang thai đứa nhỏ của hắn?
- Sư huynh, huynh xác định đây là hỉ mạch sao?
Giờ phút này, cõi lòng của nàng rất phức tạp, tin tức này thật sự rất đột ngột.
Trong khiếp sợ mang theo chờ mong, trong mê hoặc mang theo niềm vui nhè nhẹ.
Đứa nhỏ của hắn và nàng? Bọn họ cùng nhau tạo ra một sinh mệnh nhỏ bé
rồi.
Nhan Vân Tề bình tĩnh nhìn nàng:
- Muội muốn đứa nhỏ này sao? Thanh nhi.
Muốn đứa nhỏ này sao? Nàng không biết, nhưng nàng không chán ghét cảm giác nàng đang mang trong mình đứa nhỏ của hắn.
Vì thế nàng tránh ánh mắt sư huynh, đi đến bên cửa sổ,
- Sư huynh, chúng ta trở lại đi. Ngọc Liên các nàng đang chờ.
Nhan Vân Tề nhìn chăm chú vào bóng dáng của nàng, không nói không rằng đuổi kịp.
Ngọc Liên cùng Tiểu Xu bên bàn đã có chút sốt ruột, nửa ngày không thấy thân ảnh hai người, không biết bọn họ làm gì cả. Chỉ biết hình như nam nhân
có lời rất quan trọng muốn nói với Ngọc Thanh.
Khi Ngọc Thanh trở về, khuôn mặt mềm mại trở nên trắng bệch, mà sư huynh phía sau nàng, còn là vẻ mặt trầm trọng cùng mất mác.
- Tỷ tỷ.
- Tề ca ca.
- Tỷ tỷ, tỷ không thoải mái sao?
- Tề ca ca, huynh vừa mới cùng tỷ tỷ đi nơi nào?
Hai người ngồi xuống, lại không nói câu nào.
Ngọc Liên cùng Tiểu Xu cảm thấy bầu không khí không tầm thường giữa hai người, rõ ràng hai người vừa mới tán gẫu vui vẻ.
Vừa rồi, Tề ca ca cùng tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao sắc mặt tỷ tỷ thoạt nhìn lại tái nhợt như vậy, mà Tề ca ca lại mất mác như vậy?
Bốn người đều trở nên trầm mặc, không khí chảy xuôi hơi thở trầm trọng.
- Thanh nhi, mấy ngày nữa sư huynh sẽ mang Ngọc Liên đi tìm tuyết liên ngàn năm, muội phải biết tự chăm sóc bản thân mình
Lát sau, Nhan Vân Tề khôi phục vẻ thanh nhã của mình, đánh vỡ sự yên tĩnh giữa bốn người.
- Sư huynh.
Ngọc Thanh thấy không nỡ cùng lo lắng. Nàng nói ra câu nói kia, chỉ sâu sắc
cảm nhận có một loại tình cảm vừa bị dứt bỏ, nói không nên lời:
- Bảo trọng!
Nhan Vân Tề tất nhiên là hiểu rõ nàng, hắn nhìn sâu vào mắt Ngọc Thanh, trầm giọng nói:
- Thanh nhi phải chăm sóc đến bản thân nhé.
Nói rồi cõng Ngọc Liên đi xuống dưới lầu.
Ngọc Thanh đứng lên, nhìn bóng dáng dần dần biến mất ở cầu thang, ngực đột nhiên đau đớn.
Cái nhìn thoáng qua kia của sư huynh, biểu hiện quyết tâm phải ly biệt nàng sao?
Nàng đi đến bên cửa sổ, tầm mắt gắt gao nhìn bóng dáng dần dần dung nhập đám người, nước mắt không tự chủ được cứ thế rơi xuống như mưa.
- Sư huynh của tỷ tỷ thật là tốt với Ngọc Liên đâu, vừa rồi nghe Ngọc
Liên nói, hôm nay sư huynh của tỷ tỷ cố ý cõng nàng ấy đi ra ngoài giải
sầu, bọn họ hẳn sắp thành thân. Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc? Tỷ tỷ….
Mặt trời ngả về tây, ánh tà dương phủ đầy mặt đất. Sắc xanh cùng khói tía quyện lại.
Đầu đường dưới ánh chiều tà, hai nữ tử lẳng lặng đi dưới ành tà dương nhuộm đỏ mặt đất.
Các nàng mới từ quán trà đi ra, tử y nữ tử cầm trong tay một ít đồ dùng của nữ nhân, cầm một chiếc ô che nắng, tố y nữ tử vẻ mặt có chút ưu
thương, trên mặt còn đọng lại nước mắt. Hai thân ảnh, bị ánh trời chiều
đem bóng dáng kéo dài.
- Tỷ tỷ, chúng ta vừa rồi ngồi ở quán trà mất nửa ngày, cố gắng trước khi trời tối đen mau chút hồi phủ đi.
Tiểu Xu rốt cục đánh vỡ yên tĩnh.
Vừa rồi sư huynh của tỷ tỷ rời đi, tỷ tỷ liền ngồi ở quán trà cả nửa ngày, nhìn hướng sư huynh rời đi, mặt ưu thương.
Nàng nhạy bén cảm thấy được tỷ tỷ cùng sư huynh xảy ra chuyện gì, bằng không tỷ tỷ cũng sẽ không khóc.
Còn không phải là chuyện sư huynh muốn thành thân với Ngọc Liên?
Chính là nàng cảm thấy hiện tại người mà tỷ tỷ để ý hình như là vị Vương gia tính tình lạnh lùng kia.
Nàng hãy còn đoán, cũng gọi kiệu cho tỷ tỷ, bây giờ dáng vẻ hiện tại của tỷ tỷ như đã mất hồn, nàng thật sự có chút lo lắng.
Đang muốn đỡ tỷ tỷ lên kiệu, lúc này lại đột nhiên nghe thấy một màn tranh cãi ầm ỹ phía sau.
- Vương bát đản, bò lên người lão nương còn không để lại bạc! Hôm nay lão nương liều mạng với ngươi!
- Xú bà nương, loại tàn hoa bại liễu như ngươi cũng muốn đòi bạc của đại gia, đi tìm chết đi, đồ đê tiện.
Nhất chân đạp mạnh một cước, sau đó là tiếng nữ tử rên rỉ.
- Thối tạp chủng, có giỏi ngươi đừng đi, bò lên lão nương còn đánh lão nương…
Thanh âm của nữ tử này rất quen thuộc.
Ngọc Thanh xoay người, liền thấy phía sau có một nữ tử ăn mặc diêm dúa ôm
bụng ngồi trên đất, miệng quát tháo nam nhân vừa hùng hùng hổ hổ rời đi, bên cạnh còn có mấy kẻ vây quanh xem kịch vui.
- Hứa Tình Nhi?
Ngọc Thanh đi đến, quả thực nhìn thấy nữ tử nằm trên mặt đất là Hứa Tình Nhi.
Hứa Tình Nhi ôm bụng đứng lên, đi đến trước mặt Ngọc Thanh, nở nụ cười độc ác:
- Tiêu Ngọc Khanh, nhìn thấy ta hôm nay thế này, ngươi vừa lòng chưa? Ta
thành kỹ nữ hạ đẳng nhất trong “Vạn hoa lâu”, đại gia không hài lòng có
thể không trả tiền, không người nào có thể thay ta chuộc thân, ai trong
lầu cũng có thể mặc nhiên hành hạ, Vương gia hắn, thật quá nhẫn tâm!
Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn nàng:
- Tất cả những gì có hôm nay, là ngươi chính mình một tay tạo thành, vì sao còn không biết hối cải?
Hứa Tình Nhi lại nở nụ cười, cười đến càn rỡ thê lương:
- Ha ha, vận mệnh của Hứa Tình nhi ta cùng Tiêu Ngọc Khanh ngươi thoát
không được can hệ. Tiêu Ngọc Khanh ngươi mới là người gây nên, phải hối
cải là Tiêu Ngọc Khanh ngươi, Hứa Tình Nhi ta, sẽ không nhận thua….
- Tùy ngươi.
Ngay cả chút đồng tình cuối cùng với nàng ta cũng bị gạt bỏ hết, Ngọc Thanh
không để ý tới nữ nhân điên cuồng này, định xoay người rời đi.
- Đứng lại, Tiêu Ngọc Khanh!
Phía sau có tiếng nữ nhân điên cuồng kêu to lên, cảm giác như phải muốn xé xác nàng. Cuối cùng chỉ ôm bụng một chỗ mắng to:
- Tiêu Ngọc Khanh, ta không cam lòng, ta sẽ không buông tha cho ngươi.
Ngọc Thanh lạnh lùng cười, không để ý tới nữ nhân điên kia, tiếp tục đi về phía trước, Tiểu Xu chỉ lẳng lặng theo phía sau.
- Nói cho ngươi, Tiêu Ngọc Khanh, nếu Vương gia có thể đối xử với ta như
vậy, thì hắn sau này cũng có thể như vậy với ngươi. Bởi vì vĩnh viễn
ngươi cũng không có khả năng là Mạnh Tố Nguyệt, a ha ha… Ta chờ ngày có
ngươi làm bạn….
Thanh âm phía sau càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng mơ hồ, nhưng từng câu từng chữ vẫn như đâm vào lỗ tai Ngọc Thanh.
“Về sau hắn cũng có thể như vậy với ngươi, bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng là Mạnh Tố Nguyệt.”
Nàng, vĩnh viễn cũng không thể thay thế vị trí Mạnh Tố Nguyệt trong lòng hắn.
Hắn, sẽ đối xử với nàng như vậy sao?
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa vùng bụng còn bằng phẳng, hơi hơi nhíu mày, nếu nói cho hắn nàng đã có thai, hắn sẽ phản ứng thế nào?
Hắn nói hắn muốn nàng là chính phi của hắn, là một loại áy náy khi từng thương tổn nàng? Hay là hắn thích nàng?
Hắn, hình như chưa bao giờ nói qua thích nàng thì phải?
Mạnh Tố Nguyệt, Hứa Tình Nhi, đều là những nữ tử có vận mệnh bi thảm vì nam nhân đó.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Cỗ kiệu đột ngột chớp lên, hình như kiệu phu nâng cỗ kiệu tránh gấp gì đó, cũng nghe tiếng Tiểu Xu kêu lên:
- Chậm một chút, đừng làm tỷ tỷ bị thương.
Thật lâu sau, cỗ kiệu mới vững vàng trở lại.
Chỉ nghe thấy có tiếng bánh xe ròng rọc xẹt qua kiệu, nàng nhìn lên, liền
nhìn thấy xe ngựa của Hoàng Phủ Luật sát bên người mà qua, khuôn mặt
tuấn tú nhìn nghiêng sau mành chứa đầy lo lắng, mà bên người hắn còn có
một nữ tử.
Kia rõ ràng là Thu Phinh lạnh lùng mất tích đã lâu. Xe ngựa cứ như vậy đi
qua bên nguời, nam nhân bên trong xe thủy chung không có liếc nhìn về
phía nàng một cái.
Nàng chịu đựng cảm giác buồn nôn nhìn qua cửa sổ nhỏ, liền thấy được xe ngựa vội vã ra ngoài thành.
Cửa thành mở, cửa thành đóng.
Trong sương chiều, chiếc xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Nàng mềm oặt người đi, cuối cùng không nhịn được phải nôn ra,
- Oẹ..
- Tỷ tỷ!