Đêm xuống, khẽ buông bức rèm màu đen cô tịch lên toàn bộ vương phủ. Trong
đêm đen, bỗng có một bóng dáng mảnh khảnh từ trong hoa viên lặng lẽ vụng trộm đi ra ngoài, trên vai đeo một cái bọc nho nhỏ nhỏ đơn giản.
Mới đi được hai bước, người đó quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái về phía
lạc viên tĩnh mịch. Giống như có chút tình cảm lưu luyến, lại giống như
có chút không an tâm. Cuối cùng người đó quay đầu đi, bước nhanh về phía hậu viện, quan sát tất cả các phòng để tính đường đi tiếp.
Đi được vài bước, trước mặt liền xuất hiện một đình viện nhỏ. Bên cạnh đình viện có một hồ nước khá lớn , liễu xanh rủ xuống che phủ
mặt hồ. Lá liễu rủ xuống phất phơ bay trong gió, cảnh tượng này trong
đêm tối thật có chút ghê rợn. Lại nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy một
khuôn trăng rằm chiếu sáng cảnh vật tĩnh mịch trong đêm, tăng thêm vẻ ma mị, kì quái.
Tô Ngọc Thanh nhíu mi nhìn bốn phía. Tối như thế này làm thế nào để rời đi đây? Ai, thật là bi ai mà! Giờ nàng muốn quay về núi Vũ Sơn thật chẳng
khác nào vượt núi đao xuống biển lửa. Nhưng dù có gặp phải trời mưa gió
bão, lên thác xuống ghềnh thì nàng cũng phải quay trở về nhà. Nghe nói hôm nay là ngày Hoàng Phủ luật "phát bệnh", hôm nay không đi, vậy đến khi nào mới đi được?
Về phần đứa nhỏ Tiểu Ngọc đáng yêu kia, nếu có duyên ngày sau nhất định sẽ gặp lại. Sau khi đã quyết định xong mọi chuyện, Tô Ngọc Thanh xem chừng đã sẵn sàng nhảy qua cây cầu.
Cầu?
Khoan đã, Thu thủy chưa bao giờ nói ở phía sau Vương phủ có một hồ nước hay có cây cầu nào đó a.
Tô Ngọc Thanh bình tĩnh mà lạnh lung nhìn mặt hồ phẳng lặng. Nàng dám
khẳng định rằng chính mình đã đi lạc đường. Có trách thì chỉ trách vương phủ này quá lớn, khuôn viên đình viện quá nhiều khiến nàng không thể
nhớ hết được. Cho dù là ban ngày nàng cũng không thể tìm được đường quay về Tịch lạc viên nữa kìa. Nàng sờ soạng xung quanh, nhất định sẽ tìm
được tìm tới cửa sau của vương phủ. Có lẽ cổng sau rất ít người trong
phủ lui tới.
Nơi nàng đang đứng có một mảnh rừng trúc, có con đường mòn nhỏ xuyên qua
khu rừng. Điểm cuối cùng của con đường đó là một bức tường. Tường? Tô
Ngọc Thanh nghĩ đến đó hai tròng mắt liền phát sáng, nàng tức khắc hướng bức tường chạy vội tới.
Một trận gió nhẹ thoảng qua, rừng trúc sàn sạt rung động vươn theo hướng
gió. Có bóng đen của ai đó đang ẩn mình sau thân trúc, lặng lẽ quan sát
mọi diễn biến đang xảy ra.
Tô Ngọc Thanh chạy vội tới bức tường kia, không chút nghĩ ngợi liền lấy đà nhảy lên. Nàng cúi người một cái, chỉ trong chốc lát đã ở trên thành
tường.
Hả? Tô Ngọc Thanh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vừa rồi thân mình nhẹ như
chim yến, chẳng lẽ nàng đang thi triển khinh công sao? Chẳng lẽ, thân
thể này biết võ công? Nhanh chóng cố gẳng ổn định lại tinh thần, việc
này nàng sẽ từ từ tìm hiểu sau. Việc trước mắt phải nhanh chóng rời khỏi Vương phủ này đã.
Tô Ngọc Thanh đứng trên tường định nhảy xuống, đột nhiên từ phía trước
phát ra âm thanh mở cửa làm cho nàng kinh sợ lập tức khựng người lại, cả người không ngừng toát mồ hôi lạnh. Cố gắng trấn an bản thân, nàng cố
gắng nghe ngóng xung quanh xem có chuyện gì đang xảy ra.
Nàng nhẹ nhàng thận trọng ngồi xuống ở đầu tường, nheo mắt lại nhìn về phía
vừa phát ra thanh âm. Một nữ tử quần áo không chỉnh tề, gương mặt ửng đỏ đang lững thững từ bên trong phòng đi ra.
Tô Ngọc Thanh bỗng thấy giật mình. Vừa rồi nàng như thế nào lại không phát hiện trong phòng có người cơ chứ? Có lẽ do quá tập chung vào việc thi
triển khinh công nên bản thân đã mất cảnh giác. Nữ nhân nọ dẫn theo tì
nữ của mình nhanh chóng rời khỏi đình viện.
Tô Ngọc Thanh thấy 2 người kia đã khuất bóng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ từ nhắm hai mắt lại. Được rồi, ở đây chỉ còn có một mình nàng mà thôi.
Nàng nhất phải thử một chút xem chính mình có thức sự biết khinh công
hay không mới được.
Bụp! Một hòn đá nhỏ từ đâu bay tới, bắn trúng của thắt lưng của nàng. Đau a! Nàng đau tới mức suýt nữa ngã xuống tường thành đó nha!
- Xuống dưới!
Một bóng dáng cao lớn của ai đó đang đứng dưới hành lang nhìn nàng, thanh âm nghiêm khắc mà nguy hiểm. Bị người phát hiện!
Tô Ngọc Thanh biết lần này nàng chết chắc rồi, trong lòng vô cùng hoảng
hốt. Mặc kệ nàng có hay không biết khinh công, cứ nhảy xuống tường rồi
tính tiếp. Nhưng chỉ trong nháy mắt, khi nàng phi thân xuống dưới liền
ngã nhào xuống mắt đất.
Ngay lúc gương mặt của nàng sắp tiếp xúc với mặt đất, trên lưng bỗng xuất hiện một lớp roi da quấn chặt lấy cơ thể nàng, giật ngược về phía sau.
Trong khoảnh khắc đó, chủ nhân của bộ mặt đang tức giận kia nhìn chằm chằm
vào nàng xem chừng đang phát hỏa, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Khuôn mặt tuấn mĩ lãnh ngạo như băng, nàng làm sao có thể không biết?
- Là ngươi?
Hoàng Phủ Luật vô cùng kinh ngạc. Mi tâm nhíu lại, đôi mắt màu đen hiện lên
một tia phức tạp. Hắn thu hồi chiếc roi da đang để trên người Tô Ngọc
Thanh, cười khẩy nói:
- Không thể tưởng được ngươi lại vội vàng như thế, lần này chính mình tìm tới cửa!
Tô Ngọc Thanh chịu đựng tứ chi đang đau đớn do lực va chạm lúc nãy, cố
gắng đứng lên. Nam nhân đứng trước mặt thật đáng ghét. Giọng nói mỉa mai này làm cho nàng thật muốn nổi nóng. Không thèm đôi co với hắn, nàng
lạnh lùng quay người hướng cửa vào lúc nãy.
- Đứng lại!
Hoàng Phủ Luật thấy hành động này của nàng liền nổi giận lôi đình. Nữ nhân
chết tiệt này hôm nay không phải đến vì tính giải độc cho hắn sao? Tại
sao bây giờ lại trở mặt coi như việc không liên quan tới ả vậy.
Tô Ngọc Thanh cắn răng quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn. Thân thể của nàng
hiện tại rất đau làm gì còn sức cùng hắn đôi co chứ. Hắn sẽ chất vấn hỏi tội nàng ư? Nói như thế nào thì cũng do nàng quá ngốc nên mới đến chui
đầu vào lưới như vậy. Giờ bị hắn bắt tại trận, như thế nào thì vẫn nên
giải thích một chút.
Nghĩ vậy, nàng xoay người lại, khuôn mặt tươi cười nhìn hắn:
- Xin lỗi, ta chỉ là đi dạo ban đêm cho nên mới đi nhầm đường. Chưa từng
nghĩ muốn qua nơi này của ngươi. Xin lỗi đã quấy rầy ngươi rồi.
Hoàng Phủ Luật khuôn mặt lập tức hiện lên vài đường hắc tuyến, ánh mắt hồ
nghi nhìn chằm chằm nàng. Tản bộ mà trên tay của ả còn mang theo đồ như
thế sao? Có tản bộ nào mà phải trèo tường không? Này rõ ràng là . . . . .
Hắn không biết này nữ nhân rốt cuộc là ngu thật hay đang giả ngu nữa. Hừ,
vẫn là một kẻ dụng tâm kín đáo đi. Hắn nhìn nàng một lượt từ trên xuống
dưới. Nàng một thân tố ý đơn giản, mái tóc như mây được vấn gọn gàng sau gáy, vài sợi tóc tùy ý xõa ngang lưng. Nhìn như thế nào cùng không
giống với con người điêu ngoa, hiểm ác như trước đây. Ánh mắt trong veo
như làn thu thủy kia thật khiến cho kẻ đối diện phải si mê, thương mến
nàng. Tựa hồ như ả ta đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy,
thanh lệ thoát tục, không nhiễm một hạt bụi trần.
Hắn cảm thấy thật khó nghĩ. Nhìn người trước mắt, hắn lại không khỏi nhớ
tới nguyên nhân nữ nhân này nửa đêm mang bọc đồ đi, là muốn đi đâu? Vũ
Sơn? Phủ Thừa tướng?
Trong cơ thể hắn đột nhiên có biến đổi khác thường, tâm tư nhộn nhạo, có chút bực bội. Nghĩ tới vấn đề này, hắn đột nhiên oán hận
nhìn chằm chằm nữ nhân kia. Nếu không phải nàng hạ một loại mị cổ trên
người hắn, hắn sẽ không phải chịu tra tấn hành hạ mỗi đến trăng tròn.
Đều là do nữ nhân đáng chết này!
Tô Ngọc Thanh cũng như người trong mộng vậy. Nam nhân kia mới vừa rồi thấy vẫn tốt, nhưng sao hiện tại hắn lại ra nhiều mồ hôi như vậy chứ? Khuôn
mặt tuấn tú không ngừng nhăn nhó, trên trán gân xanh nổi lên nhìn thật
dọa người. Ánh mắt hắn sáng quắc, bộ dáng thống khổ vô cùng.
- Ngươi làm sao vậy? Có bị gì nặng lắm không?
- Nữ nhân chết tiệt! Ngươi còn dám hỏi ta làm sao vậy?
Ngay sau đó, Tô Ngọc Thanh bị hắn dọa cho kinh sợ. Nam nhân này giống như
đang phải cố gắng chịu đựng đau đớn thống khổ, gương mặt hắn trở nên
trắng bệch không chút sức sống. Nhưng kì lạ là hắn lại bước nhanh về
phía nàng, vươn tay ra xé rách y phục của nàng.
Xoạt! Y phục của nàng nhanh chóng bị xé rách thành 2 mảnh, để lộ da thịt trắng ngần không tì vết.
Nàng quay người trốn tránh, đôi mắt trong suốt kia vô cùng hoảng sợ. Hoàng
Phủ Luật lại đột nhiên ôm lấy thắt lưng của nàng, hướng nội phòng mà đi. Nàng liều mạng giãy dụa, xoay người đánh hắn:
- Buông ta ra! Hoàng Phủ Luật!
Thấy lời nói của mình dường như không có tác dụng, nàng liền trực tiếp cắn
vào đầu vai của hắn. Nam nhân kia rốt cục cũng quay đầu lại nhìn nàng,
đôi mắt sâu không thấy đáy kia làm cho người ta có cảm giác chìm sâu vào đó, không cách nào ly khai được. Nàng ngừng dãy giụa, hắn khàn khàn
nói:
- Tiêu Ngọc Khanh, là do ngươi nợ ta! Ta nhất định phải khiến ngươi hoàn trả tất cả!
Tô Ngọc Thanh bị lời nói ngoan tuyệt của hắn làm cho vô cùng hoảng sợ,
thân mình không ngừng run rẩy kịch liệt. Hắn nói nàng nợ hắn? Tiêu Ngọc
Khanh này rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với hắn? Chẳng trách ngày đó
hắn lại nhìn nàng đầy oán hận như thế!
Ngay sau đó, nàng bị hắn ném về phía chiếc giường. Tấm lưng nện thật mạnh
xuống mặt giường khiến nàng nhíu chặt lông mày lại, đau đớn lan tỏa khắp toàn thân. Bên trong căn phòng vẫn tràn ngập một loại hơi thở đầy ám
muội. Nàng đột nhiên nhớ tới hình ảnh nữ tử quần áo không chỉnh tể vừa
mới rời đi kia, chẳng lẽ bọn họ. . . . . .
Nam nhân hung dữ kia chưa hề cởi y phục, trực tiếp đi tới giường tiếp tục
xé rách quần áo của nàng, cái yếm màu hồng cánh sen, tiết khố. . . .
Tô Ngọc Thanh liều mạng dùng toàn lực lấy tay ôm trước ngực, cố gắng bảo
vệ chính mình. Nàng kinh sợ lui dần vào góc giường. Tấm lưng trần chạm
vào khung giường lạnh lẽo, nàng bất lực cảm nhận sự thô bạo của hắn, oán hận của hắn. Nước mắt lã chã rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của
nàng. Rốt cuộc là vì cái gì, vì cái gì mà nàng lại phải chịu đựng thứ
mình không hề gây ra cơ chứ?
Hoàng Phủ Luật thường ngày vẫn trầm ổn hôm nay sao vậy? Hắn tại sao lại phải đối xử nàng như thế?
Hoàng Phủ Luật nhìn nàng rơi lệ, đôi mắt hung tàn có một chút khựng lại. Hắn nói:
- Tiêu Ngọc Khanh, ngươi không phải là rất chờ mong ngày hôm nay hay sao? Ta cưới ngươi không chịu chạm vào ngươi, ngươi liền ở trên người ta hạ
một loại mị cổ không có thuốc giải. Ngươi không phải là muốn dùng phương thức này giữ ta lại hay sao? Nữ nhân đáng chết này! Vì sao lại làm có
biểu tình vô tội này chứ?
Ngay sau đó, hắn không để cho nàng kịp phản ứng, ôm chặt lấy thân mình nhu
nhược của nàng, vô tình xuyên qua không chút lưu tình....
Nàng thống khổ chịu đựng – hắn phẫn hận trả thù.
Một đêm này, triền miên dây dưa không dứt...
Sáng sớm, nàng cố gắng kéo thân mình đau nhức ngồi dậy. Chưa kịp định thần
lại đã bị một lão ma ma lớn tuổi đưa quay về Tịch lạc viên. Vừa về tới
cửa, liền có một nha hoàn bưng tới một chén thuốc màu đen rất khó ngửi.
Nàng không hỏi gì, chỉ lẳng lặng uống.
Nhắm mắt, lại mở mắt ra đã là hai ngày sau.
- Ngọc Vương phi, ngài rốt cục cũng tỉnh.
Thu Thủy đứng bên cạnh vẻ mặt vô cùng lo lắng, đứng gần đó là bà vú ôm đứa trẻ nhỏ.
Nàng lẳng lặng ngồi dậy, vẫy tay ý bảo bà vú đem đứa bé ôm lại đây. Tiểu hài tử vừa thấy nàng, mắt to chuyển động linh hoạt quay tròn nhìn nàng. Tô
Ngọc Thanh đem mặt nhẹ nhàng áp lên mặt đứa trẻ mới sinh, không cho mọi
người nhìn thấy nước mắt của nàng đang không ngừng rơi xuống. Khi vừa mở mắt tỉnh lại, đáng lẽ ông trời nền thay đổi thế giới của nàng mới đúng. Từ nay về sau, nàng không còn là Tô Ngọc Thanh trên núi Vú Sơn kia nữa
rồi, không còn là chú chim nhỏ tự do cao ngạo ngày nào nữa.
- Ngọc Vương phi, đây là lí ma ma đưa tới Liên u lộ (1).
Thu Thủy đem một bình sứ tinh xảo đưa tới trước mắt Tô Ngọc Thanh. Đôi mắt
trong suốt của nàng vô cùng bình tĩnh, lộ vẻ như đã biết. Ngọc Vương phi hai ngày trước đi tới phòng Vương gia, mà hai ngày trước là cuối tháng. Nhưng vì sao Vương phi lần này tựa hồ không còn vui sướng như trước
kia? Dường như người đã trầm tĩnh hơn, thậm chí còn có phần buồn bã nữa.
- Ừ, ngươi nhận lấy đi.
Tô Ngọc Thanh vẫn đem hai má dán lên khuôn mặt thương yêu của tiểu bảo bối, thản nhiên nói.
- Thu thủy, ngươi lưu lại đây. Những người khác đều lui ra đi.
Lão ma ma, bà vú, cùng các nha hoàn khác đều lẳng lặng lui ra, trong phòng
chỉ còn lại một khoảng không yên tĩnh. Cuối cùng, Thu Thủy đi tới bưng
cháo trên bàn, nhẹ nhàng nói:
- Ngọc Vương phi, ngài hai ngày nay chưa ăn cơm. Đây là phòng bếp vừa mới làm cháo cho người đó.
- Thu thủy, ngươi bỏ đồ ăn lên bàn đi, ta có lời muốn hỏi ngươi.
- Dạ, Ngọc Vương phi.
Tô Ngọc Thanh nhìn đứa bé đang ở trong lòng, thản nhiên hỏi:
- Vương gia khi nào thú (2) ta?
Thu Thủy sửng sốt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đáp: -- Bẩm Ngọc Vương phi, Vương gia là một năm trước phụng chỉ thái hậu cưới Ngọc Vương phi.
- Ta đã từng làm chuyện có lỗi với Vương gia sao?
- Bẩm Ngọc Vương phi, Vương gia bốn năm trước cưới Nguyệt Vương phi...
- Vương gia bao lâu đến phòng ta một lần?
- Bẩm Ngọc Vương phi, chỉ đến vào ngày trăng cuối tháng, Vương phi mới có thể đi vào phòng Vương gia một lần.
- Thu thủy, ngươi trước đi xuống đi.
- Dạ, Ngọc Vương phi.
Thu Thủy nhẹ nhàng lui ra. Tô Ngọc Thanh im lặng nhìn đứa bé tiểu ngọc nhu thuận ở trong lòng, nói nhỏ:
- Thì ra là như vậy a!
Thì ra, nàng thật sự nợ hắn quá nhiều.
Thì ra, nàng chỉ là kẻ thứ ba vô duyên bạc phận.
[ Chú thích:
(1)Liên U Lộ: theo như trong truyện, thì đây là một loại thuốc chửa trị ngoài da.
(2)Thú: Cưới]