Tiểu Xu phó thác Tiểu Ngọc Nhi cho một đại tỷ vừa mới sinh con chăm sóc, rồi quay sang dẫn Tô Ngọc Thanh bắt đầu đi làm công việc giặt quần áo. Nàng phải phụ trách giặt y phục mỗi ngày của trang chủ. Tiểu Xu lại là tỳ nữ chuyên phục vụ hàng ngày cho trang chủ, cho nên mỗi lần đều là Tiểu Xu
đem quần áo ôm lại cho Tô Ngọc Thanh giặt giũ.
Dung đại nương đối với việc giám sát nàng thập phần nghiêm khắc. Nước giặt
quần áo phải lấy từ nước suối ở trên núi, đun lên, lọc qua. Sau đó cho
thêm một chút hương liệu ngâm thượng đẳng vào, rồi lấy tay nhẹ nhàng xoa đều. Nước phải trong tới mức nhìn thấy đáy, không còn hạt cát nào. Phải làm vô cùng cẩn thân, không thể có một tia nếp nhăn trên quần áo khi
giặt. Quần áo giặt phơi khô xong, phải được kiểm tra kĩ càng rồi mới để
Tiểu Xu đưa tới phòng trang chủ.
Khi giặt, từng bước không thể bớt mà cũng không thể nhiều hơn. Hơn nữa mỗi
một bước phải thật cẩn thận, không thể để xảy ra một chút sai sót nào.
Quy tắc làm tỳ nữ cũng thật quá khuôn khổ.
Vài lần đầu, Dung đại nương đều là tự mình đứng cạnh giám sát, xem Tô Ngọc
Thanh nàng có làm tốt việc không. Sau này thấy nàng đã thạo việc lại
không mắc sai phạm gì, Dung đại nương cũng liền để mặc.
Tô Ngọc Thanh xắn ống tay áo lên, đôi tay ngọc nhẹ nhàng vò quần áo. Đây
là quần áo Tiểu Xu mới đem qua, nói là trang chủ vừa mới thay ra. Một
đại nam nhân trong vòng một ngày phải thay hơn mười bộ quần áo, khó
trách Dung đại nương phải chú tâm đến nha đầu giặt quần áo như vậy. Giặt cẩn thận thì không nói, nhưng lại còn phải ướp hương liệu nữa chứ! Dù
chưa thấy qua mặt trang chủ nhưng có thể đoán ra nhất định là một nam
nhân ẻo lả.
Tô Ngọc Thanh cúi đầu dùng sức chà xát chỗ quần áo vừa mới đem đến, tựa hồ như phát tiết phẫn uất của chính mình. Tuy rằng vì mưu sinh, nàng phải
lưu lạc làm nha hoàn giặt quần áo, nhưng cách chủ tử tra tấn hạ nhân như thế này thật làm nàng không vừa mắt. Trên đời này, kẻ có tiền bạc
thường không coi hạ nhân ra gì, không để họ vào trong mắt. Mà nàng lại
là kẻ vì không có tiền khiến cho bản thân phải đi làm nha hoàn.
Ít ra ông trời vẫn ban lòng thương, cho nàng gặp gỡ hai huynh đệ Tiểu Hải
và Tiểu Xu, luôn coi nàng như huynh đệ tỷ muội trong nhà vậy. Nhờ có bọn họ chiếu cố, nàng với Tiểu Ngọc Nhi mới có chỗ an thân. Nàng đột nhiên
nhớ tới gương mặt lãnh tuấn vô tình kia. Nàng đối với hắn cũng không thể nói rõ là loại cảm giác gì, tựa hồ rất mông lung, mờ ảo. Mà nàng cũng
không muốn nghĩ tới hắn nữa.
Chuyện đêm hôm đó, nàng cũng có thể hiểu một chút. Nàng biết, hắn cùng Tiêu
Ngọc Khanh kia có mối quan hệ vô cùng phức tạp. Mà nói như thế nào đi
chăng nữa, cũng không thể coi là nàng thiếu hắn được. Không phải sao?
Mà ở trong phủ của hắn, nàng lúc nào cũng mang tâm trạng sợ hãi. Không ai
giúp đỡ, không ai bầu bạn, tâm sự cùng nàng. Ở đây, mặc dù chưa biết
được tin tức chính xác đi Vũ Sơn, nhưng lại kết giao được bằng hữu như
Tiểu Xu. Nhìn về phía Tiểu Xu đang giúp nàng phơi quần áo, trông nàng ta cẩn thận từng chút một, Tô Ngọc Thanh uất ức thay cho cô nương thân với nàng như tỷ muội này.
- Ngọc Thanh tỷ tỷ, ngươi biết không? Trang chủ thích mặc bộ quần áo này nhất.
Chỉ thấy Tiểu Xu một thân hồng y, đang dùng bàn tay trắng nõn tinh tế vuốt
lên bộ trường bào màu bạc. Nét mặt vô cùng hạnh phúc, có thể nhìn ra
nàng ta đang có “cảm giác đặc biệt” với bộ quần áo này. Tô Ngọc Thanh
nhìn Tiểu Xu thản nhiên cười. Trang chủ yêu thích mặc quần áo gì nàng
cũng không quan tâm. Nàng chỉ thầm nghĩ xem có cách nào từ trong miệng
tên đó biết được hướng đi Vũ Sơn mà thôi.
- Tiểu Xu, làm thế nào có thể thấy được trang chủ?
- Tỷ tỷ, ngươi muốn gặp trang chủ?
Tiểu Xu kinh ngạc nhìn Tô Ngọc Thanh. Chẳng lẽ tỷ tỷ có hứng thú với trang
chủ sinh? Thật là, tiểu nha đầu này đang nghĩ đều viết lên trên mặt hết. Làm cho Tô Ngọc Thanh nàng cảm thấy rất buồn cười.
- Lần trước ngươi không phải nói trang chủ biết Vũ Sơn đi như thế nào sao? Tỷ tỷ ta muốn mau chóng quay về núi Vũ Sơn.
Tiểu xu khẽ lè lưỡi, nói:
- Tỷ tỷ, trí nhớ của muội không có tốt lắm. Lại có thể đem chuyện tỷ tỷ nhờ quên mất, thật đáng giận mà.
Nàng đến gần Tô Ngọc Thanh, ngồi xổm xuống, giúp nàng giặt quần áo, nói:
- Trang chủ vừa mới thay quần áo đi ra ngoài rồi. Chờ trang chủ trở về, ta liền mang tỷ tỷ đi gặp trang chủ.
- Tiểu xu, cám ơn ngươi.
- Tỷ tỷ, phu quân của ngươi đâu?
Tô Ngọc Thanh giật mình. Nàng không nghĩ tới Tiểu Xu đột nhiên lại hỏi vấn đề này. Ai, như thế nào thì trước hết phải trả lời nha đầu này đã, nếu
không nàng ta sẽ truy hỏi mãi không thôi.
- Nhà của ta vốn ở Vũ Sơn. Trong một lần rơi xuống núi, ta bị thất lạc mất
người nhà. Hiện tại ta tìm không được đường quay trở về núi nữa.
Thôi vậy, cứ xem nàng gặp phải hoàn cảnh như vậy đi. Tiểu Xu chuyên chú nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh, khuôn mặt hiện lên vẻ thấu hiểu và thương cảm. Nàng cười ngọt ngào, nói:
- Thì ra là như vậy. Tỷ tỷ, ngươi đừng nóng vội. Trang chủ nhất định sẽ giúp ngươi tìm được đường về nhà thôi.
- Muội muội tốt.
Ăn xong cơm tối, Tiểu Xu đột nhiên từ đâu vội vàng chạy tới , nói là trang chủ đã trở về. Sau đó, Tô Ngọc Thanh liền bị Tiểu Xu kéo đi ra ngoài.
So với nàng, xem ra Tiểu Xu dường như còn gấp hơn. Tô Ngọc Thanh đi theo Tiểu Xu, nhanh hướng chủ viện mà đi. Trong đầu không ngừng tưởng tượng
ra gương mặt ẻo lả, một tên nam nhân bất nam bất nữ. Nàng phải nói như
thế nào với hắn đây?
Qua vài đoạn hành lang dài, Tiểu Xu cùng nàng đã gần tới đại viện.
- Trang chủ đang ở trong Ngự Phong đình uống rượu. Đây là thời cơ tốt nhất chúng ta nên đi tìm hắn.
Vừa bước chân vào chủ viện, đập vào mắt chính là một tòa đình có kết cấu tỉ mỉ, tinh tế. Trong đình một bóng dáng màu đỏ tía đang đưa lưng về phía
các nàng.
- Trang chủ, ta mang Ngọc Thanh tỷ tỷ đến đây.
Nam tử xoay người lại – hé ra gương mặt khiến người ta phải giật mình. So
với nữ tử còn đẹp hơn hai phần, nhưng gương mặt hắn không mang chút ôn
nhu nào hết. Đặc biệt đôi mắt đầy tà khí, nhìn rất không đứng đắn, khiến người đối diện phải khắc sâu ánh mắt đó vào nội tâm của mình. Người này thật làm người ta phải hoa mắt, mê muội. Khó trách hắn làm cho Tiểu Xu
phải động tâm.
Nam tử kia nhìn ra phía sau Tiểu Xu, nhìn chằm chằm vào Tô Ngọc Thanh. Đôi mắt tà mị của hắn xuất hiện một tia kinh ngạc.
- Tiêu Ngọc Khanh?
Tô Ngọc Thanh cảm thấy trong lòng vô cùng hoảng hốt. Nnư thế nào nam nhân
này lại biết được chủ nhân trước kia của thân thể này? Nàng cung kính
hành lễ. cúi đầu nói nhỏ:
- Nô tỳ Tô Ngọc Thanh xin diện kiến trang chủ.
Nam nhân kia đi tới trước mặt nàng. Lấy tay hơi nâng cằm nàng lên, tinh tế đánh giá.
- Tô Ngọc Thanh? Hình dáng của ngươi rõ ràng là Têu Ngọc Khanh!
Tô Ngọc Thanh nâng mắt lên, không hề ấp úng, bối rối. Nàng nhìn thẳng vào đối mắt tà mị kia của hắn
- Ta là Tô Ngọc Thanh, thiên hạ chỉ có một. Xin hỏi trang chủ, là ai quy
định ta không thể cùng người khác có hình dạng giống nhau?
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo mà kiên định của nàng, nghe lời nàng nói liền nở nụ cười.
- Nữ nhân Tiêu Ngọc Khanh kia không có đôi mắt trong sáng, hắc bạch phân minh như thế này,
Tô Ngọc Thanh trong long liền thở phào nhẹ nhỏm. Xem ra nam nhân này rất biết cách nhìn người, nhận được ra nàng không phải là Tiêu Ngọc Khanh kia. Sau đó nàng liền cẩn trọng, bộ dáng phục tùng, nói:
- Nô tỳ lần này tới gặp trang chủ là muốn cầu ngài chỉ cho nô tỳ biết đường đi tới núi Vũ Sơn.
Tần Mộ Phong nghe xong bỗng giật mình. Nữ tử này tuy rằng không cố ý làm ra bộ dáng hèn mọn, lại thấy được nàng đang thành tâm cầu xin hắn? Hừ, dám đến hỏi trang chủ hắn xem đi Vũ sơn như thế nào!
- Ngươi là tỳ nữ mới đến giặt quần áo?
Nàng giặt quần áo của hắn cũng không tệ lắm. Lần này sẽ không cùng nàng so đo, tính toán.
- Vâng.
Nam nhân này toàn thân tản ra một loại đàn hương rất dễ ngửi, thản nhiên mà nhẹ nhàng.
- Trang chủ ta tựa hồ cũng không có phân phó người đi Vũ Sơn.
Tô Ngọc Thanh ngẩng đầu lên, Nam nhân này là có ý gì?
- Nhà nô tỳ ở trên núi Vũ Sơn, thưa trang chủ. Mà nô tỳ cũng không có ký khế ước bán mình.
Như vậy là đủ rõ ràng rồi chứ? Nam nhân này rốt cuộc có cho nàng biết đáp án mà nàng mong muốn hay không?
- Phải không?
Nam nhân kia cười khẽ, lại khiến Tiểu Xu đứng bên cạnh toát ra toàn mồ hôi lạnh. Trang chủ cười như vậy là điềm báo tức giận a!
Tô Ngọc Thanh hận không thể cho hắn vài cái bạt tai. Lời của nàng đáng
cười như vậy sao? Sau đó, nàng nhìn thẳng vào nam nhân thần bí kia,
không thèm đáp trả.
- Đường đi Vũ Sơn, đương nhiên bản trang chủ biết. Chỉ là không biết ngươi lấy gì đổi lấy đáp án đây?
Hai mắt Tô Ngọc Thanh lập tức xuất hiện hai tia lửa giận, thật quá đáng mà. Nam nhân chết tiệt này, không phải chỉ cần trả lời thôi sao , còn muốn
cùng nàng bàn điều kiện nữa! Nhưng nàng vẫn đem tức giận của mình kiềm
chế lại.
Bây giờ là nàng đang nhờ hắn giúp mà, sao có thể ứng xử tùy tiện được chứ.
Bên cạnh, Tiểu Xu khẽ giật góc áo của nàng, dường như đang nhắc nhở
nàng. Nàng cũng không thể làm Tiểu Xu bị liên lụy vì mình. Tô Ngọc Thanh nhìn về phía nam nhân đang mang vẻ mặt chế ngạo kia, bình tĩnh nói:
- Nô tỳ tự biết thân phận mình hèn mọn, xin trang chủ thứ lỗi nô tỳ tội đường đột. Nô tỳ xin lui ra.
Nàng không tin không thể tìm thấy đường quay về núi Vũ Sơn. Cung kính cúi người, chuẩn bị lui ra.
- Bản trang chủ hôm nay uống chút rượu, trên người rất không thoải mái. Rất muốn đi tắm . . . . .
- Nô tỳ liền đi chuẩn bị. – người nói chính là Tiểu Xu. vẫn đứng yên bên cạnh nàng.
Tô Ngọc Thanh kinh ngạc xoay người. Trong lời nói của nam nhân kia là ám
chỉ vào nàng? Hắn lệnh cho nàng hầu hạ hắn tắm rửa sao ? Nàng chỉ là một tiểu nữ tỳ giặt quần mà thôi, nào có nghĩa vụ đó.
- Tiểu xu, ngươi đi giúp ta chuẩn bị quần áo. Mà ngươi, đi chuẩn bị cho ta nước ấm.
Câu sau đúng là nhằm hướng Tô Ngọc Thanh đang đứng ngây người vì kinh ngạc nói tới.